*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bắc Chỉ.
Lời editor: (14/10) Hôm nay là sinh nhật tui đó ~, bạo nhẹ phát thể hiện niềm vui... hi hi:>>
P/s: Vì đăng vội không có thời gian soát lại chương (vì chiều t đi làm) nên các nàng đọc mà thấy lỗi chính tả hay có dòng bị lậm hán việt thì nhớ paste và cmt vào dòng đó hộ ta nha <33
------------
Nắng gắt nhiệt tình:>, trên sân thể dục một tý gió cũng không có, thầy thể dục vừa nói tự do hoạt động, các nữ sinh liền vội chạy đến chỗ bóng râm, nam sinh ôm bóng chạy đến rổ.
Khương Nhuế cầm quả bóng chuyền, đứng ở chỗ râm mát không có gì để đặt mông.
"Cuối tuần này chắc là đi đến nông thôn rồi, trời nóng thế này, đến lúc đó sẽ bị phơi đen như mực cho xem." Trương Giai Giai ngồi ở một bên bậc thang, chống cằm thở ngắn than dài.
"Bôi nhiều kem chống nắng vào." Khương Nhuế nói, hai tay giữ lấy bóng, ngồi lên (bóng).
"Kem chống nắng chắc chắn phải bôi rồi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả, người vẫn sẽ đen thôi." Trương Giai Giai nhụt chí.
(Đúng thế! Ed đi quân sự này, bôi kem chống nắng cả mảng ra rồi vẫn đen! Nó chỉ tránh được tia UV, tránh hại da thôi... huhu)
Khương Nhuế cười một cái, nói: "Có chút tác dụng tâm lý cũng không tồi."
Trương Giai Giai hâm mộ mà nhìn cô, "Nếu tớ trắng giống cậu thì tốt rồi. Tớ cảm thấy hình như trước kia cậu không có trắng như thế này nha, gần đây có phải ăn cái gì không? Mau nói cho tớ, mau dạy cho tớ đi."
"Nào có ăn cái gì, cậu thử bệnh như tớ xem thế nào, mỗi ngày không thể ra cửa, bảo đảm cậu trắng ngay lập tức." Khương Nhuế dăm ba câu tống cổ đi.
Trương Giai Giai quả nhiên lập tức lắc đầu, "Thôi tớ vẫn nên đen đi."
"Oa -- đẹp trai quá!" Nữ sinh bên cạnh bỗng nhiên phát ra từng tiếng kinh hô.
Trương Giai Giai vội đứng lên nhìn xung quanh, lại chạy tới hỏi thăm, một lát sau lại chạy về, hưng phấn nói với Khương Nhuế: "Vừa rồi Diêm Chiêu ném được quả 3 điểm, cực đẹp trai."
Khương Nhuế ôm lấy bóng chuyền, nhìn về phía sân bóng rổ, đúng lúc nhìn thấy Diêm Chiêu bắt đầu tiến công lại lần nữa, quả bóng rổ kia như dính ở trên tay hắn, lóe trái chớp phải, vượt qua mấy người, chạy hai bước dài nhảy lên, úp bóng vào rổ, người vững vàng rơi xuống đất.
"Đẹp trai, đẹp trai quá!" Trương Giai Giai kích động đến mức vỗ tay, nhảy cẫng lên tại chỗ hai cái.
"Quả thật rất đẹp trai." Khương Nhuế đi theo gật gật đầu.
"Aiz, cậu biết không? Cao nhất (lớp 10) khi mới khai giảng ấy, rất nhiều nữ sinh đến đưa thư tình cho Diêm Chiêu, đáng tiếc đều bị vứt hết sạch. Sau đó lại vì cậu ta quá hung dữ, dần dần chẳng ai dám tặng nữa, tớ cảm thấy nếu tính tình cậu ta tốt hơn chút xíu, chắc chắn sẽ có thêm nhiều em gái thích cậu ấy." Trương Giai Giai bát quái nói, "Ban bọn mình có mấy nữ sinh trộm nói cực hâm mộ cậu đấy, có thể ngồi cùng bàn với Diêm Chiêu."
Khương Nhuế cười hỏi: "Không phải nói cậu ấy rất hung dữ sao, còn hâm mộ tớ cái gì, không sợ cậu ấy hung lên sao?"
