Ngày hôm sau...
Phương Nhan mệt đến dậy không muốn nỗi, hôm qua thế giới mới mở ra, hai người lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, dù bây giờ đã nghĩ ngơi được một chút, nhưng nàng vẫn không còn chút một sức lực nào hết.
Có phải Giang Tê Ngô đã nhịn từ rất lâu rồi hôm qua mới có cơ hội phát tác không? Phương Nhan than thở trong lòng, nhìn Giang Tê Ngô đang ngủ bên cạnh.
Trong thời gian bị tạm giam, Giang Tê Ngô đã ôm đi không ít, nhưng da vẻ vẫn trắng nõn như vậy, chỉ cần hôn hôn nhẹ thôi cũng để lại dấu trên đó.
Phương Nhan suy nghĩ một chút, xích lại gần hơn, hôn nhẹ lên mặt của Giang Tê Ngô một cái. Giang Tê Ngô phát ra âm thanh cực nhỏ, cô ngẩng đầu lên, giống như là vô ý thức làm ra động tác đáp lại Phương Nhan. Phương Nhan chút nữa lại bị mê hoặc, lại nhịn không được muốn mở ra thế giới mới một lần nữa, nhưng nghĩ đến bổn phận của mình, nàng hít sâu một hơi, đem những ý muốn này gạt ra khỏi đầu.
Đứng dậy, mặc quần áo, trên đất còn những món đồ tối qua hai người để lại, nhất là cái còng tay bị Giang Tê Ngô biến thành đồ chơi, món đồ này là chứng cứ chứng minh hôm qua Phương Nhan bị Giang Tê Ngô chơi đùa đến nỗi hôm nay nàng chút nữa là không xuống giường nỗi.
Phương Nhan tìm trong tủ quần áo một cái áo cổ cao, muốn che lại dấu hôn hôm qua Giang Tê Ngô để lại. Bây giờ đang là mùa hè, mặc áo cao cổ thì thật là không được bình thường rồi, Phương Nhan dứt khoác bỏ ý định, không che nữa, cứ vậy mặc quần áo mùa hè mang theo dấu hôn xuất hiện ở văn phòng đội ba.
Cảnh sát hình sự sức quan sát rất nhạy bén, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra hôm qua Phương Nhan đã trải qua rất đặc sắc, thật không may, người bọn họ muốn moi chuyện lại là Phương Nhan. Cho dù bọn họ hỏi cái gì, Phương Nhan cũng chỉ hời hợt trả lời đem sự hiếu kỳ của mọi người chặn lại hết.
Vì hôm nay, Tam đội trưởng đến trễ, nên văn phòng đội ba vui vẻ mười phần. Phương Nhan liếc nhìn hồ sơ vụ án trong tay, muốn xác định lại còn chứng cứ gì đã bỏ sót không... Dù cho hiện tại trình độ của các trinh sát không ngừng tiến bộ, đồng thời đầu óc của các tội phạm cũng không dừng lại ở đó, cẩn thận loại bỏ các ý kiến chủ quan, rồi một lần nữa chỉnh lý lại.
Ở trong đội ba, có một hình thức quen thuộc, sẽ đem những điều tra, cách nhìn của mình trao đổi với các đội viên, hổ trợ lẫn nhau, một mặt để chia sẻ thông tin, một mặt giống như là xem tiểu thuyết, tiến hành suy luận phán đoán, đưa ra những vấn đề mà bản thân không hiểu. Cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu, giống như khi các đội viên trao đổi sẽ để lại các câu hỏi, mỗi lần như vậy, mọi người sẽ để lại cả vạn câu hỏi vì sao cho nàng, làm nàng tức muốn chết.
"Phương tỷ, em nghĩ..." Tân binh Hứa Mỗ đang cầm trong tay hồ sơ vụ án, nhìn tư thế của hắn là biết, hắn muốn cùng với Phương Nhan nghiên cứu thảo luận vụ án. Trên cơ bản, Phương Nhan sẽ không từ chối ai muốn thảo luận vụ án, nhưng hôm nay trạng thái của nàng có chút kém.
"Thật xin lỗi, tôi hiện tại có chút không thoải mái." Phương Nhan hướng về phía hắn khoát khoát tay, Hứa Mỗ liền ân cần hỏi han, hình như hắn không hề phát hiện Phương Nhan vì lý do gì mà không được thoải mái.
