Trans: Qt + Gg dịch
Editor + beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Năm 1911 là một năm tốt.
Từ đầu năm đã có người chết, đến cuối năm vẫn tiếp tục chết người. Tuy nhiên, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, cả cái đế chế cũ nát trước năm 1911 ngày nào cũng có người chết, năm nào cũng có người chết. Nhưng mà đến năm 1911 dường như đẩy mọi hỗn loạn, rối loạn và chết chóc lên một tầm cao mới, cách mạng ở Hồ Bắc, Đài Loan cắt tóc, Lý Liên Anh bước vào quan tài, Đồng minh Hội gì gì đó thành lập, lũ lụt ở Sơn Đông, thảm sát ở Tứ Xuyên, Sơn Tây. Còn Quý Châu, Chiết Giang, Quảng Tây, An Huy giành độc lập, cuối tháng mười hai Tôn Trung Sơn được bầu làm tổng thống lâm thời.
Khó khăn không nhìn thấy điểm kết, những người vẫn còn sống đã quen với nó.
Vào năm đó Vinh Thạch chào đời.
Có người chết, có người được sinh ra, cái cũ sẽ được thay thế bằng cái mới. Sự ra đời của Vinh Thạch không có gì đặc biệt, Vinh lão gia tử cũng không mấy vui vẻ. Sống trong thời loạn thế mạng người thoi thóp, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào có gì mà đáng để vui mừng.
Vinh lão gia thật ra là một người phi thường.
Vinh lão gia là người Sơn Đông, thời thiếu niên cùng người nhà rời Quan Đông, dọc đường ăn xin đi đến Cát Lâm. Ở Cát Lâm vậy mà không bị chết đói hay chết cóng, còn tích góp được của cải, thành gia lập nghiệp, cưới một người đàn bà mang danh hổ Đông Bắc. Bà ấy mũi to, mắt to, giọng nói sang sảng, khi bước ra ngoài đỉnh thiên lập địa, bước vào trong đỉnh môn lập hộ. Vinh lão gia tử rất hài lòng với cô vợ của mình, bởi vì nếu một ngày nào đó mình có chết cũng có thể ra đi yên lòng. Khi ấy, ông đang tranh giành địa bàn với đám Tây Dương của Sa Hoàng, lôi này kéo này, bản thân ông cũng có đủ súng pháo. Nhưng ông không hoàn toàn thừa nhận mình là thổ phỉ. Mấy người Tây ở bên đó dường như cũng không thể sống nổi, vì vậy họ đã đến nhà Thanh để kiếm sống. Biên phòng của nước Đại Thanh thùng rỗng kêu to, lo sợ người ngoài cũng bo bo giữ mạng, mọi người chỉ có thể lấy cứng đối cứng.
Nói cho cùng thì Vinh lão gia tử và đám huynh đệ của ông ấy cũng chỉ là không muốn chết thôi.
Cho đến khi Vinh Thạch ra đời.
Vinh lão gia nhìn con khỉ da đỏ nhăn nhúm, không dám hỏi vợ tại sao bộ dáng lại trông không ra hồn thế này. Nhưng bản năng của người cha có lẽ vẫn có một chút, ông muốn cho con trai mình có ngày sống yên ổn. Vinh lão gia nói làm liền làm, ông lôi kéo các anh em đi đến quan nội, cuối cùng định cư ở khu nghỉ mát mùa hè của hoàng đế, Thừa Đức.
Miễn cưỡng xem như là quan nội bởi vì vẫn còn giữ không khí quan ngoại.
Là một nơi tốt.
Vinh lão gia là một thổ phỉ biết cách kinh doanh, xuất phát điểm của ông cũng cao hơn những người khác rất nhiều. Ông phấn đấu suốt mười một năm, trở thành Hội trưởng Thương Hội Thừa Đức. Vinh Thạch lớn lên giống người rồi(*). Không chỉ có giống người mà anh quả thật là kết hợp ưu điểm của Sơn Đông và Cát Lâm - mũi to, mắt to, vóc dáng cao to, Vinh lão gia rất thích đưa anh ra ngoài nở mặt.
