Chuyện Thượng Quân Sách gọi gái mại dâm xác thật là do Ôn Thần dàn dựng hãm hại thầm kín.
Điều anh muốn chính là Thượng Quân Sách hoàn toàn xấu mặt trước mặt Cố Dĩ An.
Cũng làm Cố Dĩ An hoàn toàn thất vọng đối với Thượng Quân Sách.
Ôn Thần gọi điện thoại cho Yến Tống, bảo anh ta đưa hai cô gái đến phụ trách diễn kịch, lấy thẻ phụ phòng Thượng Quân Sách, để hai cô gái kia thừa dịp Thượng Quân Sách đang ngủ thì đi vào trước, rồi sau đó báo cảnh sát phòng đối diện tụ tập dâm loạn, sau đó canh chuẩn thời gian bấm chuông cửa.
Khi Cố Dĩ An mở cửa, vừa lúc nhìn thấy Thượng Quân Sách bị bắt đi.
Thượng Quân Sách hết đường chối cãi, muốn giải thích cũng không có thời gian.
Ôn Thần không quan tâm hành vi của mình là quân tử hay tiểu nhân, anh chỉ biết muốn có được cả thể xác và tinh thần của Cố Dĩ An, không thể tiếp tục làm quân tử.
......
Hôm sau.
Cố Dĩ An nhận được điện thoại của Tô Tình.
Thượng Quân Sách bị Thượng Quân Ngạn phái người mang đi, hiện tại bị trong ngục giam ở Tây thành.
Tô Tình nói: "Lần này Quân Ngạn sẽ không trục xuất Thượng Quân Sách nữa, người bên Nội Các đều đang cầu tình giúp Thượng Quân Sách, Thượng Quân Sách cũng đã mời luật sư biện hộ cho mình, khả năng anh ta ở lại nước Z khá lớn."
"Thượng Quân Ngạn có thể bao dung cho anh ta?"
"Tiền đề là Thượng Quân Sách phải an phận thủ thường."
Cố Dĩ An mắng nhẹ: "Để một con hổ làm một con mèo? Anh ta thật đúng là si tâm vọng tưởng."
"Có những người bên Nội Các đảm bảo cho Thượng Quân Sách, cho dù anh ta muốn làm hổ lần nữa, cũng không dám giương nanh múa vuốt."
"Ha hả, Thượng Quân Ngạn sao lại để Thượng Quân Sách làm mèo ở Bắc Thành chứ? Anh ta là muốn dùng Thượng Quân Sách làm mồi nhử, để xử lý nguyên ổ những người phản đối anh ta."
Tô Tình không nghĩ tới vấn đề này, còn tưởng rằng chồng mình thật sự niệm tình anh em với Thượng Quân Sách, "Mặc kệ mục đích của Quân Ngạn là gì, một khi Thượng Quân Sách ở lại nước Z, vậy cậu nên làm gì bây giờ?"
"Ôn Thần sẽ không để anh ta tiếp cận tớ."
Nghĩ đến khi Thượng Quân Sách bị cảnh sát mang đi vì tội "gọi gái mại dâm" tối qua, vẻ mặt Ôn Thần đầy khinh thường, hẳn là đã biết Thượng Quân Ngạn sẽ không trực xuất anh ta nữa, cho nên mới ra oai phủ đầu Thượng Quân Sách trước.
Không nghĩ tới người đàn ông Ôn Thần kia...... Còn rất phúc hắc gian tà.
Bên môi Cố Dĩ An không tự chủ được mà tràn ra ý cười.
Nhìn thấy cô cười, Tô Tình có chút kinh ngạc, "Dĩ An, cậu có cảm thấy mình đã thay đổi rồi không?"
"Có sao?"
"Hiện tại cậu thường xuyên không tự chủ được mà mỉm cười, trước kia cậu vĩnh viễn bản chỉ có một vẻ mặt, giống như mỹ nhân băng giá không dính khói lửa phàm tục."
Nhớ tới Ôn Thần tối hôm qua vẻ mặt nghi hoặc phủ quyết Thượng Quân Sách bị cảnh sát mang đi cùng chính mình không quan hệ, Cố Dĩ An nhịn không được cười khẽ gật đầu: "Có lẽ thật sự đã thay đổi rồi."
"Tớ cảm thấy là Ôn Thần đã ảnh hưởng đến cậu, cậu chưa nghe qua câu này sao? Vợ chồng ở bên nhau lâu ngày, thì sẽ càng ngày càng giống nhau, ở bên một người đàn ông ấm áp như Ôn Thần, cho dù trong lòng cậu không có anh ta, nhưng ít nhiều cậu cũng bị anh ta ảnh hưởng." Tô Tình vui mừng nói: "Cũng có thể là cậu đã thích anh ta rồi, chỉ là cậu còn chưa biết thôi."