Tự nhiên, Phương Nhan cũng không thể nói, nhưng phải công nhận cái người đang đi theo sau nàng có tiến bộ rất nhanh. Năm trước mỗi lần thấy thi thể sẽ nôn ngay, bây giờ hắn đã có thể tự mình giải quyết vụ án rồi. Mọi chuyện phát triển đều theo hướng tốt, nhưng Phương Nhan lại cảm thấy đây chỉ là yên tĩnh trước gió bão mà thôi.
Mười giờ sáng, Tam đội trưởng vẫn chưa tới văn phòng, Phương Nhan nói đội phó Lý Bân Bân gọi điện thoại cho Tam đội trưởng, điện thoại không có người nghe. Mọi người bắt đầu thấy lo lắng cho vấn đề an toàn của Tam đội trưởng.
Làm cảnh sát hình sự, luôn luôn sẽ có không ít người thương nhớ, nhất là quả ớt cay Tam đội trưởng, đắc tội với người khác cũng không ít. Nhưng bọn người đó cũng không có hành động, mọi người bắt đầu nhớ lại những chi tiết đêm qua, Tam đội trưởng cũng uống không ít, cuối cùng là được ai đưa về?
"Cuối cùng là tôi đưa về, tôi sợ Tam đội trưởng say quá sẽ ngủ ngoài đường, tôi chính mắt nhìn thấy Tam đội trưởng mở cửa đi vào, tôi mới đi về." Lý Bân Bân giải thích nói, lúc nói chuyện vẫn nhìn Phương Nhan, hắn sợ Phương Nhan hiểu lầm. Phương Nhan đâu có để ý những chuyện này, nàng thấy gần đây sát thủ Bạch quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh quá làm cho Phương Nhan thấy bất an. Hay là, Tam đội trưởng lần đầu tiên đi trễ có liên quan tới sát thủ Bạch.
Phương Nhan nhìn một vòng văn phòng muốn tìm một người có quan hệ tốt với nàng một chút, nàng muốn chọn Lý Bân Bân, lại nghĩ đến Lý Bân Bân đối với mình còn chưa từ bỏ, sau đó chuyển qua Hứa Mỗ nói: "Tiểu Hứa, cậu cùng với tôi đến nhà Tam đội trưởng, xem Tam đội trưởng có an toàn không?"
Nghe Phương Nhan gọi tên, làm cho tân binh Hứa Mỗ rất cao hứng, hấp tấp cầm túi của mình lên, kết quả vừa đi ra tới cửa, thì gặp Tam đội trưởng đang đi tới ở đối diện.
Tam đội trưởng mặc áo sơ mi đồng phục, biểu lộ rất nghiêm túc, sắc mặt có chút tái nhợt, lại không giống hiểu hiện của việc uống rượu say mà tái nhợt, giống như gặp chuyện gì lớn hơn. Ánh mắt Tam đội trưởng đảo qua Phương Nhan và Hứa Mỗ, cuối cùng dừng lại trên người của Phương Nhan, nhìn Phương Nhan nói: "Phương Nhan, cô theo tôi vào văn phòng một chút."
Tất cả mọi người đều cảm thấy hình như sắp cho giông bão nổi lên, Phương Nhan cứ nghĩ vì dấu hôn trên người mình bị Tam đội trưởng nhìn thấy, nên bị gọi vào văn phòng giáo huấn đây mà. Nhưng sau đó chuyện mà nàng đã nghĩ không có xảy ra, đi vào phòng làm việc, Tam đội trưởng ngồi vào ghế của mình, cả người dựa ra sau, trong mắt đều là mệt mỏi, lần đầu tiên Tam đội trưởng yếu đuối như vậy trước mặt Phương Nhan.
"Đội trưởng, có chuyện gì xảy ra sao?" Phương Nhan thấy rõ là có chuyện không thích hợp, Tam đội trưởng là kiểu người không bao giờ lộ ra cảm xúc trước mặt của người khác, càng sẽ không có vẻ đơn độc như hiện giờ.
"Buổi sáng hôm nay chúng ta có cuộc họp."
"Cô nói chúng ta? Là toàn bộ các đội trưởng trong cục sao?" Phương Nhan dựa theo ý của Tam đội trưởng mà lý giải.
Tam đội trưởng gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra, để trên bàn, tiếp tục nói: "Tôi chưa bao giờ thấy cục trưởng tức giận như vậy, mắng chúng ta té tát, nói loại vụ án như vậy mà cũng không phá được."
