Không uống thuốc, thân thể Cố Dĩ An theo bản năng kháng cự sự vuốt ve và hôn môi của Ôn Thần.
Ôn Thần biết cô sẽ cự tuyệt, đầu gối chống lên đôi chân lộn xộn của cô, tàn nhẫn nhéo cằm cô, đầu lưỡi duỗi vào trong khoang miệng cô dùng sức quấy đảo, tay trái đẩy áo lót lên trước, dùng sức nắm đầu vú cô.
"Ư......" Đau.
Ôn Thần chống lên trán của cô, dừng nụ hôn lại, ngón cái cùng ngón giữa tàn nhẫn xoa xoa đầu vú cô, hơi thở thô suyễn, khàn giọng cảnh cáo: "Tôi là một người đàn ông bình thường, tôi cũng biết ghen, cũng sẽ tức giận, tôi mặc kệ trước kia em và Thượng Quân Sách và Lâm Mặc có quan hệ gì, Cố Dĩ An em hiện tại là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép em đến gần bọn họ nữa, hiểu không? Không được!"
Lời tuyên bố chủ quyền trực diện, ghen tuông mười phần.
Khi trở lại phòng riêng, Tô Tình nhận thấy sắc mặt Cố Dĩ An không thích hợp, rất đỏ......
"Dĩ An cậu có chỗ nào không thoải mái sao?" Tô Tình quan tâm hỏi.
"Không sao, bên ngoài quá ngột ngạt, hình như sắp mưa rồi." Cố Dĩ An ra vẻ trấn định, ánh mắt lại có chút hoảng loạn.
Trái lại, Ôn Thần ngồi đối diện cô, vẻ mặt tràn đầy sinh lực, tâm tình rất tốt.
Thật là tên cẩu nam nhân!
......
Trên đường trở về, Cố Dĩ An lái xe.
Ôn Thần uống hơi say, cửa sổ xe hé mở, trời sắp mưa nên thời tiết vô cùng oi bức, anh nhịn không được cởi bỏ cúc cổ áo, vài vết cào nông sâu không giống nhau lần nữa lộ ra ngoài.
Khi xuống xe, Cố Dĩ An mới nhìn thấy, muốn giúp anh cài cúc lại, nhưng làm thế nào cũng không cái được chiếc cúc kia.
Khi bước vào thang máy, vừa vặn thấy Thượng Quân Sách đứng ở bên trong.
Thượng Quân Sách đợi cô rất lâu trên lầu, nhìn thấy cô và Ôn Thần đi cùng nhau, bàn tay đặt trong túi quần lập tức nắm chặt.
Ôn Thần mỉm cười nhìn anh ta, đầu lưỡi liếm qua răng hàm, ngón cái xoa xoa ngón giữa, có xúc động ngứa tay muốn đánh người.
Lập trường của Cố Dĩ An từ trước đến nay đều kiên định, cô nắm lấy tay Ôn Thần đi vào thang máy, hoàn toàn làm lơ Thượng Quân Sách.
"Ôn thiếu, đã lâu không gặp." Thượng Quân Sách chủ động mở miệng chào hỏi, cười có chút trào phúng, "Nghe nói Ôn thiếu không để ý đến vị trí thiếu tướng, xuất ngũ chạy về làm gian thương?"
"Không có biện pháp khác, tôi sợ chết." Ôn Thần cà lơ phất phơ cười, "Làm gian thương ít nhất có thể giữ mạng."
"Này không giống tác phong trước đây của Ôn thiếu, tôi nhớ rõ trước kia Ôn thiếu thề sống chết cũng phải bảo vệ tổ quốc......"
Cố Dĩ An đánh gãy lời nói âm dương quái khí của Thượng Quân Sách, "Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, hiện tại quốc thái dân an, không ai muốn sống trong tiếng súng và cái chết mỗi ngày ở Syria, quốc triệu tất hồi, đây là nguyên tắc mà tất cả các quân nhân xuất ngũ phải tuân thủ, hiện tại là thời điểm nước Z đề cao kinh tế, làm kinh doanh có thể thúc đẩy sự phát triển của các vùng nghèo khó, tuân thủ vì phục vụ đất nước."
"Thay vì đứng đây trào phúng, không bằng ngẫm lại nên làm gì thiết thực hơn cho người dân."
Lời nói của cô làm Ôn Thần cảm thấy ấm lòng.
Người phụ nữ này, vào thời khắc mấu chốt đều có thể cho anh kinh hỉ.
Thượng Quân Sách không trả lời được, cười gượng đi ra khỏi thang máy, khi quay đầu lại, cửa thang máy đã đóng lại, nụ cười của anh ta cứng lại, thay thế bằng sự căm hận.
......
Liên tục mấy ngày, Yến Tống và Hà Khải Tân đều cảm thấy tâm tình Ôn Thần tựa hồ rất tốt, nghĩ thầm Thượng Quân Sách vẫn còn ở nước Z, sao anh có thể cười được vậy?
"Không phải, tôi thấy rất khó hiểu, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Thượng Quân Sách ở lại nước Z, cậu còn không nghĩ biện pháp chỉnh anh ta đi?" Yến Tống thiếu chút nữa nói thành: Cậu cưới người phụ nữ của anh ta, Thượng Quân Sách không chỉnh chết cậu sao?
Ôn Thần đang xem bản hợp đồng chưa hoàn thành của Ngự Cảnh Uyển, nhìn thấy số tiền chuyển nhượng nhiều gấp đôi so với đã bàn trước đó, nhịn không được bật cười, Cố Hoa Đông này chỉ là một con cáo già, thật đúng là tự tát vào mặt.
Yến Tống thấy anh còn cười được, nỗi băn khoăn trong lòng càng lớn hơn nữa: "Hỏi cậu đó? Sao cậu còn cười rộ lên?"
"Nghe qua câu đóng cửa đánh hổ chưa?" Ôn Thần khép hợp đồng lại, liếc anh ta, "Cậu cảm thấy Ôn Thần tôi là người ăn chay sao?"
---------