*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bắc Chỉ.
Tiệm trà sữa gần trường cũng không lớn, bày trí vô cùng đơn giản, đến cái bàn cũng nhỏ hẹp, hai bên đặt hai cái ghế cao nhỏ.
Khương Nhuế chọn trà sữa caramel, Diêm Chiêu nhíu mày nhìn thực đơn nửa ngày, chọn trà xanh không đường.
Khi mới vừa vào tiệm thì không có cảm giác gì, chờ hai người ngồi uống trà sữa của mình, liền phát hiện ra vấn đề.
Cái bàn trong tiệm này thật sự quá hẹp, lúc mặt đối mặt ngồi đó, khoảng cách hai bên người còn không đến một cánh tay dài, đây còn chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, khi mới ngồi xuống vị trí còn chưa điều chỉnh tốt, chân hai người còn chạm vào một chỗ, tuy rằng lập tức tách ra ngay, nhưng Diêm Chiêu cứ cảm thấy, nhiệt độ cơ thể đối phương dường như xuyên thấu qua quần đồng phúc hơi mỏng, truyền tới trên người mình.
Hắn cứng đờ mà dời chân đi chút ít, hơn nữa cứ duy trì cái tư thế bất động này, lại lo lắng chỉ hoạt động một chút thôi sẽ đụng tới cái chân khác.
Thiết kế như thế này thật sự quá không hợp lý. Vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, quay đầu chuẩn bị đi nhìn người khác ngồi kiểu gì.
Thì cách đó không xa, cũng ngồi một đôi học sinh nam nữ, hai người ngồi sát vào nhau, lỗ tai với miệng ghé vào một chỗ, khe khẽ nói nhỏ, mang theo thân mật khác thường.
Diêm Chiêu chú ý tới, bọn họ chỉ chọn một ly trà sữa, ngoài ra cũng chẳng thấy cái gì khác.
Khi hắn đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, nữ sinh kia cúi đầu hút một ngụm trà sữa, sau đó chuyển ống hút sang hướng nam sinh, nam sinh cũng cúi đầu uống một ngụm, lúc sau hai người nhìn nhau cười.
Khương Nhuế thấy rõ ràng, khi nhìn thấy một màn này, đôi mắt Diêm Chiêu trợn trừng, dường như rất là khiếp sợ.
Diêm Chiêu xác thật kinh hoảng, hắn quay lại đầu nhìn trà xanh của mình, lại theo bản năng nhìn đến trà sữa trước mặt Khương Nhuế, hơn nữa tầm mắt ở trên ống hút của cô dạo qua một vòng, lúc sau không biết nghĩ đến cái gì, mày bực bội mà nhíu lại.
Cô cảm thấy có chút buồn cười, nhưng không nói chuyện, chỉ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thư Tiểu Vân, nói mình sẽ về nhà muộn một chút.
"Cậu có muốn báo với người nhà một tiếng không, về nhà muộn chắc họ sẽ lo lắng đấy?" Cô hỏi Diêm Chiêu.
"Không cần." Còn đắm chìm ở trong sự bực bội vô duyên vô cớ, ngữ khí Diêm Chiêu có chút hung.
Khương Nhuế ồ một tiếng, cúi đầu uống trà sữa.
Hai người chênh lệch về chiều cao, tuy rằng là ngồi ghế như nhau, nhưng tầm mắt Diêm Chiêu cao hơn cô không ít, từ trên nhìn xuống, có thể thấy lông mi cô buông xuống, gương mặt hơi có chút thịt, môi ngậm ống hút, môi hơi hơi chu lên, gương mặt phình phình.
Hắn nhìn trong chốc lát, ý thức được ngữ khí vừa rồi không đúng, muốn nói chút gì đó, nghẹn nửa ngày, khó khó chịu chịu nói: "Bọn họ quen rồi."
Khương Nhuế nâng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
Diêm Chiêu cũng không đối diện với cô, trừng mắt với cốc trà xanh của mình, khô cằn nói: "Ngày thường tớ cũng không có thời gian về nhà xác định."
Khương Nhuế gật gật đầu, nhìn hắn không biết nói gì nữa, thật sự nghẹn đến mức khó chịu, mới lại hỏi: "Nhà cậu và bọn Vương Hiểu Đông có phải gần nhau không? Tớ thấy các cậu đều đi xe cùng với nhau."
