Trương tiểu béo đã chết.
Máy móc trong phòng gắn đầy bánh răn và xích sắt, thời điểm Triều Lộc cùng Cố Thượng Nghiêu tìm thấy cậu bé, hắn đã bị xích sắt và bánh răng cuốn chặt, hai mắt trợn lên, mặt đầy hoảng sợ, máy trên người đã chảy khô.
Cố Thượng Nghiêu nhìn thoáng qua cổ Tưởng tiểu béo "Hình như bị thứ gì đó hút khô máu"
Triều Lộc nhìn bốn phía xung quanh, máy móc trong phòng u ấm, không khí nồng nặc mùi dầu máy. Cung không có mùi máu.
Triều Lộc trầm mặt chớp mắt, đột nhiên nói "Xuất hiện đi"
Cố Thượng Nghiêu ngẩng đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Một lát sau, cửa phòng máy móc bị người đẩy ra, một cái đầu sợ hãi ngó vào.
Là Chân Tiểu Manh.
Chân Tiểu Manh một thân áo vàng, trong ngực còn ôm một con vịt vàng lớn "Cậu biết tớ........ đi theo các cậu?"
Triều Lộc chỉ nhìn cô "Cậu có chuyện gì?"
Chân Tiểu Manh giật giật môi, lại vẫn trước sau như một......một chữ cũng không nói ra.
Triều Lộc chớp đôi mắt một chút, nói với Chân Tiểu Manh "Trở về đi" Tiếp theo cô xoay người đi về phía Cố Thượng Nghiêu.
Đi đi, cô bỗng nghe Chân Tiểu Manh phía sau nói nhỏ một câu "Nhóm thuyền viên....... cũng không thấy như thế này"
Hả?
Triều Lộc bọn họ tìm được thi thể Tưởng tiểu béo, Chân Tiểu Manh tuy không nói tỉ mỉ nhưng sự tình tốt xấu cũng có chuyển biến. Người xem phòng phát sóng trực tiếp lại không có đãi ngộ này.
Ở kịch bản 《 thuyền ma* 》 Triều Lộc, Chân Tiểu Manh đều là pháo hôi, Cố Thượng Nghiêu lại là một người mạnh mẽ thêm diễn người qua đường cho mình, ba người này đều không có phòng phát sóng trực tiếp. Hết thảy những thứ bọn họ phát hiện, người xen đơn nhiên cũng vô phúc thấy. Cho nên trong khoảng thời gian này, bình luận phòng phát sóng đều là cái dạng này:
(ừm thì sau khi thấy cái nơi mà TL đang ở là du thuyền thì mình quyết định để thuyền ha)
【 Tình huống này là thế nào thế】
【Rốt cuộc có quỷ hay không?】
【Cốt truyện tiến triển chậm quá đi】
【Vai chính không có tác dụng gì cả!】
【Cứ tiếp tục thế này ta bỏ tiết mục a!】
【Rốt cuộc em Triều Lộc trong tiết mục diễn ai vậy, ta tò mò chết mất!】
Tổ tiết mục "Diễn viên hãy nhắm mắt", Văn phòng tổng đạo diễn mới nhậm chức Mã Tường.
Uông Hải cầm notebook, đang báo cáo với Mãn Tường "Hiện tại Thù Nhi đã 'hủy dung', người xem đối với nhân vận Triều Lộc diễn chờ mong cao! Mã tổng đạo, không sai biệt lắm có thể tuyên bố thân phận Triều Lộc!"
Mã Tường là một người đàn ông trung niên gầy nhưng rắn chắt, tướng mạo bình thường nhưng lại có một đôi mắt hẹp dài lộ ra khôn khéo.
Mã Tường chỉ "Ừ" một tiếng.
Uông Hải không ngừng cố gắng "Thân phạn Triều Lộc một khi công khai, tôi cảm thấy tiết mục chúng ta sẽ nghênh đón một đột lưu lượng nhỏ........
"Tiết mục của tôi không cần diễn viên hạng ba thu hút" Mã Tường ngắt lời Uông Hải.
