“Lục Thuần Trạch, anh là kẻ phản bội sao?”
“Diệp Băng, cô nói vậy là có ý gì?” - Lục Thuần Trạch nổi cáu, nói gắt vào mặt cô.
Cô nhận ra bản thân đã lỡ lời đành buông tay anh ra, lắp liếm ns cho qua “Không. Ý tôi là anh làm gì ở đây vậy? Người vừa nãy là ai?”
Hỏi tới trúng ngay tim đen Lục Thuần Trạch trở nên lúng túng, ngập ngừng nói: “Vừa…vừa nãy là người trong nhóm khai thác. Tôi muốn xin anh ta một mẫu vàng để sau khi xong nhiệm vụ sẽ đem về nghiên cứu.”
“Vậy tại sao anh phải lén lút?” - Diệp Băng hỏi.
“Cô cũng biết lấy vàng khi chưa có sự cho phép sẽ mang tội mà…”
Diệp Băng nhìn chằm chằm vào Lục Thuần Trạch. Dựa theo phản ứng của anh có lẽ anh đang nói thật. Vừa nãy cô lỡ lời không chịu suy trước khi nói sợ rằng tra hỏi tiếp sẽ gây bất lợi cho cô.
“Khai thác xong hết số vàng tôi sẽ xin Lãnh Hàn Tử cho anh một mẫu vàng để nghiên cứu. Bây giờ, đi về thôi cũng khuya rồi đấy.” - Vỗ vai anh vài cái rồi cô đi thẳng về nhà, tránh ở đây để sinh ra nhiều chuyện không hay.
Nghe Diệp Băng nói sẽ xin giúp mình một mẫu vàng khiến cho Lục Thuần Trạch vui mừng khôn xiết, hí ha hí hững đi phía sau rồi về lều của mình nghỉ ngơi.
…
Mặt trời còn chưa mọc những người đàn ông vạm vỡ kia đã lên đồ và dụng cụ ra ngoài bãi đất vàng. Tiếng kim loại va chạm vào nhau giòn tan, tiếng cười nói vui vẻ của nhiều người đánh thức Diệp Băng dậy.
Vì có chút tiến triển nên hôm nay A Tuấn có chở Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch tới đây để chứng kiến toàn bộ quang cảnh vàng được khai thác.
“Ngài xem đây là những thùng vàng chúng tôi đem lên được.”
Một người đàn ông có dày dặn kinh nghiệm nhất trong tất cả những còn lại đứng ra nhận nhiệm vụ dẫn Lãnh Hàn Tử và Lý Duật Hành đi xem mấy thùng vàng ngày hôm qua họ thu được. Từng mẫu vàng sáng lấp lánh không có một vết trầy xước nào làm cho hắn rất hài lòng.
“Làm cho tốt sau khi xong việc tôi sẽ thưởng lớn cho các người.” - Lãnh Hàn Tử thích thú cầm một mẫu vàng lên xem.
“Tôi xin thay mặt mọi người cảm ơn ngài.” - Ông ta hơi cúi đầu cảm ơn hắn.
Lý Duật Hành đi với hắn một lát rồi tự động tách ra đi đến mấy chỗ khác xem. Chủ yếu là anh muốn lại gần Diệp Băng để hỏi rõ tình hình mấy ngày qua khi Lục Thuần Trạch ở đây. Cô không giấu giếm anh một chuyện nào, kể rõ tường tận sự việc tối hôm qua.
“Cô là quá nóng vội rồi.”
“Tôi xin lỗi.”
“Thôi dù sao chuyện cũng đã qua rồi cô cũng đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ, hắn đã biết được chúng ta nghi ngờ hắn rồi, cô càng phải để ý tới hắn hơn.” - Lý Duật Hành đi qua đi lại vẫn không thấy yên tâm bèn dặn dò cô thêm “Nếu như hắn có bất cứ hành động gì cô phải nói ngay cho Lãnh Hàn Tử biết. Những lúc nguy cấp như vậy chỉ có một mình Hàn Tử mới có thể giúp được chúng ta thôi.”
Cô gật đầu một cái.
Lý Duật Hành giơ tay lên xem đồng hồ rồi quay sang nói với cô “Tới giờ tôi phải đi rồi, nhớ rõ nếu xảy ra chuyện nghiêm trọng phải điện ngay đến Lãnh Hàn Tử.”
“Tôi nhớ rồi.”
Nói được vài câu sau đó A Tuấn đưa hai người họ rời khỏi Mộng Lao. Nghe nói đâu họ đang cùng nhau phát triển một dự án lớn nên không thể để nó dở dang quá lâu được.