Phương Nhan nghe ra được ý từ trong câu nói của Tam đội trưởng: "Cục trưởng nói tới vụ án, là vụ án của sát thủ Bạch sao?"
"Đúng vậy, nhất là sau khi Chung Vĩ Triết tự sát ở trại giam, chuyện đó ảnh hưởng quá lớn, cục trưởng không biết từ đâu mà biết các vụ án khác, yêu cầu chúng ta rút bớt đội viên trong mỗi đội thành lập tổ chuyên án."
Phương Nhan rốt cuộc cũng hiểu ý của Tam đội trưởng. Phương Nhan muốn nói với Tam đội trưởng hãy để cho nàng tham gia tổ chuyên án, vì nàng thực sự rất muốn bắt được sát thủ Bạch, Tam đội trưởng lại chống cái cằm, rất nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng cô sẽ không gia nhập vào tổ chuyên án."
Phương Nhan không thể nào hiểu được: "Tại sao, tôi là người hiểu rất rõ về sát thủ Bạch?"
Tam đội trưởng mỉm cười, rõ ràng chính Tam đội trưởng cũng thấy miễn cưỡng, nhìn Phương Nhan một chút, sau đó nói: "Cô biết không? Hiện tại có rất nhiều người phỏng đoán về cô đó."
"Phỏng đoán cái gì?"
"Bọn họ cho rằng cô chính là sát thủ Bạch!"
Phương Nhan thấy những người đó có phải đầu óc có bệnh rồi, coi như không bắt được hung thủ, thì cũng không nên kéo người vô tội như nàng vào trong chứ. Nàng thấy vô cùng tức giận, tức giận với đám người không tin tưởng nàng.
"Còn chuyện nào hoang đường hơn nữa không!!!"
"Vậy cô nghĩ lại một chút đi, từ giai đoạn mà lão sư của cô chuyển vụ án da người qua, cô đang ở đâu?"
"Lâu rồi, tôi không nhớ rõ."
"Còn vụ án chặt tay?"
"Hình như lúc đó tôi đang ở nhà trên phố thiên sứ."
"Nhưng ở đó tới hiện trường vụ án khoảng cách rất gần, cô có nhân chứng chứng minh cô có mặc ở nhà lúc vụ án xảy ra không?"
Phương Nhan im lặng, nàng bắt đầu nhớ lại, hình như mỗi một vụ án xảy ra, nàng cũng chỉ đang ở một mình mà thôi. Mà trùng hợp, nàng mỗi lần đều đang ở gần hiện trường các vụ án.
"Khi vụ án hút máu xảy ra, thông qua camera giám sát thấy được cô rời khỏi chung cư vào lúc rạng sáng... Còn có, vụ án xảy ra ở Thiên Đường học viện cũng đúng lúc cô có mặt ở đó để xem biểu diễn, mà trái tim của người chết thì lại tìm được trong túi của cô... Sau khi cô gặp tai nạn xong, thì sát thủ Bạch cũng không còn xuất hiện, cô có thể nói cho tôi biết vì sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy không?"
Phương Nhan không có lên tiếng, nàng phát hiện bản thân cũng không biết nên nói cái gì, sát thủ Bạch hình như đã căn cứ vào lịch hoạt động nàng mà tiến hành gây án, luôn chọn những thời điểm nàng chỉ ở một mình, làm cho nàng không thể nào chứng minh mình vô tội.
Nhất định phải tìm hiểu lý do tại sao sát thủ Bạch lại chọn những người đó để mà sát hại họ. Thân phận, bối cảnh, vị trí những nạn nhân trên căn bản không có gì giống nhau, nhưng nói không chừng, giữa bọn họ có điểm chung gì đó, đã kích động dục vọng giết chóc của sát thủ Bạch.
Phương Nhan đấu óc xoay chuyển rất nhanh, nhưng tất cả các vụ án đều loạn thành một cục. Nàng không có cách nào từ trong đó rút ra được kết luận, sát thủ Bạch cuối cùng muốn cái gì.
Tam đội trưởng nhìn Phương Nhan chằm chằm, quan sát nàng rất lâu rồi nói: "Tuy có rất nhiều sự trùng hợp xảy ra, thì tôi cũng tin tưởng cô trong sạch... Nhưng trực giác nói cho tôi biết, cô không nên gia nhập vào tổ chuyện án."