(*Lúc mới sinh anh bị chê là con khỉ đó, giờ đẹp trai rồi lão cha mới nói giống người)
Năm 1933, quân đội Nhật Bản chiếm được Thừa Đức.
Thang Ngọc Lân(*) dẫn "hai thương binh" bỏ chạy, người dân Thừa Đức đứng trên ruộng thuốc phiện do ông ta cưỡng ép trồng chết lặng, "nhiệt liệt" đón quân Nhật vào thành.
(*Quân phiệt thời Dân quốc)
Vinh Thạch lúc này 22 tuổi, theo dõi quân Nhật diễu võ dương oai tiến vào Thừa Đức.
Đó chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường trong những năm tháng chiến tranh mà thôi.
Năm 1937, Trận Thượng Hải.(*)
(*là trận đầu tiên trong 22 trận giao chiến lớn giữa Quốc quân Trung Hoa Dân Quốc và Lục quân Đế quốc Nhật Bản, kéo dài hơn 3 tháng, từ ngày 13 tháng 8 đến ngày 26 tháng 11 năm 1937_Nguồn Wikipedia)
Vinh Thạch Hội trưởng Thương Hội Thừa Đức 26 tuổi đang ở Thượng Hải.
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng Thượng Hải sẽ không có chuyện gì, dù sao cũng là Khu Tô giới(*), không xem mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Nhưng vô ích, nếu đánh tới nơi, dân Thượng Hải chạy nạn cũng là dân chạy nạn, Thượng Hải cũng sẽ có người chết. Không kích, pháo kích, xung quanh là các mảnh còn sót của chân tay đứt gãy bay tứ tung trên không.
(*Khu người Anh sống)
Vinh Thạch bắt đầu nói tiếng Đông Bắc. Bất cứ khi nào anh muốn bày tỏ cảm xúc trào dâng dữ dội, phải dùng phương ngữ Đông Bắc mới xả hết được. Có điều anh mắng cỡ nào cũng không lại pháo máy bay, những người phía sau kéo anh chạy thoát thân, tránh những xác gạch nổ tung.
Vinh Thạch mơ mơ hồ hồ bị người kéo vào trong một con hẻm nhỏ, bức tường của con hẻm sụp đổ một nửa, một thiếu niên mặc áo trắng quần mỏng đứng ở giữa, ngây ngốc sững sờ. Vinh Thạch không kịp nghĩ nhiều, anh lao tới bổ nhào vào thiếu niên, mắng: "Thằng nhãi con không muốn sống nữa hả!" Máy bay bay ở độ cao thấp bay ngang qua trên đầu, may mà không ném bom. Vinh Thạch cảm thấy cậu bé dưới thân mình đang run rẩy. Tháng 11 ở Thượng Hải, cái lạnh ẩm ướt giống như một chiếc chăn bông thấm ướt quấn quanh cơ thể: không chỉ lạnh mà còn hút hết nhiệt độ trên cơ thể lẫn tinh thần. Vinh Thạch mặc áo lông chồn, anh thấy hơi đau lòng, nỗi ám ảnh về áo lông chồn của người Đông Bắc là di truyền. Nhưng đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương, không biết có phải bị dọa sợ đến sững người hay không, nhóc cứ trừng đôi mắt to tròn ngây người.
Đặc biệt giống như những tân binh lần đầu tiên ra chiến trường trong cuộc Viễn chinh phương Bắc. Ngây thơ, không biết gì mà bàng hoàng đối mặt với cuộc chiến, và cuối cùng, cái chết nghênh đón không còn là điều nghi ngờ gì nữa.
Vinh Thạch thở dài, cởi áo lông chồn, quấn quanh người nhóc đầu đất. Đợt không kích này dừng lại, máy bay bay xa. Vinh Thạch đỡ đứa trẻ ngồi dậy: "Hồn về chưa, nhóc sao rồi?"
