Công việc khai thác diễn ra khá suôn sẻ. Không lâu sau khi Lục Thuần Trạch tới nơi cô tranh thủ quan sát mọi hành động cử chỉ của anh nhưng xem ra là cô đã quá đa nghi. Lục Thuần Trạch vẫn bình thường với tất cả mọi người, không có một hành động nào lén lút.
Để giảm bớt sự đa nghi đang ngày một lớn Diệp Băng luôn trấn an cảm giác trong lòng lại. Dù sao Mộng Lao cũng là địa bàn của Lãnh Hàn Tử, biết bao thuộc hạ của hắn cũng ở đây anh dám giở trò qua mặt tất cả mọi người.
Mặt trời lên cao, nắng càng gay gắt hơn. Cái nóng của Mộng Lao quả nhiên là khắc tinh của phái nữ, từng tia nắng của chúng như muốn thiêu đốt da thịt con nhà người ta luôn vậy. Đứng giám sát nãy giờ cũng khá lâu Diệp Băng lấy tay che nắng, lon ton chạy về nhà trú. Vừa về tới thì thấy Lục Thuần Trạch đang bày biện đồ ăn ra bàn, mùi thơm của đồ ăn bay thoang thoảng trong không khí, khói bốc nghi ngút lên cao hình như là vừa mới nấu xong.
Tuy không phải như những người đàn ông kia làm việc cực nhọc nhưng đứng rồi ngồi giám sát có một chỗ cũng làm tinh thần của cô kiệt sức.
“Mới vừa nấu xong, vào ăn thôi.” - Lục Thuần Trạch sớt chảo thịt chiên qua dĩa xong vẫn thấy cô đứng chồng ngồng ở cửa, thèm thuồng nhìn mấy món trên bàn, có lòng lên tiếng để cho Diệp Băng trở về với hiện thực.
“Cảm ơn vì bữa ăn.” - Diệp Băng ngồi vào bàn, nuốt nước bọt một cái rồi cầm đũa lên thưởng thức từng món.
Từ món canh cho đến món mặn, món nào món nấy khi đưa vào trong miệng đều làm bùng nổ vị giác, ngon đến mức không có từ hoa mỹ nào trên đời có thể so sánh được. Tay gắp lia lịa đồ ăn không ngừng cũng hên sao Lục Thuần Trạch trước đó đã ăn rồi nên không giành với cô. Ăn no đến căng bụng không xót một miếng nhỏ nào, cô ợ nhỏ một tiếng, sau đó đứng dậy thu dọn chén dĩa.
“Cứ để đó, để tôi dọn cho.” - Anh hạ tay cô xuống ý muốn kêu cô để mấy cái dĩa xuống bàn để cho anh dọn.
Ngó lên nhìn anh rồi lại ngó xuống nhìn mấy cái dĩa dơ cô thấy có hơi không hợp lý. Lục Thuần Trạch có lòng nấu cho cô ăn chí ít cô vẫn nên phụ anh việc rửa chén, chứ sao có thể để anh làm hết mọi việc được “Tôi là người sống rất biết điều, anh nấu ăn thì tôi rửa chén. Có như vậy tôi mới không có cảm giác áy náy, lần sau còn ăn đồ anh nấu nữa chứ.”
“Cứ để đấy cho tôi.” - Một tay duy nhất Lục Thuần Trạch đẩy nhẹ vai kêu cô ngồi xuống, nhanh tay đem ly nước ép trái cây vừa làm ra cho cô uống “Cô lo ngồi uống hết ly này đi, còn đống chén dĩa này cứ để tôi lo liệu, làm một phát là xong liền ấy mà.”
“Nhưng mà…” - Cô định ngăn lại nhưng chưa gì hết anh đã dọn hết đồ trên bàn, xoay mông đi vào trong bếp, vừa đi vừa nói: “Tôi là tình nguyện nên cô đừng có áy náy không thôi lần sau tôi sẽ không nấu cho cô ăn đâu.”
