Băng Di run run nói, tay cô siết chặt hông của anh. Lãnh Mặc Phàm có thể cảm nhận được cô vợ nhỏ của mình đang không ngừng run rẩy.
"Là Dương Liễu."
Nước mắt Băng Di không kiềm chế được mà rơi xuống. Tại sao chỉ vì một chức Hàn phu nhân mà hại mẹ cô? Bà ta quả độc ác, Dương Liễu tôi hận bà...
"Em có định trả thù?"
"Em..."
"Không sao, anh luôn đồng ý với quyết định của bảo bối."
"Cảm ơn anh, ông xã."
Băng Di chủ động hôn lên môi anh, lúc định dứt ra thì bị Lãnh Mặc Phàn giữ chặt gáy, nụ hôn kéo dài và triền miên. Khi Băng Di gần không thở được anh mới rời khỏi môi cô. Giúp cô vuốt lưng để dễ dàng thuận khí, Lãnh Mặc Phàm hôn lên trán cô, cất giọng khàn khàn
"Bảo bối bối còn một việc nữa anh muốn nói với em".
"Dạ?!"
"Đó là thân phận thật sự của mẹ em."
"Thân phận thật?"
Băng Di nghi hoặc hỏi, Lãnh Mặc Phàm gật đầu một cái rồi nói
"Mẹ em là con gái út của Gia Tộc Lạc Ái, em là cháu đích tôn ở đó. Do lúc trước mẹ em yêu ba em, nhưng không được sự đồng ý của gia gia nên mới bỏ đi, tự mình thành lập lên Hàn Thị. Rồi kết hôn với ba em, sau đó mọi thông tin về mẹ em là một ẩn số."
"Vậy... làm sao anh biết được?"
Băng Di cố kiềm nén xúc động, cô là cháu đích tôn của Lạc Ái Gia?
"Em nghĩ anh là ai? Việc này chỉ là việc nhỏ..."
"Anh có thể nói cho em về gia tộc Lạc Ái."
"Được. Gia Tộc Lạc Ái là gia tộc lớn nhất Italy, với số tài khoản khủng cùng các thị trường chứng khoán. Có hậu phương vững chắc, là một mafia khét tiếng,...."
Lãnh Mặc Phàm kể tất cả những gì anh biết về Lạc Ái gia cho Băng Di nghe. Băng Di cũng lặng lẽ ngồi nghe, sau đó hỏi anh vài câu...kết quả bây giờ Băng Di đang nằm ngủ trong lòng Lãnh Mặc Phàm.
Lãnh Mặc Phàm yêu thương vuốt ve mái tóc mềm mượt của Băng Di, vươn tay lên tắt điện rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau
Những ánh nắng của mặt trời, gắt gao chiếu qua cửa sổ rọi thẳng vào khuôn mặt nhỏ bé đang ngủ trên giường. Băng Di theo phản ứng nheo mắt lại, cử động người đem mặt mình áp sáp vào lòng ngực của Lãnh Mặc Phàm rồi tiếp tục ngủ. Lãnh Mặc Phàm đã tỉnh nhưng anh không muốn rời giường, lại thấy hành động của Băng Di như con mèo nhỏ nằm trong lòng anh. Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười hạnh phúc, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô.
Tỉnh lại lần nữa đã là mười giờ, Băng Di lấy tay dụi dụi mắt rồi nhìn qua phía bên cạnh. Thấy Lãnh Mặc Phàm còn ngủ Băng Di lay lay anh dậy
" Ông xã \~, dậy đi...em đói..."
"... "
"Ông xã \~\~\~"
Băng Di chu môi ủy khuất, Lãnh Mặc Phàm bật cười ôm lấy Băng Di. Thật ra anh cũng đã tỉnh khi Băng di tỉnh, nhưng anh muốn biết cô làm gì nên nằm yên. Ai ngờ cô lại làm nũng gọi anh dậy nói mình đói?
"Bảo bối, nếu đói thì đi ăn sáng".
Băng Di dang hai tay lên trước, Lãnh Mặc Phàm cưng chiều búng trán cô một cái rồi bế Băng Di vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó xuống khách sạn ăn sáng.
"Ông xã, em muốn đến Lạc Ái gia".
"Được, nếu bảo bối muốn".
Băng Di gật đầu rồi tiếp tục ăn phần của mình. Sau khi ăn xong, Lãnh Mặc Phàm cùng Băng Di đến Lạc Ái gia và đây cũng chính là mục đích thật sự anh đến đây, nhưng trong kế hoạch đó Lãnh Mặc Phàm không hề nghĩ sẽ mang Băng Di đi. Anh định nói rõ ràng mọi việc rồi mới dẫn Băng Di đi qua nhận lại người thân. Nhưng bây giờ thì không cần nữa...