"Sao có thể giống nhau chứ, dù cậu ta hung dữ như nào đi nữa thì riêng gương mặt kia cũng có thể tha thứ hết thảy a, xã hội bây giờ chính là xem mặt nha." Trương Giai Giai đúng lý hợp tình nói.
Khương Nhuế cười phụ họa, "Những lời này tớ đồng ý."
Tiết thể dục là tiết cuối của buổi sáng, thầy giáo cho tan sớm hai phút, để bọn họ có thể đi đến nhà ăn ăn cơm, không cần xếp hàng.
Cơm nước xong quay về học, quạt chuyển đến tốc độ lớn nhất, cả đám ngủ gục trên bàn.
Mấy người mới chơi bóng vừa nãy, đỉnh đầu mỗi người ai nấy đều ướt dầm dề bước vào, Lâm Hàng và Vương Hiểu Đông vừa ngồi xuống đã nằm bò ra ngủ, xem ra tiết thể dục tiêu hao không ít tinh lực.
Diêm Chiêu nhìn còn rất có tinh thần, ngồi vào chỗ, ngẩng cổ uống nước ừng ực, yết hầu trên dưới hoạt động, không biết là bọt nước hay là mồ hôi, trườn theo cổ lăn xuống.
Hắn uống xong, niết bẹp cái chai, cũng không cần nhắm chuẩn, chỉ là tùy tay ném đi, liền vứt vào thùng rác, quay đầu thấy Khương Nhuế đang nhìn mình, thuận miệng nói: "Nhìn cái gì?"
Khương Nhuế mím môi cười: "Vừa rồi rất nhiều người khen cậu đẹp trai."
"Nhàm chán." Diêm Chiêu kéo khóe miệng, sau khi nói xong tựa hồ phát hiện những lời này có nghĩa khác, khô cằn bồi thêm một câu, "Không phải nói cậu."
"Nhưng tớ cũng khen cậu đẹp trai." Khương Nhuế nói.
Hắn liền mím khóe miệng không nói lời nào, một lúc lâu sau mới đông cứng nói: "Ồ."
Khương Nhuế không để bụng, lôi một hộp nhựa ( hộp lock & lock*) ở trong balo ra, mở nắp ra mời hắn, "Có muốn ăn thêm chút điểm tâm ngọt không? Mẹ tớ mới thử làm loại bánh dứa* này, ăn siêu ngon."
*[Hình ảnh]
*[Hình ảnh]
Hộp mở ra, bên trong có hai miếng bánh kem hình tam giác, mặt trên nướng thành màu vàng sắc dứa, hương quả nồng đậm xông vào mũi.
Khương Nhuế cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua, xác định Lâm Hàng và Vương Hiểu Đông đều ngủ cả rồi, mới cười trộm nói: "Mẹ tớ thử làm, cho nên không lớn lắm, chỉ có sáu tấc*, hôm qua tớ ăn hết một nửa rồi, đây là hai miếng cuối cùng, hai chúng ta mỗi người một miếng, may mà hai người kia ngủ rồi, nếu không không đủ phần đâu."
*1 tấc = 10cm.
Diêm Chiêu vốn không có hứng thú gì, đang muốn cự tuyệt, nghe cô nói vậy, không biết vì sao, lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược vào.
Khương Nhuế mang theo hai cái nĩa, lật nắp hộp lên, đặt bánh kem lên đó, một miếng khác còn ở trong hộp đẩy sang bên Diêm Chiêu, "Nè."
Diêm Chiêu nhìn xong, lại đẩy hộp về, kéo cái nắp lại, "Tớ dùng cái này."
Khương Nhuế không kiên trì, cho hắn một cái nĩa.
Bánh kem xoã tung mềm mại, ngọt mà không ngấy, hương dứa nướng chín tràn đầy, còn có mỡ vàng tinh khiết và thơm, mỗi một miếng đều thỏa mãn.
Diêm Chiêu cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại cảm thấy miếng bánh kem trước mắt này thật không tồi, không khỏi nhớ tới lần cô đưa viên bánh bông tuyết kia, viên bánh bông tuyết ấy được mọi người trong nhà chiêm ngưỡng một lần, cuối cùng do Diêm Tinh không khắc chế được tính thèm ăn đã trộm lấy ăn hết rồi, mẹ hắn còn tiếc nuối mất vài ngày.