Tiếng nước xối xả, tiếng chén dĩa va chạm nhau trong nhà bếp vọng ra. Cô thở dài một hơi, chẳng màng đến việc đó nữa, tập trung uống hết ly nước ép. Nghỉ ngơi một lát cho thức ăn trong bụng tiêu hoá, sau đó Diệp Băng thoa một ít kem chống nắng khắp người rồi đi ra ngoài chỗ khai thác giám sát tiếp.
Mặc cho có nắng nóng đến đâu cũng là đang trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, không thể lơ là được. Nói chứ cái nắng của Mộng Lao vẫn chưa là gì so với cái nắng và không khí độc hại của Kinh Hoạ Lao. Chịu riết cũng thành quen.
Tầm hơn nửa tiếng giám sát Diệp Băng có để ý thấy vài người ở Phong Dạ Hắc qua đây để tập luyện. Tranh thủ cô cũng nhanh chân xuống đó để cùng luyện tập để nâng cao thể lực.
“Có thể cho tôi tập với được không?” - Cô lịch sự dò hỏi mọi người.
Mấy người này vừa nhìn liền biết ngay trước đây cô từng đến Phong Dạ Hắc nên không làm khó dễ gì nhưng vẫn trêu ghẹo “Chúng tôi không phải là không muốn cho cô vào chỉ là ở đâu cũng có luật lệ của nó.”
Lời này Diệp Băng hiểu “Các anh cứ ra yêu cầu đi.”
“Hít xà được 10 cái chúng tôi cho cô vào.” - Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về phía cái xà ngang bằng sắt đằng xa.
Ở Kinh Hoạ Lao ba tháng thể lực của cô cũng coi như tăng lên khá nhiều so với trước. Hít xà mười cái coi như lần này cô dễ dàng vượt qua rồi.
Đi tới thanh xà, trước khi phóng lên cô phải làm nóng cơ thể để tránh bị chấn thương hay đau nhức sau buổi tập. Trước sự chứng kiến của sáu chàng trai cao to Diệp Băng lần lượt nâng người qua thanh xà từng cái một, gần một phút đã hoàn thành xong mười cái.
“Sao, tôi có thể tham gia được chứ?” - Cô rời xà ngang, chống tay lên hông nhìn mấy người vừa ra yêu cầu.
“Vô thôi.” - Chàng trai hồi nãy ra yêu cầu lên tiếng.
Cứ thế Diệp Băng gia nhập vào bài tập luyện sức khỏe với bọn họ. Từ hít đất, hít xà cho đến chạy cự li 100m Diệp Băng đều cùng sáu người bọn họ tập qua.
Làn da mật ong cùng cơ thể săn chắc của Diệp Băng đứng dưới ánh nắng rất hút mắt người nhìn. Tuy nhìn vào có cảm giác có hơi yếu đuối nhưng thể lực và sức bền phải khiến cho sáu người đàn ông kia phải dè chừng.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy mẫu vàng đầu tiên rồi.”
Chỗ họ tập luyện gần với nơi đang khai thác. Bảy người đang thi nhau hít đất thì đột nhiên nghe thấy một người đàn ông hô lớn đã tìm thấy mẫu vàng đầu tiên sau ba ngày tìm kiếm vất vả. Ngay lập tức họ cùng nhau chạy tới để xem thử.
Từng người đều được nhìn qua mẫu vàng sáng lấp lánh. Tinh thần của tất cả những chuyên gia bùng dậy đầy mạnh mẽ “Đã tìm thấy mẫu vàng đầu tiên, chúng ta có hy vọng rồi. Mọi người hãy cùng nhau tăng tốc lên.” Mọi người cùng nhau hô hào lớn rồi sung sức bắt tay vào tìm tiếp.
Đúng là sức mạnh của vật có giá trị.