Đứa trẻ rất gầy, cằm nhỏ nhọn, nhìn Vinh Thạch với vẻ sợ hãi. Vinh Thạch bị nhóc làm cho xót xa: "Nhà nhóc ở đâu?"
Đứa nhỏ nắm cổ áo lông chồn, yên lặng rơi nước mắt.
Vinh Thạch có chút bối rối, anh thật sự sẽ không an ủi sinh vật giới tính nam khóc lóc: "Nhóc, nhóc, nhóc đừng, đừng khóc... Phi, sao mình lại nói lắp thế này?"
Đứa nhỏ đột nhiên mở miệng, xả ra một chuỗi----tiếng Anh.
Vinh Thạch chỉ có thể nói tiếng Nga và tiếng Nhật, nhưng không nói được tiếng Anh. Anh quay đầu hỏi những người phía sau: " Ai nói được tiếng Anh?"
Một chưởng quỷ mập mạp cùng anh đến Thượng Hải biết tiếng Anh, liền hỏi đứa trẻ vài câu. Nhưng đứa trẻ không chịu nói chuyện với chưởng quỷ mập mạp, cứ lôi kéo cánh tay của Vinh Thạch tuyệt vọng nói tiếng Anh.
Vinh Thạch đành ôm đứa bé, học theo cách mẹ anh dỗ dành đứa nhỏ, anh vuốt ve sau gáy đứa trẻ:"Được rồi, được rồi, không sợ, không sợ, anh sầu thúi ruột, nhóc chỉ biết nói tiếng Anh à? Một câu tiếng Trung cũng không biết?"
Đứa trẻ đột nhiên tìm thấy công tắc, lặp đi lặp lại câu tiếng Trung nửa đời không quen biết:"Em muốn, tìm mẹ, tìm em gái."
Thấy chiêu này hiệu quả, Vinh Thạch vừa vuốt ve sau gáy nhóc vừa nhẹ giọng nói: "Nhóc tên gì?"
Đứa trẻ phát âm kỳ lạ, âm điệu cũng không được tốt lắm, nhóc khó khăn giới thiệu tên Trung Quốc của mình: "Phương, Mạnh Vi."
...... Phương Mỹ?
Lệnh tôn có chút thất đức nha, đàn ông con trai mà được đặt cho cái tên thế này, mai sau khó à.
"Mỹ Nhi à đừng có lo, anh đây nghĩ cách giúp nhóc tìm mẹ, tìm em gái. Chúng ta hãy tìm một nơi để sửa sang lại, ở đây một mớ hỗn độn..."
Tiếng pháo rung trời chuyển đất trong tích tắc.
"ĐM nhà nó, chưa hết nữa!" Vinh Thạch ra lệnh: "Mau chạy đi, ngày mai mau rời khỏi Thượng Hải!"
Giữa đám đông đang hoảng loạn, Vinh Thạch và "Phương Mỹ" bị tách ra. Các anh em của Vinh Thạch cũng bị chia tách, nhưng họ là người trưởng thành biết làm sao để hội hợp. Vinh Thạch muốn quay lại tìm đứa trẻ, nhưng đám đông có thể so sánh với sóng thần, anh không thể vượt qua được.
Cho đến tận về sau này, đó vẫn luôn là tâm bệnh của Vinh Thạch. Anh rất băn khoăn, đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi, không nói được một chữ tiếng Trung, làm sao có thể sống một mình ở Thượng Hải? Nhóc có thể chết hay không?
Anh rất hụt hẫng, lẽ ra anh phải ôm chặt lấy nhóc.
Anh có lẽ sẽ không còn được gặp lại nhóc nữa.
- ----o0o-----
Chào mừng Bộ 2 lên sàn, Vinh Phương ra mắt. Bộ này nhắc nhiều sự kiện lịch sử lắm luôn. Tôi chỉ là dân tay ngang có gì xin mọi người bỏ qua cho.