Hít phải một đống khói thuốc vào phổi Diệp Băng sặc sụa ho khan vài tiếng.
“Nè, muốn giết chết người khác hả? Mở cửa sổ ra đi.” - Thanh âm khàn khàn, lạc tông vài câu chữ.
Hắn tỏ ra phiền phức nhưng vẫn thương xót mở cửa sổ ra cho khói thuốc lá men theo gió bay ra bên ngoài bớt. Lâu sau căn phòng cũng trở lại dáng vẻ trong lành ban đầu của nó. Có thể vì hít phải quá nhiều khói thuốc nên cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, khó chịu trong người nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Hắn rít lấy hơi cuối cùng của điếu thuốc, dập tắt đầu thuốc rồi thẳng tay quăng ra ngoài cửa sổ. Quay sang hắn vẫn thấy khây cơm nằm im ngay vị trí cũ, đồ ăn vẫn y nguyên chưa đá động đũa qua. Thở dài một hơi, hắn ngồi xổm trước mặt Diệp Băng, cầm khây cơm lên, múc từng muỗng cơm kèm thêm một ít đồ ăn ở trên “Mở miệng ra.”
Không chống cự lại cô ngoan ngoãn há miệng ra ăn lấy muỗng cơm hắn múc cho. Muỗng đầu ăn vẫn thấy bình thường nhưng cho tới muỗng thứ hai cô thấy cổ họng cứ nhợn lên mắc ói, rồi sau đó vì không chịu được cô đành nhoè thức ăn ra.
“Nuốt vô ai cho mày nhả ra hả?”
Hắn gấp gáp múc muỗng khác đưa tới miệng, ép cho cô ăn bằng được. Nhưng ngay cả tới ngửi còn mắc ói thì làm sao mà nuốt nổi.
“Lấy cho tôi một ít nước.” - Diệp Băng yếu ớt nói.
Đặt mạnh khây đồ ăn xuống sàn, rồi hắn đi ra ngoài rót cho cô một ly nước lọc.
“Uống nhanh đi.”
Cầm ly nước trở vào đột nhiên hắn thấy cô nằm bất động, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.
Bị ngộ độc à?
Hắn tự suy nghĩ như vậy trong đầu xong liền sợ hãi lay lay mặt cô qua lại “Ê tỉnh dậy đi.”
Kêu mãi chẳng thấy có chuyển biến gì. Hắn chỉ sợ việc này sẽ tới tai Lục Thuần Trạch nên nước rút cởi trói, ẳm vào trong xe rồi một nước chạy tới bệnh viện.
…
-Bệnh viện -
Lục Thuần Trạch lo lắng chạy tới bệnh viện, trông thấy thuộc hạ của mình đứng ngồi không yên trước cửa phòng bệnh anh mới sốt sắng chạy tới. Vừa hay lúc này một vị bác sĩ nữ bước ra, bà nhẹ nhàng đóng cửa.
“Bác sĩ, cô ấy có bị làm sao không?” - Lục Thuần Trạch hỏi gấp.
Bà nở nụ cười, ôn tồn nói: “Chúc mừng cậu, vợ của cậu đã có thai được gần hai tuần rồi.”
Lục Thuần Trạch vừa tới chưa kịp hiểu trước đó đã xảy ra chuyện gì mà lại phải vô bệnh viện thì bây giờ lại nghe bác sĩ thông báo Diệp Băng đã có thai.
“Hả?!” - Lục Thuần Trạch ngây ngô bày ra bộ mặt ngỡ ngàng.
“Bà nói gì vậy? Ai có thai cơ?” - Anh không tin những gì bản thân vừa nghe thấy bèn hỏi lại thêm lần nữa.
Kinh nghiệm dày dặn làm bác sĩ trên mấy chục năm cho nên những tình huống bất ngờ đến đơ cả người như vầy bà chứng kiến qua nhiều cặp vợ chồng rồi. Bà nhìn anh, chầm chậm nhắc lại từng câu từng chữ “Mặc dù vẫn chưa có biểu hiện rõ nhưng với kinh nghiệm của mình tôi chắc chắn là vợ cậu đã mang thai rồi.”
“Mang thai…”
“Vì do chỉ mới vừa có thai nên bào thai vẫn còn rất yếu cộng với việc vợ cậu hít phải quá nhiều khói thuốc lá dẫn đến mệt mỏi cơ thể. Một chút nữa sau khi tỉnh lại cậu có thể đưa cô ấy về nhưng nhớ khoảng thời gian này phải hết sức chú ý tới sức khỏe của cô ấy. Đừng để cho vợ cậu bị stress là được.”
