Trans: Qt + Gg dịch
Editor + beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Chương 1. Một bức ảnh
Đội phó Lý vừa bước vào cửa liền nhìn thấy đám người túm tụm châu đầu ghé tai, miệng còn kêu lên kinh ngạc tán thán: "Ôi trời, cậu có chắc đây không phải là anh ấy không?"
"Không thể nào? Ảnh này cũ lắm rồi. Hay là đem đến chỗ giám định kỹ thuật để bọn họ xem có phải đồ cũ không? "
"Thôi thôi thôi, không sợ Pháp y Lâm mắng chết cậu à! "
"Tôi nhìn ra là Đội phó Lý? Lạy hồn giống y như đúc luôn! Các anh thấy có điểm khác nhau hay không?"
"... Tôi cảm thấy rất khủng bố"
"Tôi cũng thấy vậy..."
"Ôi, nổi hết da gà..."
"Nhìn cái gì vậy"
"Á!"
Cả đám người trưởng thành bị Lý Huân Nhiên làm giật mình gần như nhảy dựng lên. Phí Giải bị bao vây ngồi trước bàn làm việc, trên tay đang cầm một tấm ảnh chụp ố vàng, miệng thì lẩm bẩm nói: "Có điềm, thật xui xẻo mà..."
"Các người có bệnh à, làm cái gì vậy?" Lý Huân Nhiên đẩy đầu Phí Giải: "Lên cơn gì vậy?"
Phí Giải ôm đầu kinh hãi nhìn Lý Huân Nhiên, sau đó là nhìn bức ảnh, rồi lại nhìn Lý Huân Nhiên. Lý Huân Nhiên không kiên nhẫn mà chộp lấy bức ảnh: "Các người mới sáng sớm--"
Giọng cậu đột nhiên im bặt.
Cậu nhìn thấy, gương mặt của mình.
Đây thật sự là một bức ảnh đen trắng cũ kỹ, ố vàng phai màu. Chàng cảnh sát trẻ đẹp trai gầy gò trong bức ảnh mặc đồng phục sẫm màu, đôi mắt sắc bén nhìn sâu vào phía trước, như thể nhìn thấu thế giới bên ngoài bức ảnh. Bối cảnh là cửa vòm mặt trăng giả rất phổ biến trong các studio ảnh thời Trung Hoa Dân Quốc. Ở góc dưới bên phải có dòng chữ nhỏ: Chụp vào năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 37.
Trong giây lát Lý Huân Nhiên đi từ sợ hãi sang khiếp sợ. Cậu biết vấn đề không phải là "ngoại hình giống nhau", mà là gần như hoàn toàn giống nhau. Nếu đây không phải là một trò đùa, thì người trong ảnh là ai? Nhìn thấy bản thân ở một thời không khác, khí lạnh từ từ chạy dọc sống lưng Lý Huân Nhiên.
Mặt trái của bức ảnh cũng có chữ viết. Có người đã dùng bút nhúng hoặc bút lông để viết hai dòng chữ uốn lượn xinh đẹp, lưu luyến tựa như ráng mây đang bốc hơi nơi chân trời. Hai dòng này không phải tiếng Anh, chúng giống như là tiếng Nga.
Lý Huân Nhiên quay mặt sau ảnh chụp, lật qua lật lại xem hai lần: "Trò đùa này của ai? Các người ăn no không có chuyện gì làm đi photoshop cái này?"
Phí Giải nhỏ giọng nói: "Thầy ơi, không phải hàng fake..."
"Không phải photoshop thì từ đâu ra?"
"Ba em.....Gần đây thích đi sắm đồ ở Triệu Gia Viên, nói cái này gọi là "Sưu tầm". Ông ấy lôi một đống sách cũ về, mẹ em cãi nhau với ông ấy đòi ném tất cả những thứ rách nát này đi... "
"Nói trọng điểm! "
"Hai người họ đánh qua đánh lại, em liền về nhà. Mẹ em đập phá đồ đạc của ba em khắp nơi, ném một cuốn bút ký cũ vào người em, tình cờ làm rơi bức ảnh này ra. Lúc đó em đã rất sửng sốt, nhìn lại thì thấy không giống như photoshop, cho nên em đem nó cho mọi người... xem thử."
Lý Huân Nhiên cầm bức ảnh:" Thế cuốn bút ký đó đâu rồi? "
Phí Giải mở túi lấy ra một cuốn sổ dày bìa cứng làm từ da trâu. Tay nghề quả thực rất đẹp, cũ kỹ mà chắc chắn dù mang gánh sức nặng của thời gian. Lý Huân Nhiên cầm nó lên lật xem thử, nó có vẻ là một cuốn nhật ký, nhưng đã bị ngâm nước, nét chữ bị mờ nhiều chỗ, giấy bị dính cứng ngắt vào nhau. Chắc là bị nén chặt sau khi đã thấm nước. Lý Huân Nhiên lật nó một cách ngẫu nhiên, có một trang chữ viết khá rõ ràng. Cây bút máy rất có khí phách viết một câu, nét chữ xinh đẹp: Nay gặp một người cực kỳ đáng ghét. Nói chuyện cắn chữ, lấy hai chữ "nói lắp" thay thế.
"Vụ án còn chưa có manh mối gì đâu đấy, đừng có lười biếng như vậy nữa! Làm việc!" Lý Huân Nhiên kẹp bức ảnh vào sổ tay rồi cầm đi.
Phí Giải đảo mắt khinh bỉ.
