2 phút trước, mọi người trên thuyền đều tụ tập ở khoang thuyền ở đại sảnh, mọi người cùng nhau thương lượng kế tiếp nên làm cái gì.
Lí Vi Nhi đơn nhiên cũng ở trong đó.
Cô vén tóc lên, thỉnh thoảng lại trêu đùa tiểu cánh cụt mình nuôi, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng tột nhiên, có một ngọn lửa tự dưng từ vách khoang thuyền phun ra, phun thẳng vào mặt Lí Vi Nhi!
Lí Vi Nhi vừa bị bắn thẳng vào mặt! Cô lập tức kêu thảm thiết "A! Mặt tôi! Mặt tôi——"
Thẩm Lâm Bắc lập tức muốn tiến lên "Vi Nhi!"
Lại bị ba Thẩm cản lại "Đừng qua đấy! Trên người nó còn chưa cháy hết!"
Mọi người trơ mắt nhìn trên người Lí Vi Nhi bốc cháy, cô kêu khóc, hoảng loạn đâm khắp nơi, đấm cái bạn làm ghế đổ làm toàn bộ đại sảnh trở nên hỗ loạn, lại không ai dám tiến lên giúp cô ấy.
Triều Lộc cùng Cố Thượng Nghiêu chạy tới, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
"Cứu, cứu hỏa!" Trong đám người có người kêu lên.
Ngay sau đó, một ly nước hất lên người Lí Vi Nhi!
"Bùng——" một tiếng, lửa trên mặt cô không những không nguôi mà còn cháy mạnh hơn. Trong khoảng khắc nuốt cả người cô!
Trong không khí bốc lên mùi cồn, cái ly kia là rượu không phải nước!
Cố Thượng Nghiêu biến sắc "Ai làm?"
"Không, không phải tôi?"
"Cũng không phải tôi!"
"Tôi cái gì cũng chưa làm!"
Mới vừa rồi lực chú ý mọi người đều đặt lên người Lý Vi Nhi, đại sảnh vô cùng hỗn loạn, ai cũng không chú ý ly rượu kia là ai hắt.
Lúc này, cô gái mặc áo vàng vẫn luôn ở cuối đám người Chân Tiểu Manh bỗng hoảng sợ kêu lên "Ma! Ma tới! Nó tới——"
Trước hết phản ứng lại chính là Cố Thượng Nghiêu. Anh kéo bức màn xuống, trở tay lấy trong túi một bình nước lớn. Mở nắp hất thẳng vào mặt Lí Vi Nhi, sau đó lấy một tấm màn trùm thẳng vào cô.
Lửa cuối cùng cũng dập tắt. Mặt Lí Vi Nhi cũng hoàn toàn bị hủy hoại.
"Cô ta là Văn Thù Nhi?" Vẫn luôn nhìn động tác của Cố Thượng Nghiêu, Triều Lộc trong đầu hỏi hệ thống.
"Đúng vậy" hệ thống nói "Cô ta dùng mặt chị, khiến cho công chúng tức giận. Tổ tiết mục vì bình ổn lửa giận người xem, chỉ có thể làm vậy"
"Phóng lửa là tổ tiết mục sắp đặt?" Triều Lộc kinh ngạc.
"Đúng vậy. Mất bò mới lo làm chuồng" Nói tới đây, hệ thống lại trấn an Triều Lộc "Ài, cũng là cô ta gieo gió gặt bão"
"Tôi biết"
Một bên kia, mẹ Thẩm tiếp nhập công tác cứu trị, bà là một bác sĩ.
"Vi Nhi! Vi Nhi em tỉnh đi!" Thẩm Lâm Bắc muốn chạm vào trên mặt Lí Vi Nhi đang hôn mê trên mặt đất, lai không dám, đôi mắt gấp đến độ đỏ bừng.
Mẹ Thẩm "Không được! Nơi này không có thuốc bỏng, tôi không có biện pháp....." Lời còn chưa nói xông, có thứ gì đó ném vào lòng ngực bà.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt bộ dáng bình thường nhưng lại có dáng người rắn rỏi, chỉ đứng ở nơi đó cũng không lí do đem cho người ta cảm giác an toàn...... Mẹ Thẩm hậu tri hậu giác nhặt đồ vật anh ném tới, ngay sau đó kinh ngạc "Thuốc bỏng!"
Thẩm Lâm Bắc đột nhiên ngẩng đầu, Cố Thượng Nghiêu lại đi tới bên người Triều Lộc.
Triều Lộc nhìn chằm chằm ba lô Cố Thượng Nghiêu.