Phương Nhan cười cười: "Tôi sẽ cân nhắc kỹ." Kỳ thật, nàng biết khi Tam đội trưởng nói ra câu này, cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng. Nếu thật sự tin tưởng nàng, Tam đội trưởng sẽ cổ vũ nàng vào tổ chuyên án, sớm đem sự thật làm sáng tỏ...
Một ngày bận rộn cũng đã kết thúc, vừa tới giờ tan ca, Phương Nhan lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Tối hôm nay phải tới nhà Giang Tê Ngô ăn cơm, thứ nhất là để mừng Giang Tê Ngô được tự do, thứ hai muốn chính thức xuất quỹ với Giang Mẫu Thân.
Phương Nhan thấy thật khẩn trương, nàng gõ cửa, cửa nhà rất nhanh được mở ra. Giang Tê Ngô xuất hiện trước mặt nàng, mang theo nụ cười hết sức rạng rỡ.
"Phương Nhan, chị vào đi." Giang Tê Ngô lôi kéo Phương Nhan đang đứng như tượng vào trong nhà.
Giang Mẫu Thân thì đang bận rộn ở trong bếp, Giang Tê Ngô lấy đồ Phương Nhan đem tới để xuống bàn, để nàng đi vào trong bếp phụ Giang Mẫu Thân làm cơm.
Phương Nhan nhỏ giọng nói: "Chị luôn cảm thấy mẹ em nhất định sẽ chém chị."
Giang Tê Ngô bị dáng vẻ sợ hãi của Phương Nhan chọc cười, thấy nàng hình như là chuyện bé xe ra to. Bất quá, để ủng hộ tinh thần của người yêu, Giang Tê Ngô tiến lên ôm Phương Nhan, cho Phương Nhan thêm năng lượng: "Chị đừng sợ, nếu như mẹ em chém chị, thì em sẽ cùng chết với chị."
Phương Nhan cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt Giang Tê Ngô một cái: "Vậy chị sẽ đi vì hạnh phúc của chúng ta mà cố gắng."
Giang Tê Ngô làm như không nghe thấy Phương Nhan cố gắng nhấn mạnh hai chữ "Hạnh Phúc", làm một tư thế cố gắng lên với Phương Nhan. Nói thì nói như vậy thôi, cô vẫn lo lắng cho Phương Nhan, nhìn lén vào trong phòng bếp xem động tĩnh của Phương Nhan và mẫu thân cô.
Phương Nhan là người đã trải qua biết bao sóng gió mà bây giờ toàn thân nàng vẫn cứng ngắt, nhìn mẹ vợ ở trước mặt: "Dì, để con giúp dì..." Phương Nhan còn chưa nói dứt câu, thì nghe thấy tiếng con dao chặt thật mạnh xuống miếng sườn trên cái thớt. Tâm tư của Phương Nhan theo cường độ dao chặt xuống mà toàn thân lắc một cái, nghĩ tới hiện trường vụ án đã từng thấy.
Giang Mẫu Thân làm như bây giờ mới biết sự xuất hiện của Phương Nhan, mặc dù không hề có ý vui vẻ gì, nhưng vẫn khách sáo nói: "Không cần, ta làm một mình được rồi, con hôm nay dù sao cũng là khách mà."
Phương Nhan không có lùi bước, tiếp tục tiến lên một bước, rất cố gắng nói: "Con trước kia ở đây, đã nhận được nhiều sự chăm sóc, nên dì để con phụ giúp đi."
Giang Mẫu Thân dịch ra một chút chừa chỗ cho Phương Nhan rồi nói: "Rửa rau đi."
Nhận được sự nhượng bộ, Phương Nhan thở dài một hơi, nàng tới gần Giang Mẫu Thân, nghiêm túc rửa rau.
Giang Mẫu Thân yên lặng tiếp tục chặt xương sườn, rõ ràng muốn tẩm bổ cho Giang Tê Ngô. Phương Nhan mấy lần chủ động lên tiếng nói chuyện, đều thất bại, một người cường đại như Phương Nhan, giờ phút này lại bất lực như một đứa trẻ làm sai chuyện đang chờ bị giáo huấn.
Nhìn từ nãy giờ, Giang Tê Ngô che miệng cười trộm, cô không nghĩ được một người như Phương Nhan sẽ có lúc bị ủy khuất như vậy. Nhưng trước lúc Phương Nhan tới đây, Giang Tê Ngô đã làm công tác tư tưởng với mẫu thân rồi.