Uông Hải bị nghẹn một chút, nhưng ông lập tức điều chỉnh ngữ khí "Đương nhiên, tiết mục chúng ta là dựa vào Mã tổng đạo ngài!"
"Được rồi, việc này không vội. Tôi còn có việc, anh đi ra ngoài đi"
".......Được" Uông Hải chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Xem ra, Mã Tường này so với Tiêu Đại Vĩ còn khó đối phó hơn. Nhìn cửa văn phòng đóng chặt, Uông Hải không nhịn được nghĩ.
Rốt cuộc nên làm thế nào để người xem nhận ra Triều Lộc đây?
Uông Hải không biết chính là, ông vừa đi, trong văn phòng lại xuất hiện một giọng nói của người đàn ông khác.
"Làm phiền chú Mã rồi" Dung thiếu gia hôm nay như cũ mặc thời trang thịnh hành, màn ảnh thực tế ảo chiếu mái tóc bạc chì của hắn chiếu đến rất thực.
Mã Tường nhìn hắn cười cười "Việc nhỏ việc nhỏ, hắc hắc"
Mã Tường đã gia nhập giới giải trí nhiều năm, am hiểu sâu môn đạo. Muốn một người nổi tiếng thì khó, muốn dìm một người cũng không dễ dàng? Không cho cô ta xuất hiện trước mặt người xem là được, không cần hắn động thủ!
Thế giới Kịch Bản.
Khoang điều khiển máy móc.
Chân Tiểu Manh ôm chặt con vịt vàng lớn trong ngực, phảng phất như con thú bông này giờ phút này trở thành điểm dựa duy nhất của cô "Buổi tối hôm lên thuyền em quá hưng phấn, vẫn luôn không ngủ được, liền trộm chạy đến boong tàu hóng gió. Sau đó, tới, tới thấy....." Chân Tiểu Manh nuốt nước miếng, thần mình mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu run lên.
Triều Lộc duỗi tay hướng Cố Thượng Nghiêu.
Cố Thượng Nghiêu nguyên bản ôm cánh tay dựa vào tưởng, thấy thể, hắn tự nhiên lấy từ trong ba lô một chai nước đưa cho cô.
"Từ từ nói" Triều Lộc vặn nắp chai ra đưa cho Chân Tiểu Mai.
Uống mấy ngụm nước, Chân Tiểu Manh cảm thấy tốt hơn nhiều, cô, cô ôm chặt chai nước "Em thấy boong tàu bị vỡ ra một cái lỗ! Lý Đóa Hoa cùng với một thuyền viên cùng nhau rơi vào đấy!"
"Lý Đóa Hoa là ai?" Triều Lộc hỏi.
Chân Tiểu Manh nhéo nhéo ngón tay "Là, chính là con gái cả Lý gia, chị Lý Vi Nhi. Nhưng nghe nói cô ấy chỉ là dưỡng nữ Lý gia"
Triều Lộc "Sau đó?"
Chân Tiểu Manh dùng sực nuốt một nước miếng "Sau đó Lí Đóa Hoa với thuyền viên kia không thấy trở về, bọn họ biến mất! Nhưng, nhưng chúng em cũng không tìm được thi thể bọn họ."
"Không nghiêm túc tìm" Cố Thượng Nghiêu trào phúng nói.
"Em, em không biết......." Chân Tiểu Manh nói, sau đó cô lại liên tục thấy vài lần thảm trạng thuyền viên biến mất, cô mới có thể trở nên càng ngày càng giống người tâm thần, thường xuyên mơ thấy ác mộng.
"Sai không nói những cái này với người khác?" Triều Lộc an tĩnh nhìn Chân Tiểu Manh.
Chân Tiểu Manh cúi đầu, nói nhỏ "Không ai tin tưởng tớ. Bọn họ cảm thấy tớ xuất hiện ảo giác"
"Sao lại nguyện ý nói với tôi....." Triều Lộc nhìn Cố Thượng Nghiêu "Chúng tôi?"