"Nhìn cái gì?" Cố Thượng Nghiêu ôm tay, nhưỡng mày với cô.
"Xem trong túi anh còn thứ gì tốt" Triều Lộc nghiêng đầu, thành thật nói. Thuốc bỏng vừa nãy là anh lấy từ trong balo ra.
Cố Thượng Nghiêu nhìn cô, tiếng nói mang theo từ tính thấp giọng cười "À, để anh xem còn thứ gì tốt" Duỗi tay ra sau lưng sờ sờ, lấy ra một quả táo to đỏ tươi,
Triều Lộc mắt vừa động, duỗi tay muốn tiếp.
Cố Thượng Nghiêu lại không cho.
Triều Lộc "?"
Chỉ thấy anh cười tự tin. lấy từ balo ra một cái dao quân đội, bắt đầu gọt vỏ quả táo.
Một phút đi qua.
Hai phút đi qua.
Năm phút đi qua.
Vỏ còn gọt không được, quả táo nguyên bản xinh xinh đẹp đẹp lại bị anh gọt đến như cún gặm.
Cố Thượng Nghiêu "........"
Anh không khỏi có chút buồn nản, trong tay bỗng nhẹ đi, là Triều Lộc lấy quả táo trong tay anh, gặm một cái "Ngọt"
Một giọt nước dính ở khéo miệng, cô theo bản năng vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm. Thịt quả tuyết trắng, miệng nhỏ đỏ thắm, đầu lưỡi cô so với thịt quả còn phấn nộn hơn.
Chút buồn nản trong lòng lập tức tiêu biến sạch sẽ, Cố Thượng Nghiêu nhìn cô ăn đến giòn bỗng cảm thấy miệng lưỡi có chút khô.
Triều Lộc đương nhiên không biết Cố Thượng Nghiêu có tâm tư gì, trong miệng căn táo, cô đi ra giữa đại sảnh.
Tự dưng người trên thuyền tụ tập ở đại sảnh thương lượng là có nguyên nhân. Chỉ thấy chính giữa đại sảnh có một cái bàn màu đen, trên bàn là một hộp gỗ đỏ. Trên hộp để một tấm thẻ, chữ viết màu đen:
Đoán xem ma trên thuyền là ——
Bên tấm thẻ là một cái bút máy.
Đám người ba Thẩm ngay từ khi lên thuyền đã thấy hộp gỗ đỏ với tấm thẻ ở đấy. Mọi người ngay từ đầu không tin tà, có một thuyền viên ném tấm thẻ ấy vào biển. Sáng hôm sau, tấm thẻ lại trở về, thuyền viên kia cũng không thấy xuất hiện.
Người trên thuyền cần tìm ai là ma sau đó viết tên con ma đó lên tấm thẻ.
"Nếu mười ngày tới không tìm ra ma, người trên thuyền đều không thể sống" Hệ thống ở trong đầu Triều Lộc nói.
"Tất cả mọi người đều bị loại trừ?" Triều Lộc gặm quả táo hỏi.
Hệ thống "Đúng thế"
Mà hiện tại cách hạn cuối không đến ba ngày.
"Tao, cũng, muốn, ăn, quả, này!" Ngay sau đó, một tiếng trẻ con kinh thiên động địa vang lên. Một đứa trẻ mập "cộp cộp cộp" vọt tới trước mặt Triều Lộc, hung tợn chỉ vào cô "Sao mày lại có quả táo?!"
Triều Lộc còn chưa mở miệng, Cố Thượng Nghiêu một tay xách đứa trẻ lên "Có hiểu lễ phép không?"
Tiểu mập mạp kia ở giữa không trung múa may quyền cước, kịch liệt "Thứ tốt trong nhà đều là của tao! Đồ tao dùng thừa mới có thể cho mày! Bà nội nói đồ tốt đều là của tao!"
Cố Thượng Nghiêu mày nhăn lại, ghét bỏ ném nó đi.
Triều Lộc cũng không trách, trong trí nhớ nguyên thân Tưởng Tiểu Khê, đứa em trai này vẫn luôn như vậy. Không sai, ứa nhỏ này là em trai nguyên thân, ngoại hiệu Tưởng tiểu béo.
"Bà nội ——" thấy la lối khóc lóc vô dụng, Tưởng tiểu béo bắt đầu gân cổ kêu viện binh "Bọn họ bắt nạt con!"
"Buông cháu trai của ta ra" Tưởng lão thái thái tiếp thu tín hiệu lập tức đẩy đám người ra đi nhanh đến, quải trượng trong tay cơ hồ còn muốn chọc vào mặt Triều Lộc!