Diêm Chiêu tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, "Ừ, một tiểu khu với Lâm Hàng, Vương Hiểu Đông cách mấy con phố."
"Bạn học sơ trung?"
Hắn gật đầu, "Tiểu học cũng học chung."
Khương Nhuế hiểu rõ, "Khó trách quan hệ tốt như thế. Mà sao bọn họ lại gọi cậu là Chiêu ca, bởi vì cậu lớn tuổi nhất sao?"
"Lâm Hàng lớn nhất." Diêm Chiêu ngừng chút, mới tiếp tục nói: "Bọn họ gọi lung tung."
Kỳ thật đám người Lâm Hàng gọi Diêm Chiêu là Chiêu ca, thuần túy là bởi vì đánh nhau mà ra, hắn đánh hăng nhất, công phu tốt nhất, bang đàn ông liền lấy hắn làm thủ lĩnh, hơn nữa học trên phim điện ảnh Hongkong, thì cứ theo thế mà gọi.
Khi hắn mới đầu nghe, còn có chút tự đắc, giờ đã quen thì không có cảm giác gì, cũng không biết vì sao, nghe cô hỏi, lại có chút cảm thấy thẹn, nóng mặt.
Khương Nhuế cười nói: "Xưng hô như thế rất có ý tứ."
Diêm Chiêu đáp lung tung, cúi đầu mãnh liệt hút trà xanh, vì hút quá mạnh, một lát sau liền thấy đáy, ống hút phát ra âm thanh vang dội, hắn nhỏ đến khó phát hiện mà cứng* (người) một chút.
*Nguyên văn là "cương"... đừng nghĩ bậy nghen, ngôn ngữ trong sáng lắm à nghen:v
Khương Nhuế phảng phất không nghe thấy, nhìn thời gian, đúng lúc nói: "Tớ phải đi chờ xe buýt, xe 108 mười lăm phút mới có một chuyến, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Diêm Chiêu thẳng tắp đứng lên, nhanh chóng ném cốc trà xanh vào thùng rác, phảng phất làm như thế có thể vứt luôn xấu hổ vừa rồi đi.
Hai người cũng không tách ra khi ra ngoài tiệm trà sữa, mà là cùng nhau đi tới trạm xe buýt.
Diêm Chiêu một tay đẩy xe đạp, cặp sách vác nghiêng nghiêng, một tay khác cắm vào trong túi. Khương Nhuế đi bên người hắn, đôi tay ôm trà sữa còn chưa uống xong, đuôi ngựa lắc lư ở sau đầu, hoàng hôn kéo dài bóng dáng của hai người.
"Cảm ơn trà sữa của cậu, ngày mai gặp lại." Tới trạm xe bus, Khương Nhuế tạm biệt hắn.
Diêm Chiêu nhìn thoáng qua trên đường, xa xa nhìn thấy một chiếc xe bus 108 chậm rì rì chạy tới, hơi gật gật đầu, chân dài sải bước lên xe đạp, một chân đạp bàn đạp, bánh xe quay nhanh mà đi.
Khương Nhuế về đến nhà, muộn hơn ngày thường nửa tiếng, Thư Tiểu Vân nhìn xung quanh cửa chính, thấy cô bước vào liền nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Đã về rồi."
Cô tiến lên ôm cánh tay Thư Tiểu Vân, nói: "Bánh kem mẹ làm ăn ngon quá, con chia cho bạn cùng bàn một miếng, hắn một hai phải mời con đi uống trà sữa."
"Nhưng con cũng đừng vì thế mà đòi người ta." Thư Tiểu Vân vui đùa nói, sau đó mới nhớ tới, cô ngồi cùng bàn là con trai.
Con trai tuổi này tan học cùng đi uống trà sữa với con gái, dường như có vẻ hơi thân cận. Nếu như nhà bình thường thì sẽ lo lắng con cái mình sẽ yêu sớm, nhưng Thư Tiểu Vân cũng chỉ hơi băn khoăn thôi, gần như chỉ là một chút, thân thể con gái vẫn luôn không tốt, thế cho nên toàn bộ kỳ vọng của bà, chỉ cần cô khỏe mạnh vui vẻ là được, những cái khác thì tính sau đi.
Bà rất nhanh đã ném chút băn khoăn này ra sau đầu, lôi kéo Khương Nhuế thảo luận bữa tối hôm nay.