Chờ ăn xong bánh kem, Diêm Chiêu mới ý thức được, lại ăn đồ người ta đưa, lại thiếu nhân tình của người ta, lại thêm một chuyện phiền toái.
Nhưng phiền toái này, dường như không làm người ta bực bội như dĩ vãng, hắn chỉ hơi hơi nhíu mày, sau đó liền nằm sấp xuống ngủ.
Không bao lâu, học sinh dần dần đến học, trong phòng học trở nên ầm ĩ, người đang ngủ xoa xoa đôi mắt bò dậy.
"Mùi gì đấy, thơm quá." Vương Hiểu Đông mắt cũng chưa mở, liền ngửi ngửi vài cái hỏi, cậu rất nhanh đã ngửi ra là hương bánh kem mới, da mặt lập tức dày lên cười hì hì hỏi Khương Nhuế: "Cậu mang cái gì ăn à?"
Khương Nhuế cười nói: "Cậu với Lâm Hàng vừa mới ngủ, tớ với Diêm Chiêu đã ăn bánh kem rồi."
"Chiêu ca thế mà ăn mảnh! Sao lại có thể đã quên em?" Vương Hiểu Đông u oán, vội hỏi lại: "Là bánh kem gì thế? Ngửi mùi thơm quá, để tớ đến nhà cậu mua."
"Bánh kem dứa, mẹ tớ mới học thôi, còn chưa lên giá, để lúc nào có tớ sẽ nói với cậu." Khương Nhuế nói.
"Được được được, tớ đặt trước rồi đó!" Vương Hiểu Đông nói, ngửi mùi thơm còn xót lại trong không khí, xoa xoa bụng, tiếp tục ai thán, "Chiêu ca thay đổi rồi, thế mà lại đi ăn mảnh, có đồ ăn ngon sao lại có thể quên em? Chiêu ca Chiêu ca, anh thay đổi Chiêu ca..."
Diêm Chiêu bị cậu Tường Lâm tẩu* toái toái nhắc mãi đánh thức, đôi mắt mang theo tơ máu táo bạo trừng đến, không kiên nhẫn nói: "Nháo cái gì?"
*Tường Lâm tẩu: nhân vật hư cấu trong truyện ngắn《 chúc phúc 》của Lỗ Tấn. "Tường Lâm" 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa "cát tường như lâm" 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng với ý nghĩa ngược lại. Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải "cát tường như lâm", "vận khí đặc hảo" gì cả. Vì thế, tên gọi "Tường Lâm tẩu" càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện. (Nguồn: BG)
Vương Hiểu Đông lập tức im miệng.
Lâm Hàng cũng ngáp một cái tỉnh lại, "Đúng thế, nháo cái gì, Vương tiểu béo tao thấy mày đang ngứa da."
"Không được gọi tao là Vương tiểu béo!"
"Được được được, Vương đại béo thì Vương đại béo." Lâm Hàng cười ha hả sửa miệng.
Vương Hiểu Đông dậm chân, làm bộ muốn đánh cậu, hai người ấu trĩ mà chơi trò ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi.
Đánh một lát, Vương Hiểu Đông nhỏ giọng nói: "Tao chỉ thấy lạ, không phải trước kia Chiêu ca không thích ăn vặt sao."
Lâm Hàng không nói chuyện, nhìn bóng dáng hai người bàn trước, nghĩ thầm, đại khái là nay đã khác xưa đi.
Diêm Chiêu không ngủ tiếp, nhíu mày không biết suy nghĩ cái gì.
*
Khương Nhuế nghiêng thân, lách người ra ngoài, đi vào toilet. Từ toilet đi ra, đi đến chỗ ngoặt trên hành lang, vừa lúc nghênh diện thấy Diêm Chiêu.
Cảnh tượng lúc này, khiến cho người ta có hơi chút chần chờ. Nếu là bạn cùng lớp học mà còn chưa từng nói chuyện với nhau thì cứ coi như người xa lạ đi ngang qua là được, nhưng hai người lại ngồi cùng bàn, không phải người xa lạ. Nhưng nếu cười chào hỏi với hắn, địa điểm là ở trên đường đi toilet, cứ cảm thấy có chút quái dị.