"Còn không phải là một quả táo sao, mày cho nó thì làm sao? Nó là em trai mày đấy!"
Triều Lộc giơ tay, tiếp tục ăn táo.
Bà Tưởng ".........."
Bn phải ăn táo! Con phải ăn táo!" Tưởng tiểu béo bắt đầu dãy đành đạch trên mặt đất "Con phải có quả táo của nó!"
Đôi mắt bà Tưởng đau lòng đỏ lên "Ai da cháu ngoan của ta, trên mặt đật lạnh, mau đứng lên mau đứng lên!" Quay đầu nhìn mặt Triều Lộc, đôi mắt già nua kia đầy oán độc:
"Con bé đáng chết kia! còn không mau đưa quả táo cho em trai mày! Không phải chỉ là một quả táo sao, những gì mày ăn trước kia là ai cho?"
Triều Lộc liếc bà một cái "Phần đồ ăn của tôi không phải bị bà độc chiếm sao?"
"Mày......Mày nói bậy cái gì đó?!" Bà Tưởng chột dạ.
"Lừa tôi xuống dưới tầng khó cuối chuyên để hàng hóa, khóa trái bên ngoài làm tôi kêu như nào thì trời không biết đất chẳng hay" Nói tới đây, Triều Lộc nhìn thẳng bà Tưởng "Bà nói đúng, tôi đúng là thiếu quả táo này" Nếu lúc trước có một quả táo chống đói, Tưởng Tiểu Khê cũng không đến mức sống sờ sờ đói chết.
"Mày phản, phản" Bà Tưởng tức giận đến nước miếng đều phun ra, quải trượng lại thuần thục văng vào Triều Lộc.
Mà lúc này ở nơi khác trong đại sảnh, Chân Tiểu Manh vốn ngồi ở góc tường ôm chén nước uống đột nhiên ngẩng đầu. Môi cô giật giật, trong nháy mắt lộ ra kinh hãi "Ma——"
Đáng tiếc, không ai chú ý đến khác thường của cô.
Tầm mắt lại trở lại chỗ Triều Lộc.
Quải trượng bà Tưởng giống như kin thêu hoa (?) nhưng căn bản không lại gần được người Triều Lộc được.
Triều Lộc ăn xong miếng táo cuối cùng, nhìn Cố Thượng Nghiêu "Đi thôi"
Khóe miệng Cố Thượng Nghiêu mỉm cười đi tới chỗ cô "Có muốn ăn gì nữa không?"
"Mày cái con bé chết tiệt không biết xấu hổ kia! Tao đánh chết mày ——"
Cố Thượng Nghiêu đột nhiên quay người nhìn chằm chằm bà.
Bà Tưởng tức khắc cảm thấy như bị một chậu nước đá tạt vào, tuy chỉ là một ánh mắt nhưng bà Tưởng lại cảm thấy như bị người bóp cổ, cánh tay giơ quải trượng cũng đều cứng ở giữa không trung.
Mà phía sau bà, Tưởng tiểu béo lao lên như một con bò tót. Nó không đoán được bà Tưởng sẽ đột nhiên dừng lại, cả người đụng phải . Bà Tưởng ăn đau, theo bản năng đẩy. Tưởng tiểu béo "ai da" một tiếng ngã bên cạnh tường.
Tiếp đó phát sinh một màn khiến tất cả mọi người không hẹn mà cùng nổi gia gà!
Chủ thấy Tưởng tiểu béo ngã bên tường, trên tường đột nhiên xuất hiện một cái lỗ, nháy mắt nuốt thân hình mập mạp của Tưởng tiểu béo vào!
Vách tường lại khép lại, Triều Lộc cảm thấy mình nhìn thấy răng nanh bén nhọn xuất hiện ở chỗ vỡ hai vách tường.
Triều Lộc giơ tay ném lõi quả táo qua.
"Bang" một tiếng, lõi rơi xuống, phần vỡ trên tường cũng không thấy nữa.
"Cháu trai của tôi——" Bà Tưởng lúc này mới kinh thiên động địa kêu lên!
"Lại, lại tới nữa! Bọn họ lại tới nữa! Bọn họ lại tới nữa!" Chân Tiểu Manh cũng theo đó mà khóc lên.
"Chát" Ba Chân tát một cái lên mặt cô ấy "Câm miệng cho tao! Cả ngày nghi thần nghi quỷ!"
Chân Tiểu manh cả người co lại ở góc tường, sợ hãi nói "Thật, thật sự có quỷ......."
Ba Chân giận không thế át! Bàn tay thứ hai muốn tát xuống, vung lên cao lại đột nhiên bị người giữ lại.
