Trong khoảng thời gian này, Phương Nhan luôn tìm kiếm một chỗ ở an tòan, đáng tin cậy, cuối cùng nhờ bác sĩ Mạc Tham Hoan giới thiệu, Phương Nhan rất thích biệt thự này.
Nói là biệt thự, nhưng đây chỉ là biệt thử cỡ vừa thôi, tất cả các hộ gia đình bên trong biệt thư điều có không gian hoạt động rất lớn. Lầu một là phòng khách và phòng bếp, lầu hai là khu giải trí chung, từ lầu ba trở lên là các căn hộ, trên sân thượng còn có bể bơi cực lớn.
Giang Tê Ngô nhìn tòa nhà trang nhã trước mặt, thì thấy mình nhìn như càng say thêm. Biệt thự không phải được thiệt kế theo phong cách Âu Mỹ, mà được thiết kế theo kiểu điển hình của Hoa Hạ quốc, nhìn thấy hai người xuất hiện, thì có một trung niên nữ nhân mặc đồ chức nghiệp nhìn về phía hai người cười cười.
“Phương Nhan tiểu thư, ngài đã về! Vị này có phải là Tê Ngô tiểu thư không?”
Trung niên nữ nhân nho nhã lễ độ, thấy rõ được đây là người có tu dưỡng rất tốt. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện dưới cổ nàng có một vết sẹo nhàn nhạt, ánh mắt sáng như đuốc, có vẻ chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua, chỉ có thể nhìn thấu người đối diện.
“Đúng vậy, em ấy là Tê Ngô, Tê Ngô, vị này là quản lý biệt thự này gọi là Gió Lớn.” Phương Nhan giới thiệu với Giang Tê Ngô, nàng biết Giang Tê Ngô đối với những hình huống này sẽ thấy không được tự nhiên, nàng hiểu chứ, vì cho tới giờ nàng vẫn còn thấy không được tự nhiên.
“Xin chào, Tê Ngô tiểu thư, cô cứ gọi tôi là Gió Lớn là được rồi, làm phiền cô theo tôi một chút, tôi cần tiến hành kiểm tra toàn thân.”
Giang Tê Ngô liền nhìn Phương Nhan, xin nàng giúp đỡ, vì cô hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Phương Nhan nghe lời quản lý nói, còn muốn hỏi kiểm tra là cái thứ quỷ gì, nhưng quản lý đã dẫn Giang Tê Ngô đi vào phòng khách.
“Kiểm tra? Chờ chút, khi tôi tới thì hình như đâu có quy định này đâu!” Khi Phương Nhan đi vào phòng khách, thì thấy có những nữ nhân khác ngồi trên sa lon.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thờ ơ, có người không có hảo ý, tất cả các nàng, có người mặc đồ chức nghiệp, có người chỉ đơn giản áo ngủ gợi cảm, nhưng chỉ có duy nhất một điểm chung đó là các nàng đều có giá trị nhan rất cao.
Mà đám người này, chính là các hộ gia đình sống trong biệt thự.
“Ai nha, rốt cuộc thấy được lão bà Phương Nhan rồi.”
“Thật xinh đẹp a, gương mặt này...” Một tiểu cô nương xông tới, nhìn Giang Tê Ngô dò xét.
Thấy như vậy, quản lý gật đầu một cái rồi bỏ đi, cái gọi là kiểm tra chính là dẫn vào để cho đám nữ nhân này tò mò tìm hiểu xem kịch vui.
“Tê Ngô, chị giới thiệu với em, tất cả các mỹ nữ này đều sống trong biệt thự này, bắt đầu từ bên trái, vị này là Hàn Hương, vị này là Lăng Phỉ tỷ, vị này là Mạc Tham Hoan, em cũng đã từng gặp rồi, còn đây là mẹ kế của Hàn Hương – Phong Nhã Nhu, kia là Hàn Tuyết em gái của Hàn Hương, vẫn còn là sinh viên...Kỳ quái, tuần Văn Văn đâu? Không phải lại đi viết sách.”
Phương Nhan giới thiệu một lượt, Giang Tê Ngô nhẹ gật đầu, kỳ thật nàng đã từng gặp qua những người này ở phòng bệnh của bác sĩ khi cô đi khám bệnh tâm lý, nhưng Giang Tê Ngô không biết, những nữ nhân ưu tú nữ tính này đều ở cùng một chỗ.