Diệp Băng lẻn qua, lại gần mẫu vàng để xem cho rõ hơn. Quả thật mẫu vàng hiện tại cô đang thấy giống y như đúc tấm hình mà Lãnh Hàn Tử cho cô xem.
“Mọi người hãy cố gắng lên.” - Diệp Băng đứng ở trên cao cỗ vũ. Cuối cùng cô cũng bị mẫu vàng đó làm cho mất lý trí.
Vài giờ sau quá trình khai thác có vẻ thành công hơn dự tính. Mọi người thay phiên nhau cùng lấy mẫu vàng cho vào thùng gỗ, cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến lúc trời dần chuyển tối cũng thu được vài thùng sương sương. Nghe vài chuyên gia nói vì từ khi mảnh đất này được Lãnh Hàn Tử cho trở thành nơi huấn luyện đã chịu rất nhiều sự tác động của các vụ nổ lớn nhỏ khác nhau. Tần suất mặt đất rung chuyển nhiều khiến cho mẫu vàng ở dưới mặt đất chịu ảnh hưởng một phần nên mới có hình dạng kỳ lạ. Nhưng vì điểm kỳ lạ đó mà mẫu vàng càng đặc biệt hơn.
Mặt trời nóng bỏng nhường bầu trời cao rộng lớn cho mặt trăng an tỉnh. Khác với thời tiết buổi sáng nắng nóng thì buổi tối lại lạnh hơn so với nhiệt độ bình thường.
Sau một buổi thu hoạch vàng quá thành công ai nấy cũng đều mệt mỏi, họ trở về lều ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm để ngày mai tiếp tục. Sương xuống, khu rừng Mộng Lao càng bộc lộ ra bộ dạng âm u, gió rít phát ra những âm thanh xào xạc quỷ dị.
Ai ai cũng đã về nghỉ ngơi chỉ có Diệp Băng là vẫn ở đó để giãn cơ toàn thân. Cả nguyên ngày hôm nay cô gắng sức tập cùng sáu người ở Phong Dạ Hắc. Bọn họ là đàn ông nên mấy bài luyện tập về sau chủ yếu là dành riêng cho bọn họ. Mặc dù suốt buổi luôn vượt qua nhưng cô ngầm biết rồi ngày mai những bài tập đó sẽ hành hạ cơ thể của cô đau đến mức không đi được.
Giãn cơ hơn ba chục phút mới thấy cơ thể thoải mái hơn. Mộng Lao về đêm rất nguy hiểm nên khi tập xong cô cũng tranh thủ về nghỉ ngơi. Đang đi cô chợt nhìn thấy hai cái bóng đen đang thập thò lén lút ở đằng xa.
Đêm hôm khuya khoắt có người ra ngoài để nói chuyện hiển nhiên cô sẽ không bận tâm. Nhưng hai người này lại chọn một chỗ vắng người, hành động quan sát xung quanh trước khi nói chuyện càng làm cho Diệp Băng nghi ngờ hơn.
Cô âm thầm lặng lẽ tiếp cận, cẩn trọng di chuyển từng bước. Một tên trong số chúng nhạy bén phát hiện ra cô liền vắt chân lên cổ chạy thoát thân. Bị bại lộ Diệp Băng chỉ còn cách xông ra bắt lại bọn chúng.
Tên còn lại vẫn ngây ngô đứng ở đó. Ngay lập tức cô bay tới khoá chặt cổ của hắn.
“Khoan, là tôi, là tôi.” - Lục Thuần Trạch la lớn để cô nhận là anh.
“Lục Thuần Trạch, sao lại là anh?” - Diệp Băng bỏ tay ra, nhưng vẫn nắm tay chặt một tay anh lại sợ anh bất thình lình bỏ chạy.
Tính đa nghi ban đầu lại trổi dậy mãnh liệt, cô nhìn anh, chau mày lại đầy khó chịu “Lục Thuần Trạch, anh là kẻ phản bội sao?”