Cổ tay Triều Lộc tinh tế, sức lực lại vô cùng lớn thế nên nhất thời ba Chân bị giữ không thể nhúc nhích"
"Mày!"
Triều Lộc ném ba Chân ra, đi thẳng đến bên người Chân Tiểu Manh "Cậu nhìn thấy cái gì?"
"Tớ, tớ......." Lực chú ý mọi người đều bị hấp dẫn tới bên này, Chân Tiểu Mai xem anh rồi lại nhìn chị, bỗng nhiên đem mặt vùi vào cánh tay, không lên tiếng.
"Vô dụng, bạn ấy sẽ không nói" Thẩm Lâm Bắc đi tới. Cậu liếc Chân Tiểu Manh một cái "Muốn nói nửa tháng trước đã nói"
Nửa tháng trước, cũng là ngày mọi người lên tàu. Từ khi lên tàu, nhóm thuyền viên một người một người lại biến mất, Chân Tiểu Manh cũng càng ngày càng không bình thường.
Triều Lộc không nói cái gì nữa, chỉ cầm bả vai Chân Tiểu Mai "Đừng sợ"
Chân Tiểu Manh từ giữa cánh tay lộ ra một con mắt, sợ hãi nhìn cô một cái.
Thẩm Lâm Bắc từ nãy đến giờ vẫn luôn nhíu mày nhìn chằm chằm Triều Lộc, cũng không biết gì sao, Triều Lộc cho hắn một cái giác rất kỳ quái. Thẩm Lâm Bắc không tự chủ nhìn Nhiều Lộc mở miệng "Tôi nói cậu...."
Triều Lộc đột nhiên nâng bước đi thẳng tới chỗ cậu!
Thẩm Lâm Bắc "!" Cậu bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh.
Triều Lộc lướt qua cậu, đi nhanh đến chỗ Cố Thượng Nghiêu.
Thẩm Lâm Bắc "........"
Cố Thượng Nghiêu "Trên tường không tìm thấy dấu vết gì, có vẻ cơ quan rất lợi hại"
"Cháu trai của ta!" Bà Tưởng kêu thê lương, kết hợp gõ gõ quải trượng "Mấy người còn đứng đấy làm gì? Còn không mau tìm cháu ngoan cho ta——"
"Cái này, anh đột nhiên có chút mệt, chúng ta về phòng trước" Ba Lý nhìn mẹ Lý nói
"Đói bụng, ăn cơm đi" Đây là ba Chân.
"Bọn mày, bọn mày!" Bà Tưởng lấy quải trượng chỉ vào mọi người, vẻ mặt không tin tưởng được "Bọn mày sao lại ích kỷ như vậy?!"
"Bà à, ngài nói như vậy là không đúng rồi" Mẹ Thẩm nói "Mọi người giúp bà là hảo tâm, không phải nghĩa vụ đâu"
Rất nhanh, người trong đại sảnh thất thất bát bát rời đi.
"Suối nhỏ, con sẽ không mặc kệ em trai con đúng không?" Bà Tưởng vội vàng nhìn Triều Lộc.
Triều Lộc kỳ quái liếc bà một cái "Vì sao lại không?" Dứt lời cô nhìn Cố Thượng Nghiêu "Đi thôi"
Hai người nghênh ngang đi.
Thẳng đến khi lên boong tàu vẫn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai thất tâm phong* của bà Tưởng "Cháu ngoan của ta——"
*Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn.
Mặc kệ là ban ngày, mặt biển lúc nào cũng có một tầng sương mù dày đặc. Toàn bộ du thuyền đặt ở trong đó giống như bị một cái kết giới tối tăm bao phủ.
"Đi thôi" Cố Thương Nghiêu bỗng nói với Triều Lộc.
Triều Lộc "....... Đi đâu?"
Cố Thượng Nghiêu nhướng mày "Không phải muốn đi tìm hùng hài tử* kia sao?"
*hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện
Triều Lộc xoay người nhìn tướng mạo anh, đôi mắt mở to "Vì sao em lại muốn đi tìm nó?"
Cố Thượng Nghiêu một tay vuốt ve cằm, cười có chút xấu xa "Em không muốn làm rõ chuyện sao lại thế này sao?"
Hai người không tiếng động nhìn nhau.
Nửa ngày, Triều Lộc dẫn đầu rời mắt.
Cô chắp tay ra sau lưng đi thẳng về phía trước, đi đi, trong mắt bất giác lộ ra một chút ý cười.
Cuối cùng, hai người ở khoang điều khiển máy móc du thuyền tìm thấy Tưởng tiểu béo.