Trong khoảng thời gian chăm sóc Phương Nhan, Giang Mẫu Thân cũng đã hiểu cách làm người của nàng rồi, cũng đã ngầm đồng ý mối quan hệ của hai người. Giang Tê Ngô là cố ý không nói cho Phương Nhan biết, cô muốn thấy Phương Nhan vì cô mà liều mạng, để xoa dịu lai những nỗi đau cô đã chịu.
"Dì, xin dì hãy giao Tê Ngô cho con." Bỗng nhiên Phương Nhan lên tiếng nói Giang Mẫu Thân.
Câu nói này dọa Giang Tê Ngô giật mình, Giang Mẫu Thân cũng bị hù, rõ ràng vừa rồi còn đang nhăn nhó tại sao bây giờ lại tràn ngập dùng khí như vậy.
"Dì, xin hãy giao Tê Ngô cho con, con thực sự đối với em ấy rất nghiêm túc, mặc dù con là nữ nhân, không thể cùng với Tê Ngô sinh cháu ngoại cho dì, nhưng con sẽ chăm sóc thật tốt cho Tê Ngô." Phương Nhan khí thế nói, tuy thời điểm nói như vậy, hai chân nàng vì khẩn trương như nhũn ra, lúc nói chuyện quá căng thẳng muốn cắn luôn lưỡi của mình. Nhưng qua ánh mắt của nàng có thể thấy được, nàng rất là nghiêm túc.
Giang Mẫu Thân nhìn Phương Nhan không chớp mắt, khí thế cường đại phát ra ép Phương Nhan vào thế yếu.
"Ngẩng đầu lên."
Phương Nhan nghe vậy sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên. Phương Nhan nhìn gương mặt giống với Giang Tê Ngô mấy phần, Giang Mẫu Thân hiện giờ rất nghiêm túc, sau đó nghe Giang Mẫu Thân nói: "Thích Tê Ngô cũng không phải chuyện gì đáng mất mặt, ta hy vọng khi con nói với người khác về chuyện của hai đứa thì phải ngẩng đầu ưỡn ngực... Tức là chuyện Tê Ngô yêu nữ nhân, ta cũng không để ý, ta cũng sẽ không vì chuyện hai con đều là nữ nhân mà thấy mất mặt, ta chỉ để ý một chuyện, con có thể đem lại hạnh phúc cho Tê Ngô nhà ta không?"
Sau khi nghe những lời này của Giang Mẫu Thân, Phương Nhan lập tức gật đầu một cách chắc chắn, thề nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô nghe xong con mắt cũng ươn ướt, cô luôn biết mẫu thân của cô rất tốt, nhưng không nghĩ tới, mẫu thân lại yêu cô nhiều như vậy. Giang Tê Ngô nhịn không được chạy tới, khóc ôm luôn cả Phương Nhan lẫn mẫu thân.
Phương Nhan không ngờ đến hành động của Giang Tê Ngô, nàng bị kẹt ở giữa, Giang Mẫu Thân cũng không thèm để ý, cũng dang tay ôm lại, kẹp con rễ của mình ở giữa, tận hưởng khoảng khắc ấm áp này.
Sau thời gian ăn tối, hai người đi tản bộ, Phương Nhan mới biết thì ra Giang Tê Ngô đã sớm làm xong công tác tư tưởng với Giang Mẫu Thân rồi.
"Em biết không, trong nhân sinh của chị, lần đầu tiên khẩn trương như vậy, hai tay hiện giờ còn đang run đây nè!" Phương Nhan vừa nói còn vừa vươn tay của nàng ra, muốn để Giang Tê Ngô biết rõ mình đã run như thế nào.
Giang Tê Ngô nắm lấy tay của Phương Nhan, cùng nàng mười ngón tay đan xen nhau: "Phải để chị trải qua khảo nghiệm, ai biết được em có thể hay không lại biến thành tiểu tam."
Phương Nhan lập tức nghiêm túc lên tiếng: "Chị thề, đời chị..."
Giang Tê Ngô đã dùng môi ngăn lại lời nói của Phương Nhan, không muốn Phương Nhan nói tiếp. Hôn như chuồn chuồn lướt qua, nhưng lại mang theo nhu tình của Giang Tê Ngô, cô nhìn Phương Nhan, làm bộ như không thèm để ý nói: "Coi như em chủ động hôn chị, em cũng sẽ không cùng kết giao với chị."