Chân Tiểu Manh bỗng ngẩng đầu, đôi mắt trở nên sáng ngời "Chị, trên người chị có một mùi thơm! Mùi thơm làm người vô cùng an tâm"
"Ồ?" Cố Thượng Nghiêu nhìn Triều Lộc "Trên người tôi có mùi gì?"
Chân Tiểu Manh nhíu mày nghiêm túc suy tư một lát, trả lời hắn "Mùi kẻ xâm lược"
Cố Thượng Nghiêu "......"
Luôn ở địa phương có người chết cũng không tốt, ba người liền cùng nhau ra đời.
Thời điểm sắp ra cửa, Cố Thượng Nghiêu hình như bỗng nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu hỏi Chân Tiểu Manh "Tại sao lúc mấy thuyền viên đó biến mất luôn bị cô nhìn thấy?"
Chân Tiểu Manh trong nháy mắt hiện lên một tia cảm xúc. Ngay sau đó, cô gặt gao ôm chai nước Triều Lộc cho mình, cúi đầu rụt cổ, lại biến thành một con chim cút.
Cố Thượng nghiêu kéo kéo khóe miệng, không hỏi nữa.
Khi ba người đi lên boong tàu, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Nơi xa trên biển sương mù càng ngày càng dày đặc, cơ hồ tới nỗi duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón tay nữa.
Cố Thượng Nghiêu nhìn Triều Lộc "Ăn chút gì?"
Triều Lộc còn chưa trả lời, liền nghe một tiếng "Ục ục ——", bụng Chân Tiểu Manh đã kêu lên trước.
Cô hổ thẹn cúi đầu "Em, em trở về"
Triều Lộc giữ cô lại "Em không ăn no?"
"Ba em không cho ăn nhiều....."
Triều Lộc trưng cầu nhìn Cố Thượng Nghiêu.
Đã nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồ, mắt Tưởng Tiểu Khê kì thật là màu đen bình thường. Nhưng bởi có linh hồn Triều Lộc bên trong, hết thảy đều trở nên không giống nhau. Ánh mắt kia chuyên chú mang theo vài phần mềm mại nhìn Cố Thượng Nghiêu, trong lòng hắn cảm thấy mềm nhũn ra.
Cố Thượng Nghiêu thanh thanh giọng nói, dẫn đầu đi về phía trước "Cùng nhau đi"
Bọn họ chọn một nhà ăn nhỏ không có người quấy rầy.
"Anh sao lại có nhiều đồ ăn tốt như vậy?!" Chân Tiểu Manh chấn kinh rồi! Cô bất quá chỉ là cùng Triều Lộc kết bạn đi toilet, trở về thời điểm, trên bàn bày ra gà nướng, vịt nướng, thịt cá, thịt hộp, đồ hộp trái cây, đồ hộp rau dưa....
Thế mà còn có cháo nóng!
Chân Tiểu Manh tròng mắt đều muốn rớt ra! Trời mới biết cô bao lâu không được ăn no rồi!
Cố Thượng Nghiêu đem cháo thịt nóng hôi hổi đến trước mặt Triều Lộc "Dạ dày em không tốt, ăn cái này trước đi"
Triều Lộc cúi đầu nhìn cháo, lại ngẩng đầu nhìn hắn, hiếm khi nói như vẹt "Anh sao lại có nhiều đồ ăn tốt như vậy?" Hơn nữa đại bộ phận đồ ăn đều là đồ ăn thường ngày cô thích ăn.
Cố Thượng Nghiêu nhướng mắt, cười nhưng không nói.
Thấy Triều Lộc kéo ghế dựa muốn ngồi xuống, Cố Thượng Nghiêu lập tức ngăn cô "Từ từ"
Triều Lộc "?"
Ngay sau đó, cô thấy Cố Thượng Nghiêu lấy ra một cái khăn tay, hơi ghét bỏ lau đi lau lại lau đi lau lại lau đi lau lại vài cái "Được rồi, ngồi đi"
Triều Lộc ".......:
Cố Thượng Nghiêu lại lấy ghế dựa của mình lại lau rất nhiều lần, mới cùng Triều Lộc cùng nhau ngồi xuống.
