Lý Duật Hành nói rất có lý nhưng trong việc này chắc chắn vẫn còn một điểm khuyết nào đó mà không một ai để ý tới.
“Tôi sẽ điều tra về vụ việc đó một lần nữa.”
“Cô bị điên rồi à? Nếu như bên phía Trình gia biết được tin này cô có nghĩ tới hậu quả của nó không?” - Lý Duật Hành tức giận, không chấp nhận được lối suy nghĩ viễn vong của Diệp Băng.
Trước đây cũng vì cái chết của Trình Tường xém chút nữa hai bang phái đã phải xảy ra chiến tranh. Khó khăn lắm mới ngừng chiến nếu bây giờ phu nhân Lam Viên Tuệ phát giác ra được điều cô làm chẳng khác nào xảy ra cuộc chiến thứ hai. Hậu quả có khi còn nghiêm trọng hơn lúc ban đầu.
“Diệp Băng, tôi không biết cô đang gặp phải chuyện gì nhưng cô phải nhớ rõ làm việc gì cũng đều có hậu quả của nó. Giả sử cho rằng Trình Tường quả đúng là còn sống thì cô làm được gì hắn đây? Chẳng phải vẫn là không làm gì được sao?”
Hai tay Diệp Băng siết chặt vào nhau. Đúng như lời Lý Duật Hành nói dù cho có biết được hắn ta vẫn còn sống cô vốn dĩ cũng chẳng làm gì được hắn, có khi sẽ liên lụy đến nhiều người vô tội “Anh yên tâm tôi sẽ không nghĩ tới việc này nữa.”
“Mong như lời cô nói.”
…
*Reng…reng…reng…*
Diệp Băng cựa quậy trong đống chăn ấm, lò mò tìm chiếc điện thoại trên giường.
“Alo…” - Diệp Băng vừa ngái ngủ vừa nghe máy.
“Diệp Băng, mau thức dậy đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, nhớ tới sớm một chút đừng để tôi phải đợi.” - Lạc Ngưng Định mới sáng sớm đã ra lệnh cho cô, giọng điệu như thật sự coi minh là ông chủ, còn cô thì như một cô thư ký bị bức ép sức.
“Tôi biết rồi.” - Cúp máy xong Diệp Băng lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ say thì tin nhắn điện thoại truyền tới làm cho cô tỉnh dậy.
Mở điện thoại lên cô không bấm vào tin nhắn xem địa chỉ mà Lạc Ngưng Định vừa gửi tới mà chỉ để xem đồng hồ. Đồng hồ điện thoại hiển thị 6:15 rõ mồn một ngay trước mặt.
Diệp Băng vò đầu bứt tai, trong đầu thầm chửi rủa Lạc Ngưng Định vài câu cho bỏ tức. Mặt trời chỉ mới vừa thức giấc tên điên đó lại có ngay việc cho cô làm. Nếu không phải vì đây là nhiệm vụ Lãnh Hàn Tử giao phó có khi giờ này tên Lạc Ngưng Định kia đã bị cô chửi đến sau này cũng không dám phá giấc ngủ của cô.
Thẩn thờ lết xuống giường, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa cho cơ thể thơm tho một lúc mới tỉnh táo bước ra. Đứng trước tủ quần áo Diệp Băng đành chọn bừa một chiếc quần jean ống rộng phối với một cái áo sơ mi trắng, đeo thêm vài món phụ kiện để hài hoà hơn, sau cùng là mang một đôi nickel màu trắng.
Lái xe tới địa chỉ mà Lạc Ngưng Định gửi là một căn nhà khá nhỏ nằm trên tuyến đường ít người qua lại, xung quanh cũng chẳng thấy có hàng quán nào, cũng ít xe chạy qua lại. Muốn tới được trung tâm thành phố đi bộ phải mất tầm một tiếng, có xe cũng phải mất nửa tiếng. Phía trước có một hầm đỗ xe hoang Diệp Băng đành chạy tới đó đỗ xe rồi đi bộ lại.
Diệp Băng thoải mái bước vào trong nhà, vừa mở cửa ra đã thấy trong nhà đồ đạc bừa bộn dưới sàn, Lạc Ngưng Định thì chạy tới chạy lui trông rất bận rộn.
Trông thấy Diệp Băng tới anh ta như thấy vị cứu tinh của đời mình “Cô đến đúng lúc lắm, mau giúp tôi sắp xếp mấy thứ này lên kệ đi.”