Lục Thuần Trạch hơi nghiêng mặt sang nhìn tên thuộc hạ của mình. Ít nhiều anh cũng đoán ra được sự việc trước đó ra sao để dẫn tới tình cảnh như bây giờ.
“Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ cố gắng chăm sóc cho vợ mình thật tốt.” - Lục Thuần Trạch nghiêng người, cúi đầu cảm ơn bà.
Bà nở một nụ cười hiền dịu đáp trả sau đó để lại không gian riêng cho hai người.
“Mày đứng ở đây tao vô trong một lát.”
“Dạ.”
Đứng ngay đầu giường bệnh, anh chăm chú quan sát Diệp Băng với khoảng cách vừa phải. Dù cho bây giờ gương mặt kia có đang tái nhợt vì mệt mỏi nhưng nhìn vào vẫn có cảm giác rất xinh đẹp, sức hấp dẫn cuốn hút người nhìn đó mãi mãi chẳng thể khác xưa được.
Lục Thuần Trạch khẽ thở dài não nề đau đầu không thôi. Ngay giữa thời điểm then chốt cô lại mang thai như vậy khiến cho bao kế hoạch ban đầu mà anh vạch ra sẵn đã lệch hướng.
Đứa bé này là con của cô và Lãnh Hàn Tử.
Anh nên làm gì với hai mẹ con Diệp Băng đây? Lợi dụng dồn Lãnh Hàn Tử vào chỗ chết hay là lấy hai mẹ con cô ra để dày vò hắn đến mức sống không được, chết cũng không xong?
Liệu anh có đủ tàn nhẫn để làm vậy không?
Diệp Băng thoáng dần tỉnh, cô nằm im trên giường, từ từ đảo đôi đồng tử nhìn quanh căn phòng nhỏ. Cho đến khi trông thấy Lục Thuần Trạch đứng ngay đầu giường cô mới dừng lại.
“Anh…” - Diệp Băng khẽ lên tiếng nhưng vốn dĩ thanh âm quá nhỏ anh không thể nghe thấy.
Cô bất giác im lặng, hi hí mắt quan sát hành động của Lục Thuần Trạch. Anh chỉ đứng bất động ở ngay đầu giường với gương mặt khó xử, lâu lâu sẽ chau mày lại một cái tỏ vẻ bứt rứt. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có như vậy không hơn không kém.
Một hồi sau, Lục Thuần Trạch đi ra khỏi phòng, cô thì mệt mỏi quá mà thiếp đi.
Ngủ một giấc dài cho đến lúc tỉnh dậy cô đã thấy bản thân nằm ở căn phòng cũ. Chỉ khác ở chỗ bây giờ đang được nằm trên một chiếc giường êm ái, được đắp chăn ấm chứ không còn nằm ở dưới sàn nữa.
Lục Thuần Trạch cầm một ly sữa nóng bước vào, đặt trên bàn rồi liếc mắt sang nhìn cô.
“Chút nữa nhớ uống.” - Anh lạnh lùng nói.
Diệp Băng không thèm nhìn lấy ly sữa một cái, cô không chờ được mà hỏi thẳng “Lãnh Hàn Tử, anh ấy vẫn còn sống phải không?”
Nét mặt Lục Thuần Trạch ngay tức khắc tối sầm lại. Cô dù biết bây giờ anh đang tức giận nhưng Lãnh Hàn Tử dù chết dù sống nhất quyết cô cũng phải được nghe từ chính miệng anh nói ra.
“Thuần Trạch, nói cho tôi biết anh ấy sau rồi?”
Lục Thuần Trạch đứng chôn chân tại chỗ, nét mặt càng lúc càng tối lại.
Biểu hiện này của Lục Thuần Trạch làm cho cô rất lo sợ, sợ điều bản thân không mong muốn nhất sẽ trở thành sự thật. Cô kích động quá mức cố gồng hết sức nâng bản thân ngồi dậy.
“LỤC THUẦN TRẠCH!!!” - Diệp Băng thảm thương gào thét.
“Hắn vẫn còn sống.” - Lục Thuần Trạch bấu chặt tay, nhẹ nhàng nhất có thể nói ra.
Bất giác nước mắt tuôn trào không dứt. Diệp Băng che miệng lại, khóc nấc lên.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
Một tay che miệng, một tay ôm lấy lồng ngực đang đập loạn xạ, khóc không thành tiếng.
Cuối cùng người cô yêu vẫn còn sống.
Lãnh Hàn Tử vẫn đang chờ cô về bên cạnh hắn.
Lục Thuần Trạch không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nên ngay sau khi cô bật khóc anh đã nhanh chân đi ra ngoài.