Khương Nhuế chỉ hơi cong khóe miệng lên cười một cái, rồi muốn đi thẳng tiếp, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng truy đuổi đùa giỡn, không đợi cô phản ứng, liền có một lực mạnh mẽ từ sau lưng đẩy một cái.
Diêm Chiêu theo bản năng duỗi tay đỡ lấy cô, theo quán tính đó, Khương Nhuế trực tiếp đâm thẳng vào trong ngực hắn.
"Oa ồ--" trên hành lang các nam sinh khác nhìn thấy, lập tức ồn ào, thậm chí có người thổi gió huýt sáo.
Hai nữ sinh không cẩn thận đẩy Khương Nhuế mặt đỏ tai hồng mà xin lỗi, "Thực xin lỗi thực xin lỗi!"
Khương Nhuế mượn lực từ trong ngực Diêm Chiêu thối lui, "Không sao."
Hai nữ sinh kia mặt đỏ hồng liếc nhìn Diêm Chiêu, tay cầm tay chạy chậm rời đi.
Khương Nhuế lại nói với Diêm Chiêu: "Cảm ơn, có đâm cậu bị thương không?"
Diêm Chiêu không nói chuyện, lắc đầu, nghiêng người bước một bước sang bên cạnh cô, trong đầu toàn là cảm giác mềm mại khi cô mới đụng vào.
Con gái đều... mềm như vậy sao?
Khương Nhuế về chỗ ngồi, không bao lâu, Diêm Chiêu cũng ngồi xuống.
Tiết đầu của buổi chiều nhanh qua đi, cô đang chuẩn bị đọc nội dung bài hôm nay.
"Cậu --" Diêm Chiêu bỗng nhiên mở miệng, lại không lời phía sau.
Khương Nhuế nghi hoặc quay đầu, "Nói chuyện với tớ sao?"
"Ừm," hắn cau mày, như là ai chọc hắn không thoải mái, nhưng khi nói ra lại hoàn toàn không phải vậy, "Tan học cùng đi uống trà sữa đi."
(Có qua có lại, chương sau lắm lắm từ này lắm, thôi để thuần việt nhé:>)
Khương Nhuế rũ mắt, hiểu rõ hắn đang chỉ chuyện bánh kem hồi trưa.
Xem ra hắn coi đây là một chuyện phiền toái, hơn nữa tìm được phương pháp giải quyết phiền toái này rồi, không hề giống như hai lần trườc, đơn giản trực tiếp dùng đồ uống kem ly đáp lễ, mà là chọn cách càng tốn thời gian càng phiền toái hơn đó là mời uống trà sữa, hiếm lạ lắm ấy.
Cô không biết, Diêm Chiêu thuần túy chỉ rập khuôn theo lời mẹ hắn Tô Lị nói, nếu lúc ấy Tô Lị không nói mời uống trà sữa, mà nói mời ăn cá hầm cải chua, nước nấu thịt bò, tôm hùm đất xào cay, đại khái hắn cũng sẽ rập khuôn trích dẫn.
"Chỉ có hai người chúng ta sao? Vương Hiểu Đông và Lâm Hàng có đi không?" Khương Nhuế lại hỏi.
Diêm Chiêu định nói đi, nhưng đột nhiên cảm thấy hai người kia thật sự quá ồn ào, vốn đã nói nhiều rồi, gần đây lại nói rõ lắm làm lòng người càng thêm phiền, nhíu mày, "Không đi."
Vì thế, khi tan học, Lâm Hàng và Vương Hiểu Đông đạp xe ra cổng trường, trơ mắt nhìn người kia nói có việc, muốn bọn họ đi trước, cùng học sinh giỏi có đôi có cặp mà vào tiệm trà sữa.
"Đó là Chiêu ca?" Vương Hiểu Đông còn có chút không dám tin, "Anh ấy thế mà dám vứt bỏ chúng ta đi ăn một mình! Hơn nữa sao lại hài hòa ở bên học sinh giỏi chứ?"
Lâm Hàng chậc một tiếng, sờ sờ cằm, buổi chiều mới thấy hai người ôm nhau trên hàng lang, giờ là hẹn hò?
Tác giả có lời muốn nói:
Lão lục: Ai hẹn hò? Ai hẹn hò? Uống trà sữa sao có thể gọi là hẹn hò!