Thấy Giang Tê Ngô hình như cũng không khẩn trương như mình nghĩ, thậm chí còn rất bình thản, Phương Nhan tiếp tục cười bổ sung một câu: “Các nàng đều như chúng ta, là les.”
Giang Tê Ngô thấy thật đáng kinh ngạc, những mỹ nữ trước mặt đều là những người rất có tiếng trong lĩnh vực mà họ theo đuổi, vậy mà đều là les. Mọi người đối với sự giới thiệu của Phương Nhan không có bất kỳ phản ứng gì, một mỹ nữ nhỏ tuổi nhất có vẻ không kiên nhẫn, nói với Phương Nhan: “Phương Nhan tỷ, chị giới thiệu xong chưa?”
Phương Nhan sững sờ, nàng vốn còn muốn nói thêm nữa, vì câu hỏi này mà nghẹn lại, chỉ đành nói: “Giới thiệu xong rồi.”
Mọi người liền nháy mắt với nhau, một mỹ nữ ôm bã vai Hàn Hương nói: “Các người cố gắng chơi đi, ban đêm Hàn Hương về chơi với tôi.”
Người được gọi là Hàn Hương muốn nói cái gì đó, đã bị mỹ nữ kia kéo đi, mọi người nhìn như đã nhìn quen cảnh này, không có ý kiến gì. Các nàng bắt đầu lôi kéo Giang Tê Ngô, nói chuyện líu ríu.
Mẹ kế của Hàn Hương, Phong Nhã Nhu nhìn cảnh này chỉ cười cười, nhìn Phương Nhan nói: “Phương Nhan, đến phòng bếp hỗ trợ đi.”
Phương Nhan có chút lo lắng Giang Tê Ngô sẽ bị đám người này làm hư, những vẫn gật đầu.
Mười một giờ đêm, đám người rốt cuộc cũng theo mệnh lệnh của quản lý đi ngủ, Giang Tê Ngô đã được tự do. Giang Tê Ngô sau khi được giải phóng, gần như là nhào vào trong ngực của Phương Nhan. Vẫn còn chút men say trong người, cô giống hệt như con mèo nhỏ bị hoảng sợ.
Thấy mọi người đã đi xa, Giang Tê Ngô nhỏ giọng thì thầm nói: “Nữ nhân thật đáng sợ.”
Phương Nhan bị cô chọc cười, vừa rồi nàng theo Phong Nhã Nhu đi phòng bếp giúp đỡ nên không có nghe được mọi người nói cái gì. Phương Nhan sờ tóc của Giang Tê Ngô, tò mò hỏi: “Ân, các nàng nói cái gì? Làm em sợ như vậy?”
Giang Tê Ngô ngẩng đầu nhìn Phương Nhan chằm chằm mấy giây, sâu kín nói một câu: “Ba ba ba một trăm linh tám Thập.”
Phương Nhan liền ngừng cười, nghĩ hình như nàng nghe nhầm, không xác định hỏi lại lần nữa: “Em vừa nói cái gì?”
Giang Tê Ngô nở nụ cười quyến rũ, nói lại lần nữa: “Các nàng truyền cho em ba ba ba một trăm linh tám thức.”
Phương Nhan liền lùi ra sau mấy bước, hình như đối với cái Giang Tê Ngô vừa nói rất e ngại, lập tức phát hiện sự khác thường của mình, liền rất nhanh dùng hành động che dấu, ho khan vài tiếng, làm như chững chạc đàng hoàng nói: “Nha đầu ngốc, chị chuyển tới chỗ này là vì bảo vệ em không bị sát thủ Bạch làm hại, không phải để em học những chuyện này a, em tuyệt đối đừng để mình bị làm hư.”
Nghe Phương Nhan nói như vậy, nụ cười của Giang Tê Ngô càng rạng rỡ hơn, nếu như để những người đẹp vừa rồi mà nghe được sẽ cười chết mất thôi, cô nhìn Phương Nhan cười nói: “Chị xác định lý do mà chị chuyển tới đây, không phải vì sợ mẹ em chém chị?”
Phương Nhan chột dạ dời mắt sang chỗ khác, Giang Tê Ngô tiến tới gần nàng, nói nhỏ vào tai của nàng: “Phương Nhan, chị là một đại lừa gạt, bây giờ còn chưa chịu giáo huấn, em cũng chưa có đồng ý lấy chị, chị đã gạt em đến nhà mới của chị rồi.” Đầu ngón tay của cô sợ nhẹ mặt của Phương Nhan, dùng lực nhẹ nhất có thể mà vuốt ve.