Sau khi bọn họ đi khỏi cô vẫn ra ngoài bãi đất ngồi giám sát, vô tình cũng thấy Lục Thuần Trạch đang ở đó. Tránh sinh ra cảm giác gượng gạo cô bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc, tự nhiên bắt chuyện với Lục Thuần Trạch “Anh ăn sáng chưa?”
Ngồi vào cái ghế kế bên, anh quay sang trả lời: “Tôi ăn rồi, còn cô?”
“Trước nay, tôi không có thói quen ăn sáng.”
Lục Thuần Trạch tỏ ra bất ngờ “Cô nên tập ăn sáng đi, lâu ngày không ăn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy…”
Hoá ra một tên phản bội như anh cũng biết quan tâm đến người khác.
“Chỉ cần vào mỗi buổi trưa anh nấu cho tôi thật nhiều món ngon thì sức khỏe của tôi sẽ không bao giờ giảm đâu.” - Diệp Băng vừa cười vừa nói rất vô tư, giây phút đó cô chẳng còn bận tâm anh là kẻ phản bội nữa.
“Vậy hôm nay cô muốn ăn gì?” - Lục Thuần Trạch chăm chú ngồi nghe cô nói mới biết được khẩu vị của Diệp Băng rất hợp với những món anh từng nấu.
Cô tập trung ngồi suy nghĩ sau đó nở nụ cười, nói ra món mình yêu thích như một đứa trẻ “Tôi muốn ăn gà chiên.”
Không bàn đến việc Lục Thuần Trạch là kẻ phản bội thì hắn ta rất giữ chữ tín. Trưa hôm đó, anh quả thật đã làm món gà chiên sốt cay cho cô ăn, lại còn rất nhiều gà nữa.
Nếu như không phải cô tận mắt thấy thì còn lâu cô mới tin Lục Thuần Trạch phản bội mọi người. Trước đây khi cô và Lãnh Hàn Tử xảy ra xích mích hắn liền đem cô vào trong Mộng Lao để giáo huấn, những lúc đó cũng chỉ có mỗi mình Lục Thuần Trạch là ở bên cạnh bảo vệ cho cô.
Ngay cả vết chém đằng sau lưng ở cánh rừng của Phong Dạ Hắc cũng vì cô mà xém chút nữa anh đã mất mạng. Thà rằng anh làm kẻ phản bội nhưng đừng bao giờ thể hiện điều đó ra cho mọi người thấy. Vì một khi ngày đó xuất hiện chính cô cũng là một trong số thuộc hạ của Lãnh Hàn Tử đi giết chết anh.
Từ hôm bị cô bắt gặp lén lút đêm khuya nơi vắng vẻ Lục Thuần Trạch cũng không tự ý lén ra ngoài nữa. Không hiểu sao thấy anh ngoan ngoãn cô lại thấy yên tâm.
Nhìn ngó kiểm tra khắp một lượt Diệp Băng mới quyết định tắt đèn đi ngủ.
“Có người đột nhập. Cấp báo, có người đột nhập!!!”
Tiếng còi cảnh báo hú lên vang dội khắp không gian tĩnh mịch như tờ. Tất cả ánh đèn đồng loạt sáng lên một lượt.
“Một nửa bộ phận ngay lập tức tới canh giữ kho vàng!!” - Diệp Băng gấp gáp chạy ra dù chưa kịp nhìn thấy bọn đột nhập là ai nhưng vẫn ra lệnh cho mọi người tới bảo vệ kho vàng đầu tiên.
Đoàn người tất bật chạy tới kho vàng ngay sau nghe thấy mệnh lệnh của cô. Diệp Băng vừa truyền lệnh xong liền tức tốc chạy tới khu lều của Lục Thuần Trạch.
Quãng đường chạy tới lều của anh rất ngắn nhưng sao cô chạy mãi vẫn thấy xa quá. Trong lòng cô thoáng rối loạn, cô thầm cầu mong Lục Thuần Trạch vẫn đang ở trong lều, chỉ cần như vậy thôi.
Ngược dòng người đang hối hả, cô xông vào, mở toang cửa lều của Lục Thuần Trạch ra. Nhưng…không có một ai hết.
Hai tay Diệp Băng siết chặt nắm thành đấm. Cô cùng một nửa bộ phận còn lại nhanh chóng trang bị vũ khí, truy lùng bọn người đột nhập trong đêm.
“Nhớ cho kỹ không được giết bọn chúng.” - Cô gằn giọng nói lớn, trong đôi con người màu nâu của Diệp Băng dấy lên ngọn lửa của sự căm phẫn.