Lý Huân Nhiên bận rộn cả ngày nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ một việc. Sau khi trở về nhà, đứng ở hành lang thay giày, Lăng Viễn gõ báo cáo trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng đóng cửa liền hô lên: "Huân Nhiên? Em ăn tối chưa?"
Lý Huân Nhiên cởi áo khoác: "Em ăn rồi. Anh bận việc của anh đi."
Lăng Viễn ở trong thư phòng làm việc đến tận nửa đêm, cuối cùng cũng viết xong báo cáo, khi bước ra thì thấy đèn trong phòng khách và phòng ăn đều đã tắt. Huân Nhiên đang nằm trên giường, ngọn đèn nhỏ cạnh giường vẫn chưa tắt, ánh đèn mờ ảo ấm áp phản chiếu gương mặt cậu. Lý Huân Nhiên treo một tay bên ngoài giường, có bức ảnh rơi xuống sàn, có lẽ khi cầm nó đã ngủ quên. Lăng Viễn cầm bức ảnh lên, ngay lập tức cũng bị chấn động.
Huân Nhiên ở một thế giới khác - không, không đúng, không phải Huân Nhiên. Lăng Viễn nheo mắt quan sát kỹ bức ảnh, đây không phải photoshop, bởi vì dáng vẻ và tư thế của người trong ảnh hoàn toàn khác với Huân Nhiên. Gương mặt của Huân Nhiên chưa bao giờ thể hiện sự lạnh lùng gần như đau thương như thế này.
Rốt cuộc Lý Huân Nhiên vẫn tỉnh dậy, cơn buồn ngủ khiến nụ cười của cậu càng dịu dàng: "Đánh máy xong rồi?"
Lăng Viễn đang ngồi xổm bên cạnh cậu, quan sát bức ảnh dưới ánh đèn đầu giường. Khi Lý Huân Nhiên gọi, anh mới phản ứng lại, nhận ra đã ngồi xổm quá lâu, chân anh tê rần châm chít. Lăng Viễn ngồi xuống, có chút tò mò: "Em lấy ở đâu vậy?"
Lý Huân Nhiên cọ mặt trên lưng anh: "Ảnh nghệ thuật mới của em."
"Đừng có nháo."
"Chẳng lẽ đó không phải là em sao? Giống nhau như đúc."
"Đây đương nhiên không phải là em, là ai vậy?"
Lý Huân Nhiên thở dài: "Được rồi, không phải em. Em đã nhờ bên kỹ thuật thẩm định giúp, quả thật là hình đã mấy chục năm. Dân quốc năm thứ 37, năm 1948. Không phải đồ photoshop, không phải là trò đùa. Anh ngạc nhiên lắm phải không."
Lăng Viễn đặt bức ảnh lên tủ đầu giường. Bức ảnh này khiến anh khó chịu, tựa như là một lời nhắc nhở hư vô mờ mịt nào đó.
"Em lấy nó ở đâu ra vậy."
"Ba của Phí Giải lục ra từ đống sách cũ. Mọi người nói nhìn thấy nó rất đáng sợ. Em không thấy vậy, đó chỉ là sự trùng hợp thôi."
"Sách cũ? Có sạch sẽ không? Mau đứng dậy đi rửa tay rồi ngủ tiếp, từ giờ đừng mang mấy thứ này lên giường nữa."
Lý Huân Nhiên chao ôi một tiếng:"Viện trưởng Lăng, sao anh lại chú ý về chuyện đó như vậy... Cuốn bút ký đó sạch sẽ lắm, em nói anh nghe bây giờ không thể mua được đồ có tay nghề tỉ mỉ như vậy đâu. Mặc dù nó đã bị ngâm nước nhưng em cảm thấy chắc không khó để khôi phục nội dung dựa trên bút tích và dấu vết. Trong đó có một câu rất buồn cười nói gặp một kẻ nói lắp..."
Lăng Viễn nghe xong, tất cả lỗ chân lông trên người dựng đứng:" Bị ngâm nước? Sách cũ còn bị ngâm nước? Mau đi rửa tay, phải rửa bằng xà phòng hai lần, còn phải cọ rửa kỹ càng, anh cảnh cáo em từ nay về sau dù lấy được bằng chứng gì cũng không được phép mang về nhà.!"
Lý Huân Nhiên bị Lăng Viễn nắm lấy cổ tay kéo đứng dậy, anh càu nhàu lẩm bẩm đi dép lẹp xẹp đưa cậu đi rửa tay: "Sao anh càng ngày càng chú ý nhiều thứ như vậy? Đó không phải là vật chứng."
Lăng Viễn cầm bức ảnh cũ bằng hai ngón tay đi đến tủ giày:"Anh đặt nó trên tủ giày trong phòng khách."
Lý Huân Nhiên rửa tay, ngáp liên tục trở về phòng ngủ lăn ra giường.
Tối đó Lý Huân Nhiên đã có một giấc mơ. Cậu mơ thấy có một người đang đứng trong lớp mây mù. Người đó cũng là cảnh sát, cao gầy, mặc bộ đồng phục xanh đen giống quân phục. Mũ vành có đai vũ trang, găng tay trắng và bốt cao cổ. Vẻ mặt người đó ảm đạm, lông mày cau lại, cả người tựa như bút mực, đậm sắc không nhìn ra tình ý, tất cả đều tan biến trong sự chìm đắm của năm tháng. Người rốt cuộc là ai vậy?
- ----o0o-----
Đọc bộ Sổ tay chăn nuôi sư tử xong, có ai từng nghĩ Lăng Lý là kiếp sau của Lâu Thành không?