1 tuần sau tại dinh thự Lãnh Gia.
" Mặc Phàm em phải mặc gì đây "
" Em mặc gì cũng đẹp nhất "
" Em đang hỏi thật mà, anh cứ đùa "
" Anh nói thật mà "
" Không thèm hỏi anh, mặc cái này đi "
Công việc ở tập đoàn đã đi vào quỹ đạo, hôm nay Lãnh Mặc Phàm đưa Băng Di về nhà lớn Lãnh gia ra mắt ba mẹ anh. Không phải là do mẹ anh biết được bắt anh đưa cô về thì anh cũng chưa nghĩ đến việc đưa cô về đâu.
Đây cũng là điều làm cho cô vợ bé bỏng nhà anh không sợ gì trở nên căng thẳng thế này đấy.
Cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, tất cả quần áo của Băng Di đều là thiết kế tinh tế tự tay Mặc Phàm chọn cho cô, bộ nào cũng đẹp tôn dáng của cô lên, chỉ do cô căng thẳng nên chọn tới chọn lui mới lâu như vậy, mất hai giờ cô mới ưng ý bộ váy mặc trên người.
Ba mẹ anh nào nghĩ đến những điều này, chỉ cần anh thích là được.
1 tiếng sau Tề Phú đã lái xe đến dinh thự Lãnh gia.
Lãnh phu nhân ra ngoài đón con dâu vàng dâu ngọc của bà.
" Con dâu của mẹ đến rồi sao, lại đây mẹ xem nào, hôm nay con xinh quá "
Băng Di lễ phép chào bà nhưng cô đã rơi nước mắt, vì Lãnh phu nhân xưng hô với cô là mẹ.
" Cháu chào bác gái ạ "
Lãnh lão gia đã có mặt, ông thấy cô chảy nước mắt liền chỉa mũi nhọn về phía Mặc Phàm.
" Nhóc con, là con làm con dâu ba khóc phải không?"
" Vào trong đi con, ba xử lý thằng nhóc này cho con"
Mặc Phàm nhún vai biểu thị anh không có, anh ôm cô vào lòng lau nước mắt cho cô.
Băng Di cũng lễ phép chào ông một tiếng bác trai rồi cùng nhau vào bên trong phòng khách.
Khi ngồi xuống sofa, Lãnh lão gia vẫn chưa tha cho Mặc Phàm.
" Nè nhóc con, nói mau sao con dâu ba khóc"
Băng Di liền nói đỡ cho Mặc Phàm:
" Là do cháu, cháu... ao ước có ba, có mẹ, ba cháu không nhận cháu là con, mẹ cháu mất sớm, khi được bác gái gọi con xưng mẹ cháu không cầm lòng được, cháu xin lỗi lần đầu gặp đã để hai bác chê cười "
Cố phu nhân đã nghe con trai nói hết mọi chuyện về cô nên bà rất đồng cảm, yêu thương cô hơn, bà đi đến ngồi cạnh ôm cô vào lòng.
" Không ai chê cười con hết, từ nay phải gọi là mẹ và ba, không cho con gọi là bác nữa có biết không? "
Lãnh lão gia cũng đồng ý với lời của vợ mình.
" Mẹ con nói đúng, phải gọi là ba mẹ, ta rất muốn nghe con gọi ta là ba "
Băng Di thật muốn khóc thật to vì cô hạnh phúc, cô đã có ba mẹ yêu thương. Cô nhìn về phía Mặc Phàm, anh mĩm cười gật đầu với cô.
"Em đã là vợ anh rồi đương nhiên ba mẹ anh cũng là ba mẹ em " Lãnh Mặc Phàm nhìn cô nói
Băng Di không còn gì khuất mắt cô liền nói:
" Con cảm ơn ba mẹ đã yêu thương con "
Lãnh lão gia hài lòng với tiếng ba phát ra từ cô, còn cảm ơn ông không cần điều này.
" Con dâu, người của Lãnh gia chúng ta sẽ không tồn tại hai chữ cảm ơn, con là người mới nên ba không trách, đây là giao ước của người cùng một nhà "
Băng Di đã hiểu, cô dịu dàng đáp lại:
" Dạ thưa ba con đã hiểu "
Lúc này Ông nội Lãnh từ trên lầu đi xuống, ông thấy người làm nói cháu dâu đã qua ông xuống để gặp cháu dâu
" Cháu dâu của ta đâu..." ông nội Lãnh lên tiếng
" Ba ba đi từ từ thôi kẻo ngã" Lãnh phu nhân chạy lại đỡ lấy ông nội Lãnh
" Cháu là Băng Di..."
" Dạ" Băng Di lễ phép cúi chào ông nội Lôi