Sở dĩ Tử Hạ xin lỗi là do bang quy, đắc tội với bề trên đều phải như vậy và bị điều đi khu rừng "Tử thần" ba tháng. Băng Di nhướng mày, bỗng nhiên cô cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ còn lại một màu đen. Chuyện gì xảy ra sau đó cô không hề biết. Lãnh Mặc Phàm thấy Băng Di ngã liền nhanh tay ôm cô vào lòng. Bế Băng Di lên, đi thẳng ra ngoài không thèm liếc Tử Hạ một cái nhưng không quên để lại câu nói cho Tử Hạ
" Phạt theo bang quy."
"Dạ".
Trên đường trở về phòng, mọi người giúp việc đều không khỏi mắt chữ A mồm chữ O nhìn lão đại, nhưng Lãnh Mặc Phàm xem mấy người họ rồi bước đi. Lên tới phòng đã thấy Du Tuấn và Du Anna ở đây. Hai người họ có mặt ở đây là do lúc nãy anh đã ra lệnh cho gọi họ.
"Xem cô ấy thế nào?"
Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng đặt Băng Di xuống. Du Tuấn và Du Anna bắt đầu kiểm tra tổng quát. Một hồi sau, Du Tuấn lên tiếng
"Cô ấy không sao, tuyệt đối không được vận động mạnh".
Du Tuấn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tuyệt đối",Lãnh Mặc Phàm gật đầu như đã hiểu.
Sau khi kiểm tra xong, không có gì bất ổn thì hai người họ mới ra về. Lãnh Mặc Phàm ngồi cạnh giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Băng Di mà nở nụ cười. Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng nằm xuống, ôm Băng Di vào lòng rồi chính mình cũng chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có ánh trăng sáng và tiếng lá cây xào xạc. Bỗng nghe tiếng hét của một cô gái, nước mắt Băng Di cũng rơi xuống
"Mẹ...mẹ ơi...không...ai đó làm ơn... cứu mẹ....Aaaaa...không...buông tôi ra..."
Lãnh Mặc Phàm giật mình tỉnh dậy, nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh mà không khỏi đau lòng. Lãnh Mặc Phàm ôm chặt Băng Di vào lòng và an ủi
"Bảo bối, đừng khóc... đừng sợ, nín đi, ngoan"
Băng Di cảm nhận được hơi ấm thì rụt đầu vào lòng ngực anh ngủ tiếp. Lãnh Mặc Phàm thấy Băng Di ngủ, anh cũng một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Băng Di tỉnh dậy thì vô cùng mệt mỏi. Dạo gần đây cô hay mơ thấy mẹ, mơ về cái chết của mẹ vào mười bốn năm về trước. Chẳng lẽ...mẹ cô chết là do nguyên nhân khác chứ không phải đơn giản là tai nạn? Mắt Băng Di bỗng lóe lên, phải rồi sao cô không nghĩ đến, mẹ cô bị hại chết chứ không phải tai nạn?
Lãnh Mặc Phàm thấy Băng Di thất thần suy nghĩ mà không nghe anh gọi. Thở dài, Lãnh Mặc Phàm ôm trọn thân thể của cô vào lòng, Băng Di lúc này mới giật mình
"Ông...xã?"
" Bảo bối, em đang nghĩ gì?"
Em đang nghĩ cái chết mẹ em không đơn giản vì tai nạn xe.
"Hử?! Sao em lại nghĩ như vậy"
" Em không biết,... dạo gần đây em hay mơ thấy... mẹ bị xe đâm....rồi nằm không nhúc nhích... ở vũng...m...áu đỏ tươi...."
Băng Di giọng run run khi nói đến đây, Lãnh Mặc Phàm ôm chặt thân thể đang run lên của cô, giọng an ủi
"Đừng lo, anh sẽ cho người điều tra".
"Nhưng... đã mười bốn năm rồi".
"Không sao, bây giờ bảo bối yên tâm đi ăn sáng?"
" Vâng".
Băng Di cảm thấy khỏe hơn khi nói ra được căng thẳng trong lòng. Lãnh Mặc Phàm sau khi ăn xong thì lên thư phòng. Tề Phúc không biết lão đại gọi mình lên đây là có chuyện gì?
"Cậu điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Lạc Ái Ni tức mẹ của phu nhân".
Lãnh Mặc Phàm nhàn nhạt ra lệnh. Tề Phúc sững lại một chút, cái tên Lạc Ái Ni nghe rất quen? Giống như con gái út của.... Tề Phúc thở dài, chắc do mình nghĩ quá nhiều.
"Dạ".
Đợi Tề Phúc rời khỏi thì chuông điện thoại của Lãnh Mặc Phàm vang lên
"Alo?"
-............
"Được, tôi biết rồi".