Lúc này họ đang đứng trước cánh cửa mạ vàng, được trạm khắc tinh xảo, cánh cửa to sừng sững. Bên trong là tòa biệt thự, không phải nói là tòa lâu đài nguy nga.
Băng Di hít một hơi thật sâu, rồi ấn chuông cửa. Một hồi sau, cánh cửa mạ vàng từ từ mở ra. Lãnh Mặc Phàm nắm tay Băng Di đi vào. Trên đường đi được lát bằng sỏi xanh, hai bên là cây cối hoa cỏ. Đặc biệt là loại hoa tường vi trắng, loại hoa mà mẹ cô thích nhất. Gió thổi qua làm tóc Bâng Di bay bồng bềnh, chiếc đầm xuông hồng cũng theo gió mà đong đưa. Băng Di và Lãnh Mặc Phàm đứng trước cửa, lúc này người ra mở cửa là Lạc Ái Tư Nhã
"Cô đến đây làm gì?"
"Tôi có chuyện muốn tìm ông Lạc Ái Thành".
"Cô là ai...."
"Cho họ vào."
Lời nói của Lạc Ái Tư Nhã bị cắt ngang bởi một giọng của người trung niên đang ngồi trong phòng khách. Lạc Ái Tư Nhã bực mình dậm chân một cái rồi nhường đường cho Lãnh Mặc Phàm và Băng Di.
Hai người bước vào thấy có rất đông người đang ở phòng khách, họ không đi làm? Sao đều tập trung ở đây?
"Cháu là..."
Một ông cụ tầm bảy mươi tuổi nhìn thấy Băng Di thì kinh hỉ. Rất giống, rất giống với con gái út của ông đã mất mười bốn năm trước do tai nạn xe cộ.
"Chào ông, cháu là Hàn Băng Di. Đây là chồng cháu, Lãnh Mặc Phàm"
Băng Di lễ phép cúi chào, Lãnh Mặc Phàm cũng gật đầu coi như chào hỏi.
"Hàn Băng Di? Sẽ không phải là con gái của Hàn Chính Huy đi?" người trung niên hồi nãy cho họ vào lên tiếng, ông ta tên là Lạc Ái Tư Nhân_con cả của gia tộc Lạc Ái, đã lập gia đình có một đứa con gái là Lạc Ái Tư Nhã.
"Trước đây thì phải, nhưng... giờ thì không."
Băng Di lạnh lùng, không nhanh không chậm nói.
"Tìm ta có việc gì?" Lạc Ái Thành hỏi
"Con chỉ muốn hỏi, người có cô con gái tên là Lạc Ái Ni?"
" Sao...sao...cô biết?"
Lạc Ái Tư Nhã hỏi, cô rất quý người dì này. Nhưng chưa từng gặp mặt bao giờ, chỉ được thấy qua hình ảnh lưu lại.
"Bởi vì đó là mẹ tôi".
"Sao?" bốn người, bốn miệng một lời trố mắt nhìn Băng Di. Lạc Ái Thành, Lạc Ái Tư Nhân, Lạc Ái Tư Nhã, Dương Thiệu Minh họ không tin vào tai mình
"Cô nói láo, lúc trước gia gia cho người điều tra về dì không hề có thông tin gì về cô."
Lạc Ái Tư Nhã lấy lại tinh thần đầu tiên, chỉ thẳng mặt Băng Di quát. Lãnh Mặc Phàm cau mày, giọng lạnh như băng cất lên
"Lạc Ái tiểu thư, chỉ tay vào người khác là điều vô lễ".
"Cháu thật sự là con gái của Ái Ni?"
Lạc Ái Tư Nhân nhẹ giọng hỏi, Băng Di chỉ gật đầu sau đó nhìn Lạc Ái Thành nói
"Cháu đến đây không phải vì tài sản mà muốn, gia gia trả thù giúp cháu. Về cái chết của mẹ..."
"Không phải mẹ cháu bị tai nạn xe cộ?"
Lạc Ái Thành nghi hoặc hỏi, Lãnh Mặc Phàm nhếch mép gia tộc lớn thì đã sao? Chỉ có một chuyện nhỏ như vậy mà tra không ra? Bất quá, anh không nói ra, so về gia thế, tiền tài,...có thể thấy Lãnh Gia và Lạc Ái Gia ngang bằng nhau. Họ nổi tiếng ở Italy, anh nổi tiếng ở Trung Đông, thậm chí ở các nước khác. Nên hai gia tộc, một ở Italy, một ở Trung Đông xem như không thua kém đi?
"Mẹ vợ do một người phụ nữ tên Dương Liễu hại chết và bà ta sắp đặt thành vụ tai nạn xe cộ để thoát khỏi vòng pháp luật."
"Cậu là ai? Sao cậu lại biết rõ như vậy?"
Lạc Ái Thành nhìn người đàn ông tao nhã, trang nghiêm có khí chất vương giả thì nghi ngờ hỏi
"Như gia gia nghe, cháu là chồng của Tiểu Di, tên là Lãnh Mặc Phàm."
Gật đầu như đã hiểu, ông bắt đầu hỏi vấn đề chính
"Dương Liễu là ai?"
"Là phu nhân Lam gia"
"Cô ta tại sao phải làm như vậy?"
"Đơn giản, chỉ vì một chữ tiền".