*
Dẫn mỗi khối học sinh đi nông thôn thể nghiệm sinh hoạt, đã trở thành truyền thống của trường mười hai Phong Thành. Bởi vì nhân số quá nhiều, không thể sắp xếp tốt chỗ ăn nghỉ, mỗi lần chỉ đi được một lớp, cao nhị (lớp 11) ban 5* với mấy ban khác đã được đi, cuối tuần này đến lượt cao nhị ban 8, sáng sớm thứ thứ bảy xuất phát, chiều chủ nhật quay về.
*Hình ảnh: Ở nhật có cái bảng lớp như này nè (phóng to lên sẽ thấy ghi là lớp 12 ban 2 *2-12*)
Hôm thứ sáu, học sinh rõ ràng so với thứ sáu bình thường khác thì nay càng thêm kích động nhảy nhót, cuối cùng cả một tiết khóa, giáo viên để cho bọn họ tự học, trong lớp càng thêm hú hét, tất cả đều là tiếng nghị luận hứng thú bừng bừng.
"Tao có một đứa bạn học chung sơ trung ở ban năm, tháng trước bọn nó mới đi xong, hái cà chua cả ngày, ông chủ nông trường cho tám mươi tệ tiền công, ha ha ha... Một trăm tệ cũng không có!"
"Ban bảy ấy, nghe nói bọn họ đào đất trồng rau bắt sâu, nói cái gì mà rau dưa hữu cơ màu xanh lục, không thể dùng thuốc sâu, chỉ có thể dùng tay bắt sâu, từng con xanh xanh mập mạp, bắt tý thôi đã đầy thùng lớn."
"Ều... Tởm vãi."
"Thật phải đi làm việc à?" Nghe người khác đàm luận, Vương Hiểu Đông vẻ mặt đau khổ.
Lâm Hàng khinh bỉ, "Học sinh giỏi là con gái cũng còn chưa kêu khổ, mày không biết xấu hổ oán giận cái giề?"
"Tao oán giận liên quan đít gì đến mày?" Vương Hiểu Đông lẩm bẩm, lại hỏi Khương Nhuế: "Sao cậu không lo lắng à?"
"Lo lắng cũng vô dụng a." Khương Nhuế cười nói, "Dù sao chắc chắn thầy sẽ không nỡ để chúng ta làm việc nặng, coi như là đi ra ngoài chơi xuân thôi."
"Không sai, coi như đi ra ngoài chơi, chuyến đi hai ngày một đêm." Lâm Hàng gật đầu.
Diêm Chiêu ghé vào trên bàn, thấy hắn không ngủ, Khương Nhuế liền hỏi: "Qua đêm ở nông thông chắc sẽ có muỗi, buổi tối tớ sẽ đến tiệm tạp hoá gần nhà mua dầu cù là*, có cần tớ mua giúp các cậu ba lọ không?"
*Như cao sao vàng bên mình.
"Được đấy, liệu có loại vòng tay đuổi muỗi không?"
"Có," Khương Nhuế gật gật đầu, "Nhưng vòng tay đuổi muỗi không hữu dụng một trăm phần trăm đâu, nếu như bị cắn, thì dầu cù là tương đối thoải mái, tớ mua luôn hai loại vậy."
Khương Nhuế biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì mà lễ thượng vãng lai đây mà, cũng không thoái thác, trực tiếp đồng ý, nghĩ nghĩ, lại nói: "Không biết liệu có gió độc không, nếu không có, chúng ta nhiều người như vậy, trúng gió độc thì chắc không trúng cả đám đâu nhỉ, có thể mang thêm cái quạt tay, hoặc loại quạt nhỏ dùng bằng pin ấy. Hơn nữa ở nửa đêm ở trên núi rất có thể sẽ chuyển lạnh, khi ngủ thì nên mặc một cái quần thụng hoặc quần áo dài tay là tốt nhất, mới không dễ bị cảm lạnh. Còn có nửa đêm đi WC, phải dùng đèn pin..."
Nghe cô nói từng chuyện rõ ràng, Vương Hiểu Đông nhịn không được líu lưỡi, "Cậu hiểu được cũng thật nhiều!"
Lâm Hàng cũng nói: "Không biết còn nghĩ rằng cậu chính là dân quê."