Chuyện cô mang thai Lục Thuần Trạch không hề nói gì với cô, giấu trong suốt hai tháng trời. Những lúc cô cảm thấy cơ thể mệt mỏi rồi được đưa tới bệnh viện anh cũng chỉ nói là do cô không chịu ăn uống đầy đủ, tâm trạng không tốt nên cơ thể mới luôn suy yếu.
Diệp Băng để ngoài tai mọi lời. Chẳng một ai bị nhốt mà có thể ăn ngon ngủ yên, tâm trạng phơi phới mỗi ngày được cả.
Cô ngồi tựa lưng trên giường, hướng ra ngoài phía cửa sổ. Dạo gần đây thời tiết khá tệ cứ liên tục mưa suốt nhiều ngày liền, hiếm lắm mới có một ngày trời nắng đẹp vậy mà lại chẳng thể đi ra ngoài được.
Ngước nhìn thấy mây đen đang ùn ùn kéo đến, gió lạnh rít lên tiếng kêu man rợ ở ô cửa sổ Diệp Băng chợt nhớ ra việc dạo này bản thân đột nhiên lại có chứng biến ăn mà trước nay chưa từng có. Cứ hễ ăn trúng phải một món không vừa miệng là cô liền nôn ói ra hết đến mức chỉ vài ngày đã tuột mất vài ký. Trái ngược lại một khi ăn được những món bản thân thèm thuồng lại ăn một cách mất kiểm soát.
Bất chợt nở một nụ cười. Sao cô tự thấy bản thân cũng có vài nét tương đồng với thời tiết quá ấy chứ.
Lục Thuần Trạch bất ngờ đem đồ ăn vào, vô tình ngay lúc Diệp Băng cười. Nụ cười ấy tuy chỉ là thoáng qua nhưng anh đã nhanh chóng thu nó vào tầm mắt.
“Ăn thôi.”
Lục Thuần Trạch đem tô bún để trên bàn. Diệp Băng ngó mắt sang nhìn tô bún đầy ụ lén nuốt nước bọt xuống vài lần.
Lục Thuần Trạch thuần thục vắt ba, bốn lát chanh vào trong tô bún. Như thể việc làm này quá quen thuộc với anh rồi. Xong xuôi đầy đủ nguyên liệu Diệp Băng mới cầm đũa lên, đắp một đũa đầy bún kèm một lát thịt cho vào miệng.
Chưa kịp thưởng thức mùi vị cô buông đũa ngay, nhoè hết tất cả những gì trong miệng ra một cái dĩa riêng. Sau đó, cổ họng không tự chủ được mà nôn ói ra hết.
Chuyện này lập đi lập lại nhiều lần nên anh rất bình tĩnh nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô, ói xong anh vươn tới lấy ly nước đưa cho cô uống. Nhưng lần này không biết là vì sao khi nôn xong Diệp Băng lại đau bụng quằn quại.
“Thuần Trạch, tôi đau quá!!!” - Cô ôm bụng rên đau liên hồi.
Hoảng quá anh chở ngay tới bệnh viện để bác sĩ thăm khám.
…
-Bệnh viện -
“Bác sĩ…” - Anh lo lắng nhìn Diệp Băng nằm trên giường, quay sang hỏi “Thưa bác sĩ cô ấy có bị làm sao không?”
Người hôm nay khám cho Diệp Băng là vị bác sĩ trước đây phát hiện cô mang thai.
Bà tận tình khám kỹ vùng bụng cho Diệp Băng. Khi khám xong mới lấy chân đẩy ghế xoay về bàn làm việc “Cậu yên tâm chỉ là cô ấy ăn trúng phải đồ khó tiêu thôi.”
Lục Thuần Trạch thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra tôi thấy cậu rất yêu thương vợ mình.” - Bà bác sĩ đột nhiên nói.
“Ý của bác sĩ là sao?” - Lục Thuần Trạch hơi khó hiểu trước câu nói vừa rồi của bà ấy.
“Cậu yêu vợ mình đến mức cứ một tuần là lại dẫn cô ấy tới đây cho tôi khám, sợ đứa bé trong bụng xảy ra chuyện. Bấy nhiêu hành động cũng chứng tỏ được cậu thật lòng thật dạ yêu cô ấy rồi.”
