Bộ môn khiêu vũ ra đời quả nhiên không dành cho cô. Từ lúc bắt đầu khiêu vũ tới giờ cứ hết lần này đến lần khác đạp lên chân của người bạn nhảy, không thôi thì cũng quên nhịp làm cho Diệp Băng chỉ muốn kiếm một cái lỗ nào đó chui xuống.
“A, tôi xin lỗi.”
Diệp Băng lại sơ ý đạp lên chân của chàng trai này.
“Không sao, không sao, cô cứ từ từ không cần phải gấp.”
Nói thì dễ, làm thì mới thấy nó khó như thế nào. Phụ nữ như cô tiếp xúc với bom đạn gian nan đã quen, uyển chuyển nhẹ nhàng như lúc xưa vốn dĩ cũng chẳng còn tồn đọng lại một tý nào cả. Cũng may bài khiêu vũ này kết thúc sớm hơn những bài khác Diệp Băng liền buông tay ra, lon ton xách váy chạy tới bàn rượu.
“Cô không khiêu vũ nữa sao?” - Chàng trai đuổi tới, hỏi.
“Thôi đi, anh cũng thấy tôi khiêu vũ tệ đến mức nào rồi đó, càng ở lâu chỉ khiến cho tôi nhục mặt ê chề thêm mà thôi.” - Diệp Băng cầm ly rượu vang đỏ, uống từng ngụm rượu để bản thân bình tĩnh lại.
Tiệc khiêu vũ cũng sớm kết thúc để bắt đầu cho việc đôi bên giao tiếp với nhau. Ở bàn rượu cô có thể nhìn thấy rõ đằng xa xa Lạc Ngưng Định đang nói chuyện vui vẻ với một cô gái xinh tươi, nhìn cái mặt nạ cô nàng đó đang đeo cũng dễ dàng nhìn ra là một tiểu thư của gia đình danh giá.
“Tôi xin phép được đi trước.”
Chàng trai ban nãy khiêu vũ với cô tới bây giờ vẫn đứng ở đây với cô. Nghĩ đến người ta cũng là người có tiếng tăm ít nhất vẫn phải đi xã giao với những người khác thì mới phải phép. Diệp Băng gật đầu đồng ý, chàng trai chầm chậm đi tới chào hỏi vài vị khách quý lạ mặt.
Bữa tiệc này nhàm chán quá mức cũng may có rượu bầu bạn. Nhưng lâu như vậy mới uống lại khiến cho tửu lượng không còn như xưa. Diệp Băng cảm thấy hơi ngà ngà say mới quyết định ngừng uống, ngồi một chỗ định thần lại.
Cô mơ hồ đảo mắt quan sát mọi người nói chuyện vô tình chàng trai vừa rồi lọt vào tầm mắt. Dây buộc mặt nạ đằng sau của chàng trai bị lỏng nên vô tình bị rơi xuống. Trong vài giây tích tắt cô đã tận mắt thấy được khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ đó, ngay lập tức Diệp Băng đứng bật dậy, trợn tròn mắt “Trình Tường…”
Chàng trai nhặt mặt nạ lên rồi đeo vào, sau đó cúi đầu chào từ biệt, đi thẳng ra ngoài cửa. Diệp Băng vẫn còn đang kinh ngạc, chuẩn bị đuổi theo muốn tận tay kiểm tra thì Lạc Ngưng Định lại tới cản trở.
“Vừa nãy tôi mời mà cô không chịu, vậy mà một chàng trai lạ mặt, bảnh bao mời cô liền đồng ý. Có phải tôi không bằng hắn ta không?” - Lạc Ngưng Định luôn miệng chất vấn.
Vốn dĩ Diệp Băng chẳng để vào tai những gì anh ta đang nói.
“Xin lỗi, tôi có công việc bận, tôi đi trước đây.”
Dứt lời Diệp Băng cầm váy chạy ra ngoài mặc cho Lạc Ngưng Định gào thét gọi tên cô.
Ra tới bên ngoài cô ngó nghiêng ngó dọc tìm hình bóng người đàn ông đó. Phát hiện anh ta đang chuẩn bị lái xe rời khỏi bữa tiệc. Dù cho đây có là sự nhầm lẫn thì cô cũng phải tận mắt kiểm tra sự nhầm lẫn đó.
“Khoan đã…”
Ôm váy chạy tới, cô cố gắng nói lớn để anh ta chú ý tới. Anh ta thật sự chú ý tới, biết rõ cô đang kêu anh ta vậy mà anh ta chỉ lạnh lùng nhìn bộ dạng khó khăn của cô trong lúc chạy thông qua gương chiếu hậu.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Gần tới nơi anh ta khởi động xe, rồ ga chạy mất hút. Diệp Băng thở hổn hển nhìn bóng xe đang khuất dần, nhớ đến gương mặt vừa rồi cô trông thấy trong bữa tiệc quả thực rất giống với Trình Tường.