Loại ngứa ngáy, ấm áp này làm cho mặt của Phương Nhan đỏ đến nỗi làn da nàng phát đau. Phương Nhan không biết vừa rồi đám người hồ ly kia đã dạy gì cho Giang Tê Ngô, nhưng nàng thấy hiện giờ quá nguy hiểm rồi.
“Không, chị thực sự là nghĩ cho an toàn của em, thừa dịp các nàng đã đi ngủ, chị dẫn em đi tham quan các tầng khác.” Phương Nhan thử nói sang chuyện khác, nàng dẫn Giang Tê Ngô lên lầu hai, giới thiệu các loại thiết bị cho cô.
Phòng tập thể dục, trò chơi... Hình như các loại ăn chơi đều có ở đây cả. Tầng lầu chia làm năm tầng, ba tầng là thư viện, tầng bốn và tầng năm mỗi mặt có một phong cách khác biệt, nhìn qua như là các tác phẩm nghệ thuật.
Có phòng nghe tiếng nên mở cửa, cũng biết được là Phương Nhan và Giang Tê Ngô, nhìn thấy hai người, thì nhiệt tình chào hỏi. Cứ như vậy, hai người đi thằng lên trên, rất nhanh đi tới trước cửa sân thượng.
“Cuối cùng cũng tới rồi, mùa hè mà ở chỗ này ngắm cảnh đẹp thì rất tuyệt!” Phương Nhan tận tâm tận lực giới thiệu, nàng đưa tay muốn mở cửa, thì lại nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng sau cánh cửa.
Giang Tê Ngô tò mò tại sao Phương Nhan lại dừng tay, cô đưa tay mở cửa để xem coi có chuyện gì, lập tức hình thấy hai nữ nhân dưới ánh trăng đang hôn nhau, hai người quá nhập tâm, không hề biết có sự xuất hiện của người khác.
Giang Tê Ngô nhận ra được hai người này Hàn Hương và một người như y băng sơn mỹ nhân vừa rồi ngồi ở phòng khách nhưng rất ý nói chuyện. Mà hiện giờ nét mặt của nàng rất vui vẻ, mặt đỏ bừng, làm cho Giang Tê Ngô cảm thấy bên ngoài thì là băng sơn mỹ nhân, còn bên trong là lửa nóng bừng bừng.
Giang Tê Ngô quay qua muốn xem phản ứng của Phương Nhan, thì phát hiện Phương Nhan rất bình tĩnh đứng nhìn.
“Chúng ta đi thôi.” Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo tay của Giang Tê Ngô đi. Tay của Phương Nhan rất nóng, nhưng Giang Tê Ngô không hề cảm nhận được, vì tay của cô cũng nóng như y vậy, đại não thì đã sớm trống rỗng.
Trên đường đi, hai người không ai nói một câu nào, cho đến khi Phương Nhan nhẹ nhàng nói: “Tới rồi.”
Cửa được sử dụng công nghệ khóa vân tay, Phương Nhan cầm tay của Giang Tê Ngô lên, đưa tay của nàng lên lưu lại trong hệ thống.
Hệ thống sau khi ghi nhận xong phát ra âm thanh: “Vân tay đã được ghi nhận thành công, xin lỗi phải xưng hô với vị chủ nhân này như thế nào?”
Phương Nhan suy nghĩ một chút, khóe miệng tươi cười nói: “Gọi em ấy là phu nhân.”
Hệ thống lại phát ra âm thanh: “Đã ghi nhận thành công, mời phu nhân kiểm tra lại một lần nữa và vào nhà.”
Giang Tê Ngô có chút ngượng ngùng, vẫn đưa tay vào máy quét vân tay, liền nghe hệ thống phát ra tiếng chào hỏi, rõ ràng tiếng từ hệ thống không có chút tình cảm gì, nhưng Giang Tê Ngô lại cảm thấy đây là âm thanh hay nhất mà cô từng được nghe.
“Coi như chị để hệ thống gọi em là phu nhân, em cũng sẽ không đồng ý với chị.”
“Được, được, được, chúng ta vào nhà thôi.” Phương Nhan dở khóc dở cười, hùa theo Giang Tê Ngô đẩy cửa đi vào, nhanh chóng đóng cửa lại. Rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai người các nàng, Phương Nhan từ phía sau ôm vòng eo của Giang Tê Ngô, nói vào tai của Giang Tê Ngô: “Em đã vào nhà của chị, tức là người của chị!”