Lục Thuần Trạch hơi cúi đầu, nhếch mép cười.
Anh thầm nghĩ giá như bản thân tốt đẹp như lời bà ấy nói thì tốt quá rồi.
Bà đặt tay lên vai anh “Chúng ta ra ngoài để cho cô ấy nghỉ ngơi.”
Sau cuộc nói chuyện chỉ tầm khoảng hai phút bác sĩ tới những phòng khác để khám cho bệnh nhân, còn anh thì ngồi ở dãy ghế đối diện với phòng cô nằm.
Vì sự có mặt của cái thai đã làm cho tất cả kế hoạch của anh đi sai hướng nhưng anh vẫn không từ bỏ việc lợi dụng hai mẹ con Diệp Băng để giết chết Lãnh Hàn Tử.
Thù hận trong anh quá lớn.
Có trách thì trách những người ở Lãnh gia từ đầu đã ép anh phải tàn nhẫn như vậy.
*Reng…reng*
Là tên thuộc hạ của hắn gọi tới. Tránh để người thứ ba nghe được Lục Thuần Trạch ra ngoài bệnh viện nói chuyện điện thoại.
Một lát sau, bác sĩ trở lại phòng bệnh của Diệp Băng, bà muốn khám lại một vài chỗ để không có sai sót nào.
Trong lúc bà đang khám Diệp Băng mơ màng tỉnh lại. Mỗi lần Lục Thuần Trạch dẫn cô đi khám bệnh luôn là vị bác sĩ này khám cho cô nên khi tỉnh dậy trông thấy bà ấy cô cũng không quá bất ngờ.
“Bác sĩ, dạo này tôi rất thèm chua nhưng không hiểu sao có vài món chua ăn vào tôi liền nôn ói ra hết.” Diệp Băng từ tốn hỏi.
“Tuy là ăn đồ chua nhưng có khi trong món đó có một món cô bị ốm nghén. Chẳng hạn như là thịt.”
Diệp Băng nghe đến hai từ “ốm nghén” liền khó hiểu.
“Ốm nghén sao?”
“Người có thai ai cũng sẽ ốm nghén cả. Chỉ là có người ốm nghén sớm, người ốm nghén trễ.”
Diệp Băng gấp gáp hỏi ngay “Bác sĩ, tôi có thai sao?”
Bây giờ, đến lượt vị bác sĩ là người khó hiểu.
“Chồng cô không nói cho cô biết sao?”
Ốm nghén? Có thai? Chồng mình?
Diệp Băng không hiểu gì hết!!!
Vị bác sĩ để ý thấy Diệp Băng đang hơi hoảng hốt, sợ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng bà liền giúp cô bình tĩnh lại rồi giải thích.
“Cô gái trẻ, cô bình tĩnh lại đã. Tính tới hôm nay cô đã có thai hơn hai tháng rồi, mỗi tuần chồng cô đều dẫn cô tôi đây để cho tôi khám. Đừng lo lắng, coi chừng ảnh hưởng đến cái thai.”
Cô ngờ ngệch hỏi lại “Vậy là tôi mang thai thật sao?”
“Đúng vậy.” - Vị bác sĩ đáp.
Dần dần Diệp Băng đã hiểu. Hiểu vì sao bản thân luôn thấy mệt mỏi, hiểu vì sao bản thân luôn trong tình trạng nhợn ói.
Tất cả là vì cô đã có con.
Diệp Băng dần bình tĩnh lại, đợi cho bác sĩ đi ra khỏi phòng thì cô mới dám đi ra ngoài.
Nếu chuyện này là thật thì cô đã biết đứa bé là con ai rồi. Đứa bé trong bụng cô là con của Lãnh Hàn Tử.
Bây giờ, phải tìm cách thông báo cho Lãnh Hàn Tử biết. Lục Thuần Trạch tới thời điểm bây giờ vẫn chưa làm gì hai mẹ con cô Diệp Băng cũng ngầm đoán ra được ý định thật sự của anh. Bằng mọi cách cô cũng phải bảo vệ đứa bé này cho tới khi nó được chào đời.