Để điều tra ra việc này cô liền gọi điện cho Lý Duật Hành để kiểm chứng. Đêm hôm đó, sau khi A Tuấn đưa cô và Lãnh Hàn Tử rời đi duy nhất chỉ còn mỗi Lý Duật Hành là ở lại căn biệt thự đó, ít nhiều anh cũng sẽ biết Trình Tường đã chết hay chưa.
Điện tới điện lui mãi chẳng ai bắt máy cô lại càng hoang mang hơn. Cuộc gọi lần thứ mười vừa tắt cô liền chuyển qua nhắn tin “Tôi có chuyện muốn hỏi rõ anh, sau khi thấy tin nhắn này cảm phiền điện lại cho tôi gấp.” Xong xuôi, Diệp Băng định lái xe thì Lạc Ngưng Định lại xuất hiện.
“Cô nói có việc bận sau vẫn còn ở đây?” - Anh ta hỏi.
Não bộ đang gấp nhận được tín hiệu có vật cản trở liền nhảy số ứng phó “Mẹ tôi đang nguy kịch trong bệnh viện, tôi vừa mới thông báo cho gia đình xong chuẩn bị đi tới đó đây.”
Một cái lý do quá sức hợp lý để cho cô không phải ở đây quá lâu.
“Vậy cô mau đi đi.” - Lạc Ngưng Định hối thúc.
Không chờ gì nữa cô chạy gấp như bay chui vào trong xe, rồ ga phóng nhanh tới bệnh viện Thành Dương.
…
Lý Duật Hành vừa hoàn thành xong một ca phẫu thuật cho bệnh nhân. Anh mệt mỏi vừa tháo găng tay vừa âm thầm trở về phòng làm việc. Chưa kịp mở cửa phòng thì một cô gái điên cuồng chạy tới, mở cửa, mạnh bạo kéo anh vào trong phòng. Lý Duật Hành bị xoay như chong chóng, chịu sự điều khiển của Diệp Băng ngồi ngay ngắn trên sofa lúc nào không hay.
“Anh không cần phải nói gì hết. Tôi hỏi anh trả lời là được.”
Lý Duật Hành im lặng tỏ ra chấp thuận.
“Vào đêm anh và Lãnh Hàn Tử tới cứu tôi thoát khỏi Trình Tường. Ngay sau khi tôi và hắn được A Tuấn đưa đi anh có còn ở đó không?”
Lý Duật Hành gật đầu.
“Vậy anh có gặp Trình Tường không?”
Lý Duật Hành lại gật đầu thêm một lần nữa.
Mấu chốt là ở điểm này. Diệp Băng dồn dập hỏi tới “Hắn vẫn còn sống?”
Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Diệp Băng, từ từ cất tiếng: “Hắn chết rồi!!!”
“Không thể nào!!!” - Diệp Băng nói trong miệng.
Với khoảng cách gần như hiện tại Lý Duật Hành có thể nghe rõ những gì cô nói. Anh đanh mày lại, không hiểu cô đang gặp phải chuyện gì mà lại hỏi về một người đã chết “Cô bị làm sao vậy?”
Rời khỏi người của Lý Duật Hành, đôi đồng tử thể hiện rõ sự lo lắng cứ đảo qua đảo lại không ngừng. Trong đầu Diệp Băng cứ hiện lên gương mặt của người đàn ông đó, trấn an bản thân bình tĩnh lại cô bèn kể lại chuyện vừa chứng kiến ở bữa tiệc.
“Vừa nãy lúc tôi đi dự tiệc có gặp một người đàn ông sở hữu gương mặt y hệt Trình Tường…”
Lý Duật Hành là người cuối cùng ở lại, cũng chính anh là người đã đích thân kiểm tra cơ thể của hắn. Đích thực Trình Tường đã chết vào đêm hôm đó và không có chuyện người chết có thể sống lại.
“Người giống người, có thể chỉ là cô uống nhiều quá nhìn nhầm người thôi.” - Lý Duật Hành nói.
Thật sự như Lý Duật Hành nói là do người giống người, là do cô uống nhiều quá mới nhìn người khác lại nhìn ra gương mặt của hắn? Nhưng tất cả còn quá mơ hồ. Vào lúc cô chạy tới xe ra sức ngăn hắn lại thông qua gương chiếu hậu, ánh mắt sau lớp mặt nạ đó rõ ràng là rất quen thuộc.
Diệp Băng nghi hoặc quay sang hỏi Lý Duật Hành “Liệu có khi nào Trình Tường vẫn còn sống không?”
“Diệp Băng, cô uống say rồi...” - Anh bất lực trước dáng vẻ hiện tại của cô “Nếu quả thật hắn còn sống thì tại sao hắn không tìm hai người để trả thù? Trình Tường, hắn ta là một tên có máu điên. Liệu hắn ta sẽ để yên cho cô và Lãnh Hàn Tử tới ngày hôm nay sao?”
Lý Duật Hành nói rất có lý nhưng trong việc này chắc chắn vẫn còn một điểm khuyết nào đó mà không ai để ý tới.