Giang Tê Ngô trong lòng động một cái, cô minh bạch là mình đã bước vào ổ của sói rồi, vậy mà bản thân lại không muốn chạy trốn. Giang Tê Ngô có chút khẩn trương, đã mấy tháng cô với Phương Nhan không có ở chung mà chỉ có hai người như vậy, cô sợ Phương Nhan phát hiện, nên giả bộ như bản thân không có khẩn trương, quan sát xung quanh.
Sạch sẽ gọn gàng, trong phòng không hề có vật trí nào dư thừa hết, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Phương Nhan, nghiêm túc đáng sợ. Chỉ là, tất cả đều là những vật chủ yếu cần thiết trong sinh hoạt.
Bên cạnh có một cái bảng đen di động lớn, phía trên dán đầy các ảnh chụp. Phương Nhan nhìn thấy ánh mắt của Giang Tê Ngô đang rơi vào đó, liền đi tới phủ tấm vải đen, sợ những thứ này làm Giang Tê Ngô thấy không thoải mái.
Giang Tê Ngô không hề cảm thấy áp lực, đi tới quan sát, trước mắt là các thứ mô phỏng đạo cụ chân thật, Phương Nhan thấy cô có hứng thú, liền lên tiếng giới thiệu tên gọi cùng công dụng của những thứ này.
“Đây là cường nỗ, được cải tạo từ nỏ cơ, uy lức lớn hơn nhiều, tầm bắn xa hơn. Bất quá, vì an toàn, cho nên bây giờ người ta chỉ thường dùng đầu nhựa plastic, được áp dụng rất phổ biến trong các trò chơi sinh tồn.”
Giang Tê Ngô nhẹ gật đầu, lại nhìn thấy cái còng tay, liền nghĩ tới các nàng vừa rồi dạy cho nàng về một trăm linh tám thức. Nhưng cô không biết, bởi vì bọn họ biết rõ trong phòng Phương Nhan có những thứ này, cho nên mới có ý xấu còn đem ý xấu của mình dạy cho Giang Tê Ngô.
Ánh mắt của Giang Tê Ngô tiếp tục quan sát, nghĩ làm sao tạo cho Phương Nhan một niềm vui bất ngờ, đã thấy cách đó không xa treo bộ đồng phục. Được đặt đơn độc ở một bên, thậm chí được mặc trên một cái mô phỏng hình người.
Phương Nhan chỉ vào bộ đồng phục giải thích nói: “Đó là đồng phục của chị hồi ở M quốc, vì rất thích, nên giữ lại làm kỷ niệm. Đương nhiên, số hiệu trên đó đã được trở lại rồi.”
Mỗi một bộ đồng phục điều có số hiệu riêng, vì đề phòng có tai nạn xảy ra có thể dùng số hiệu để đối chiếu, nếu không có số hiệu thì bộ đồng phục không hề có giá trị. Nên Phương Nhan mới có thể đem nó trở về đây.
Giang Tê Ngô giơ tay giờ sờ lên bộ đồng phục, có vẻ như rất thích nó, nghĩ đến chuyện lần trước, lập tức nói với Phương Nhan: “Thật sự rất đẹp, Phương Nhan, chị lần trước nói cho mặc cho em xem, kết quả...”
Phương Nhan không hề biết Giang Tê Ngô đang có ý đồ xấu, cứ nghĩ Giang Tê Ngô còn đang để ý chuyện lần trước nàng không có mặc có em ấy xem, nên sảng khoái đồng ý: “Ân, nếu em muốn nhìn, thì chị mặc cho em nhìn thôi.” Tâm tình của Phương Nhan hiện tại rất tốt, nhìn thấy Giang Tê Ngô không có ghét bỏ những đồ trong phòng này, nàng cảm thấy như thêm năng lượng sống vậy đó.
“Hôm nay em muốn được nhìn thấy.” Giang Tê Ngô nũng nịu, cô biết rõ Phương Nhan sẽ không từ chối cô.
“Kia... Được rồi, chị hiện tại đi thay đồng phục, em tùy tiện ngồi chờ chị một chút.” Phương Nhan đồng ý, lấy bộ đồng phục xuống, vì để cho Giang Tê Ngô thấy được cảnh đẹp ý vui, nàng chỉ lấy đồng phục bằng áo sơ mi, vì cảm thấy ngượng ngùng nếu thay đồ ở ngoài, nên đi vào phòng tắm.