---
Ôn Thần và Thượng Quân Ngạn cùng nhau tới thẩm mỹ viện đón các cô đến Triều Đường ăn tối.
Khi ngồi trên xe, Cố Dĩ An thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ôn Thần đang ngồi trên ghế lái, nhớ tới lời Tô Tình nói......
"Ôn Thần, có phải tôi đã thích anh rồi không?"
Đang lái xe, Ôn Thần nghe được những lời này của cô, anh cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, cho xe chạy chậm lại, "Em có thích tôi hay không, chính em còn không biết?"
Cố Dĩ An tự giễu mím môi dưới, "Đúng vậy, tôi không biết nên mới hỏi anh, bởi vì tôi căn bản không biết thích một người sẽ có cảm giác gì."
Những lời này của cô tương đương một phần chứng minh tình cảm trước kia của cô đối với Thượng Quân Sách không phải là thích giữa nam nữ.
"Em đừng quá rối rắm chuyện có thích tôi hay không, cứ thuận theo tự nhiên, dù sao chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, cần gì phải vội vã nghĩ xem mình có thích tôi không? Để tôi luôn theo đuổi em, hưởng thụ cảm giác được tôi nuông chiều, không thích sao?"
"Anh sẽ mệt mỏi đi?" Ánh mắt Cố Dĩ An mê mang, "Sớm muộn gì cũng sẽ chán phải không?"
Ôn Thần giơ tay xoa nhẹ đầu cô, "Ít nhất hiện tại tôi không có chán."
Không chán, không có nghĩa là sẽ không chán.
Cố Dĩ An không nói nữa, khi ăn cơm ở Triều Đường cũng trầm mặc suốt bữa ăn, trong lúc đó điện thoại của cô rung lên, nhìn thấy là số lạ, cô từ chối nhận, đối phương lại gọi tới, nên cô ra khỏi phòng riêng để nghe máy.
"Là anh." Thượng Quân Sách gọi tới, anh ta đã nộp tiền bảo lãnh ra tù, "Em đang ở đâu, anh qua đón em."
Khẩu khí này, thật đúng là trước sau như một, tự cho mình là đúng.
Cố Dĩ An trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện, rồi tắt máy và trở lại phòng ăn riêng.
Ôn Thần vừa vặn cũng ra khỏi phòng, Yến Tống gửi tin nhắn tới, nói Thượng Quân Sách được người Nội Các nộp tiền bảo lãnh ra tù, mới ra khỏi tù đã chạy tới khách sạn anh và Cố Dĩ An ở.
Nay đã khác xưa, Thượng Quân Sách không còn bị trục xuất nữa, có thể quang minh chính đại xuất hiện ở Bắc Thành.
Sau khi biết tin này, Ôn Thần tức đến ngứa răng, khi kính rượu với tổng thống Thượng Quân Ngạn hận không thể đem rượu hất vào mặt anh ta, người đàn ông này vì để tiêu diệt toàn bộ thế lực phản đối mình, vậy mà lại lựa chọn chiêu tai hại "Nuôi hổ gây hoạ" này.
Anh ở hành lang hút mấy điếu thuốc, cố gắng áp chế sự hờn dỗi trong lồng ngực, Cố Dĩ An thấy anh chậm chạp chưa trở về, nên ra ngoài tìm anh, khi đi ngang qua hành lang, ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, cô đẩy cửa ra, đèn cảm ứng sáng lên, nhìn thấy anh đang hút thuốc.
Đoán được anh vì chuyện gì mà buồn sầu, Cố Dĩ An cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng với anh: "Tôi và Thượng Quân Sách không phải loại quan hệ như mọi người nghĩ, trước kia tôi thân thiết với anh ta, là vì Cố gia sợ anh ta, anh ta là anh họ của tôi, tôi và anh ta không hề có sự vượt rào nào ngoài tình thân."
Ôn Thần ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt nhìn cô có chút u oán.
Sau khi đứng tại chỗ nhìn cô vài giây, anh liền giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô vào hành lang, ném điếu thuốc xuống đất, không để ý trong miệng đều là mùi thuốc, nhéo cằm cô hôn xuống.
Nụ hôn xen lẫn sự phẫn nộ, không trộn lẫn bất kỳ dục vọng nào.
Nhưng thấy Cố Dĩ An không phản kháng, anh càng không thỏa mãn với nụ hôn như vậy, bắt đầu đem bàn tay tiến vào áo trên của cô, cách áo lót dùng sức xoa bóp ngực cô.
---------