Chân Tiểu Manh "?"
Cô nhìn nhìn ghế dựa trước mặt mình, lại nhìn Cố Thượng Nghiêu bắt đầu gặp đồ ăn vào bát Triều Lộc. Thở dài một tiếng, tự mình kéo ghế dựa ra ngồi.
Một khi bắt đầu ăn, Chân Tiểu Manh liền hoàn toàn quên chính mình bị xem nhẹ.
Gà nướng ăn ngon, vịt nướng ăn ngon , móng heo cũng gặm ngon ô ô ô!
Gặm găm, cô theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên có chút nghi hoặc.
Đối diện Triều Lộc từng ngụm nhỏ uống cháo, Cố Thượng Nghiêu tư thế ưu nhã phát ra từ trong xương cốt. Hai người này diện mạo bình thường nhưng vì sao nhìn lai đẹp mắt như vậy? Sao lại tốt như vậy?
Hơn nữa còn đặc biệt ăn ý.
Triều Lộc nâng tay, Cố Thượng Nghiêu liền biết cô muốn tương ót. Cố Thượng Nghiêu nhăn mi một chút, Triều Lộc lập tức đem đĩa cà tím trước mặt hắn ra chỗ khác.
Đương nhiên, hết thảy những thứ này đương sự không nhìn ra được, cũng không phát hiện được.
Ăn bảy tám phần no, Cố Thượng Nghiêu liền dừng. Hắn thuận tay thay Triều Lộc rót nước chanh, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi cô "Đúng rồi, lúc trước ở hành lang, em hỏi mặt anh, mặt anh làm sao vậy?"
Triều Lộc nghiêng đầu nhìn hắn, hai cánh một nhỏ ăn đến béo ngậy, giống như thạch trái cây. Cô tự hỏi trong chốc lát, nói "Đáng tiếc"
Cố Thượng Nghiêu "?'
"Dáng người anh tốt như vậy mà lại có khuôn mặt thế kia, có chút đáng tiếc" Ánh mắt nghiêm túc của cô kết hợp với biểu tình nghiêm túc làm cả người thoạt nhìn như thần thánh không thể khinh nhờn.
Cố Thượng Nghiêu "........."
"Phụt——" Chân Tiểu Manh vẫn luôn dựng tai nghe lén không nhịn được bật cười.
Cố Thương Nghiêu giận quay đầu "Cười cái gì mà cười! Ăn xong thì đi đi!"
Bên cạnh Triều Lộc bình tĩnh ăn cánh, nương cái thìa che giấu, khéo miệng cô lén lút giương lên.
"À" Vừa lúc Chân Tiểu Manh cũng ăn no, cầm lấy lon nước táo đang uống dở trên bàn, cô cảm thấy mĩ mãn rời đi.
Lại không nghĩ tới, cô vừa kéo cửa nhà ăn ra, bên ngoài lại truyền đến tiếng tê tâm liệt phế "A——"
Giọng nói này........là bà Tưởng!
Cố Thượng Nghiêu cùng Triều Lộc liếc nhau, hai người lập tức lao ra khỏi cửa.
Mặt biển không biết kho nào đã nổi lên sóng gió, sóng biển to làm chiếc du thuyền lung lay.
Quải trượng bị bẻ gãy trên mặt đất, Tưởng lão thái thái hoảng sợ ngồi liệt dưới đất. Boong tàu phía sau bà đột nhiên vỡ ra một cái lỗ lớn, bà không dấu hiện mà rơi xuống đấy.
"A ——" Khi ba người Triều Lộc chạy tới, vừa lúc thấy một màn này.
Triều Lộc đoạt cái lon trên tay Chân Tiểu Mai, một chân đá đi! Cái lon bay lên chuẩn xác đáp vào cái vòng tròn sắp khép kín trên boong tàu.