Thừa cơ hội này, Giang Tê Ngô quay đầu tìm cái còng tay, xác định sẽ dùng nó làm đồ chơi, cười trộm một chút, tự bản thân kế hoạch cô đang nghĩ là một kế hoạch động trời.
Phương Nhan thì thật ngây thơ, không biết con mèo nhỏ của mình đã trở thành nửa hồ ly rồi, nàng mặc đồng phục chỉnh tề đi ra, Giang Tê Ngô từ phía sau tập kích, đem hai tay nàng kéo ngược ra sau, dùng cái đồ chơi của cô còng lại.
“Tê Ngô, em... Em đang làm cái gì vậy?” Phương Nhan giật nảy mình, nàng quan sát Giang Tê Ngô này có đúng lại là Giang Tê Ngô hay không?
Giang Tê Ngô nhếch miệng cười, cảnh này hồi cô bị tạm giam đã từ mơ đến, mà bây giờ đã thành hiện tại, làm cho nàng vui vẻ vô cùng.
Giang Tê Ngô buông tay ra, nhìn người trước mặt, làm cho cô vừa hận vừa yêu, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Đương nhiên là muốn ăn chị rồi.”
Phương Nhan nhìn Giang Tê Ngô hiện giờ có biểu tình mà nàng chưa từng thấy trước đây, hình như do một thời gian dài kiềm chế tình cảm nên bây giờ sinh ra một chút sai lệch đối với tình cảm, làm cho Giang Tê Ngô có bộ dạng như bây giờ.
Phương Nhan nặng nề thở ra một dài, cho Giang Tê Ngô một đáp án: “Em nên nhẹ nhàng một chút... Ngày mai chị còn phải đi làm.”
Phương Nhan biết, nàng không có cách nào từ chối bất cứ yêu cầu gì của Giang Tê Ngô, dù đó là yêu cầu không được trong sáng.
Giang Tê Ngô cũng hít sâu một hơi, vì Phương Nhan đồng ý nên cô không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, cô nhìn Phương Nhan, mặc đồng phục nghiêm chỉnh, hai tay thì bị còng, vài sợi tóc tản ra trước mặt, bởi vì vừa rồi nàng phản kháng nên toát mồ hôi, hương vị làm cho Giang Tê Ngô mê đắm.
Hương vị rất thơm, Giang Tê Ngô tham lam hít vào nhiều hơn, cô thấy mình có chút biến thái, nhưng ngay tại giây phút này cô tình nguyện làm một người biến thái.
Phương Nhan yên tĩnh ngồi trên mặt đất, nhìn Giang Tê Ngô đang quan sát nàng, nhưng trong lòng đang cố gắng điều chỉnh tâm tình, để tránh làm mất mặt khi Giang Tê Ngô lần đầu tiên chủ động. Ngay lúc Phương Nhan đang nghĩ đến mình sẽ rên rỉ như thế nào, thì đột nhiên nghe Giang Tê Ngô lên tiếng hỏi nàng.
“Phương Nhan, đồng phục này rất quí sao?”
“Có thể nói như vậy, những đồng phục bên kia thì không còn sản xuất nữa, nhưng áo sơ mi này vẫn còn, khoảng hơn hai trăm, được XX bán.” Phương Nhan ngây thơ trả lời, nghĩ là Giang Tê Ngô muốn nghiên cứu đồng phục với nàng, cũng không để ý việc Giang Tê Ngô đã giúp nàng mở còng tay, đem hai tay nàng kéo ra trước, tiếp tục còng lại lần nữa.
Giang Tê Ngô thì lại biết rõ, cô cũng không vội, mặc dù vừa rồi đầu não nóng lên muốn còng Phương Nhan như vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn đêm nay có thể từ từ thưởng thức chuyện tốt đẹp nay. Phải ứng phó với Phương Nhan như thế nào, mới có thể làm cho Phương Nhan thấy thật loạn. Phương Nhan quá bình tĩnh, cảm giác đối với ái tinh chỉ đạm bạc như vậy, tuyệt đối phải làm cho Phương Nhan lộ ra tư thái mà cô muốn.
Bận bịu suy nghĩ, Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan chằm chằm, không làm cái gì hết, Giang Tê Ngô như vậy, Phương Nhan lại thấy toàn thân không được tự nhiên. Thà Giang Tê Ngô hành động gì đó cũng không thấy căng thẳng thần kinh như vậy.