“Anh bị đuổi khỏi nhà hay sao mà lại khổ sở như vầy?” - Diệp Băng để túi xách trên ghế, săn tay áo lên, nhặt mấy món đồ đang nằm lăn lóc trên sàn nhà để trên kệ, thuận miệng hỏi.
“Sao cô biết hay vậy?”
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn Lạc Ngưng Định. Nói đại vậy mà cũng dính nữa hả trời…
Chỉ có điều cô không ngờ tới anh ta rõ ràng là con trai của Lạc Tuý, cậu ấm của một gia đình giàu có vậy mà khi bị đuổi ra khỏi nhà lại khổ sở tới mức này. Cô lắc đầu bất lực Lạc Tuý tới bây giờ mới đuổi cổ anh ta đi chắc mấy ăn qua ông ta cũng chịu đựng hết nổi rồi.
Bất tiện ở chỗ bây giờ mối quan hệ cha con giữa hai người họ đã xa cách hơn xưa coi như nhiệm vụ điều tra sâu vào Lạc gia sẽ có phần khó khăn hơn. Dù gì cũng đã đi tới nước này đã theo lao thì phóng theo lao luôn vậy. Nhiệt tình giúp anh ta sắp xếp lại cho nhà mới tới trưa mới đâu vào đó.
“Diệp Băng, còn mớ tài liệu trên bản lại đi giúp tôi một tay đi.”
Diệp Băng nhìn lướt qua một lần dọn xong mớ giấy tờ này coi như là xong công chuyện.
“Ủa hình của ai đây?”
Đang hăng hái chất chồng thành đống tài liệu thì tự nhiên anh ta lấy tấm hình cô để ở trong túi áo ra xem.
“Đây chẳng phải là đại thiếu gia của Trình gia hay sao? Cô giữ hình hắn kỹ như vậy có phải là muốn theo đuổi hắn không đây?”
Vốn dĩ lúc Lạc Ngưng Định lấy tấm hình đó ra cô cũng không thèm bận tâm đến, chỉ lo thu xếp nhà cửa xong thì nghỉ ngơi. Điều Diệp Băng không ngờ tới là Lạc Ngưng Định lại biết được người trong hình là người của Trình gia.
“Anh biết người này sao?” - Cô ngừng tay, sốt sắng quay sang hỏi.
Lạc Ngưng Định nhìn kỹ tấm hình rồi mới nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi. Lúc còn định cư bên Mỹ tên này từng cứu tôi vài lần nên cũng gọi là có chút quen biết với hắn.”
Nói xong anh ta dời mắt khỏi tấm hình, ngước lên nhìn cô “Chẳng phải đêm hôm qua hắn còn mời cô khiêu vũ nữa sao? Sao chưa gì cô đã quên rồi…”
Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến cho Diệp Băng trở nên hoài nghi mọi thứ. Nếu như những gì Lạc Ngưng Định nói thì cô suy nghĩ không hề sai, sự thật là Trình Tường vẫn còn sống. Lại còn cả việc hôm qua hắn ta đã tiếp cận cô mà cô lại chẳng hề biết tới kẻ đó là hắn.
“Anh và hắn có hẹn gặp nhau ở đâu không?” - Diệp Băng dò hỏi thêm.
Hai ngày nữa tôi và hắn có hẹn gặp nhau để giải quyết một số công việc dang dở lúc còn ở bên Mỹ. Nếu muốn tôi có thể giới thiệu cô với hắn.”
Cơ hội ngay trước mặt Diệp Băng không do dự liền đồng ý ngay.
*Reng…reng…reng*
“Tôi nghe.” - Diệp Băng đi ra ngoài nghe máy, đề phòng để Lạc Ngưng Định nghe thấy.
“Em mau tới trụ sở đi, tôi có việc muốn bàn bạc với em.” - Thanh âm trầm thấp của Lãnh Hàn Tử vang lên thông qua loa điện thoại.
“Tôi tới ngay.”
Diệp Băng cúp máy, trở vào trong nói với Lạc Ngưng Định là cô bận một số công việc cần phải giải quyết gấp. Để tránh bị nghi ngờ Diệp Băng tinh tế căn dặn anh ta nếu cần thứ gì thì cứ gửi tin nhắn qua, khi xong việc cô sẽ đáp ứng liền.
Lạc Ngưng Định cũng coi như là người biết điều không để cho cô phải kéo dài thời gian vào việc vô bổ.
Cô lấy lại tấm hình của Trình Tường, tới bãi đổ xe lấy xe rồi một mạch chạy tới trụ sở.