Phương Nhan cười cười, đối với chuyện Giang Tê Ngô không đồng ý cùng nàng kết giao, nàng đã hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Kết giao đối với hai người chỉ là hình thức, chỉ cần hai người thật sự ở bên nhau, thì càng thực tế hơn bất cứ lời hứa nào.
Không cần thế tục chúc phúc cho hai người, chỉ cần lời chúc phúc của người thân và bạn bè là đủ rồi.
Hai người tiếp tục tản bộ trên đường, dù cho mùa hè nhiệt độ hơi cao, cũng không cản được hai bàn tay nắm chặt.
"Ai nha, trùng hợp như vậy, hai người đến đây tản bộ?" Đi qua công viên, lại không ngờ gặp được Nhất đội trưởng cũng đang ở đây. Có vẻ như mùa hè quá nóng bức, Nhất đội trưởng trên tay cầm cây quạt ngồi ở công viên hóng mát.
"Đúng vậy a" Phương Nhan cười trả lời, thì cảm thấy Giang Tê Ngô nhéo tay nàng một cái, nhắc nhở nàng phải duy trì khoảng cách với nam nhân trước mặt này.
"Tê Ngô, cô khỏe không?" Nhất đội trưởng cũng bắt đầu chào hỏi Giang Tê Ngô, chỉ là rõ ràng sự nhiệt tình của hắn không được đáp lại, Giang Tê Ngô nhìn Nhất đội trưởng vẫn tràn đầy địch ý như lúc trước, lại biến thành băng sơn lạnh lùng rồi.
Phương Nhan hiểu rõ Giang Tê Ngô nên chuẩn bị rời đi. Nhất đội trưởng nhìn thấy hai người mười ngón tay đan xen, cảm khái nói: "Tình cảm của hai người hiện tại rất tốt a, rõ ràng trước kia náo loạn như vậy... Có thể chỉ cho tôi một chút đi, để tôi có thể đi theo..."
Nhất đội trưởng líu lo không ngừng làm cho Giang Tê Ngô bực bội vô cùng, cô dứt khoát nâng mặt Phương Nhan lên hôn xuống khóe miệng của nàng: "Chỉ cần anh đi theo người kia thì sẽ biến thành quan hệ như thế này."
Phương Nhan nhìn Nhất đội trưởng lập tức như bị hóa đá, nhưng Phương Nhan cũng chẳng muốn quan tâm hắn, nắm tay Giang Tê Ngô quay đi. Phương Nhan nghĩ, Nhất đội trưởng lần này sẽ triệt để từ bỏ.
"Phương Nhan, mặc dù em không đồng ý kết giao với chị, nhưng chị có thể để ý một chút hay không? Đừng cứ phát hoa đào khắp nơi như vậy!" Giang Tê Ngô bất mãn nói ra kháng nghị, cô cảm thấy từ sau khi biết rõ ràng sự thật, tất cả mọi người đều là tình địch của cô.
Phương Nhan làm một động tác cúi chào cực chuẩn: "Được, phu nhân... Nhưng mà, phu nhân, chị có một chuyện cần phải báo cáo!!!"
Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan nhập vai quá sâu, cũng không khỏi hùa theo Phương Nhan mà diễn xuất: "Nói đi, ai gia nghe đây."
Phương Nhan nhịn cười, nghiêm túc tiếp tục báo cáo: "Báo cáo phu nhân, chị không phải là người phát hoa đào khắp nơi, mà người đó là em!"
Giang Tê Ngô sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không hề biết chuyện, người mà Nhất đội trưởng để ý lại là cô.
Phương Nhan có chút ngoài ý muốn: "Tê Ngô, em hoàn toàn không biết sao?" Nhất đội trưởng biểu hiện rõ ràng như vậy, vậy mà Giang Tê Ngô hoàn toàn không để ý.
"Em không hề biết, những lúc hắn xuất hiện, em đều..." Giang Tê Ngô lắc đầu, cô nhìn Phương Nhan dịu dàng trước mặt, cô biết rõ, chỉ cần chỗ nào có Phương Nhan, cô vĩnh viễn chỉ thấy được một mình Phương Nhan mà thôi.
"Em đều như thế nào?" Phương Nhan tò mò truy hỏi, Giang Tê Ngô im lặng không trả lời, nhưng cười một nụ cười rất thần bí.