Con mắt của Giang Tê Ngô rất có ma lực, Phương Nhan bị hút vào đó, hô hấp bắt đầu trở nên hổn loạn, chỉ vì Giang Tê Ngô đơn giản đứng đó nhìn nàng.
Đột nhiên, Giang Tê Ngô vươn tay phải ra sờ lên ngực Phương Nhan, Phương Nhan cho là Giang Tê Ngô sẽ dịu dàng vuốt ve, không ngờ Giang Tê Ngô mạnh tay, dùng sức, thô bạo xé áo sơ mi của nàng ra. Nút áo không chịu được lực mạnh nên bung ra rơi xuống sàn, Phương Nhan bị hàng động của Giang Tê Ngô làm cho giật mình, vừa định giãy dụa, lại nhớ đến chuyện cái còng tay, nàng hiểu hôm nay nàng sẽ trở thành đồ chơi của Giang Tê Ngô.
Cảm giác bị khống chế này làm cho Phương Nhan loạn cả lên, lại nhìn thấy Giang Tê Ngô đang có vẻ rất thú vi quan sát nàng. Phương Nhan cảm thấy xấu hổ, hận bây giờ không có cái lỗ để nàng chui vào, đường đường mà một cánh sát nhân dân, vậy mà hôm nay lại bị người yêu còng tay đùa giỡn!
Ngay sau đó, Giang Tê Ngô chậm rãi ung dung lấy ra thêm một cây súng đồ chơi rất quen thuộc.
“Phương Nhan, đây là cái gì a?” Giang Tê Ngô trêu chọc Phương Nhan, hôn lên trên cây súng, Phương Nhan lập tức theo bản năng nuốt nước miếng. Đây chỉ là câu súng đồ chơi trong bộ sưu tập của nàng, tại sao Giang Tê Ngô chỉ hôn lên nó một cái, nàng lại cảm thấy như bị mê hoặc như vậy chứ!
Dù cho, nội tâm Phương Nhan không muốn thừa nhận, nhưng nhìn Giang Tê Ngô như vậy, đã thành công kích thích dục vọng của nàng.
“Đây là Desert Eagle, súng ngắn, là một loại từ Israel quân sự công nghiệp, nông sở nghiên cứu sản sinh ra một loại bán tự động...” Biết rõ mục đích của Giang Tê Ngô, mà Phương Nhan vẫn nói ra những kiến thức của mình cho cô biết.
Giang Tê Ngô ồ một tiếng, dùng đầu súng đảo vòng vòng ở điểm nhỏ trước vú của Phương Nhan. Hiện tại là mùa hè, nên Phương Nhan mặc áo ngực mỏng, chỉ là động tác vòng vòng nhẹ nhàng của Giang Tê Ngô cũng đủ làm cho đầu v* dưới lớp áo đứng thẳng lên, thông qua lớp áo mỏng có thể thấy rõ ràng. Phương Nhan không dám cúi xuống nhìn, nàng cảm thấy quá mất mặt rồi, bị cây súng đồ chơi gãi thôi đã dựng đứng như vậy, hô hấp nàng bắt đầu dồn dập hơn.
Giang Tê Ngô dùng thêm chút lực, di chuyển đầu súng khắp vú Phương Nhan, mỗi chỗ nó đi qua điều làm cho Phương Nhan thấy rất kích thích, Phương Nhan cố gắng không để mình rên lên, nhưng thân thể thì thành thật hơn nhiều, bắt đầu trở nên hưng phấn. Giang Tê Ngô nhẹ nhàng kéo Phương Nhan vào lòng, dùng đầu súng muốn cởi áo ngực của nàng.
Dùng súng đồ chơi mở ra cũng không dễ dàng, so với nhanh chóng dùng tay cởi quần áo, thì đây thật là tra tấn tinh thần, nhưng cảm giác kích thích lại mạnh mẽ hơn nhiều. Theo động tác của Giang Tê Ngô, phía trước áo ngực ma sát đầu v* càng nhiều, làm cho Phương Nhan rất khó chịu, nàng hận không thể chính mình dùng tay để giảm bớt sự khó chịu.
Phương Nhan thấy tình hình hiện tại đối với nàng thật là muốn mạng mà, xấu hổ làm mặt nàng muốn thêu đốt.
Giang Tê Ngô rõ ràng chính là cố ý làm như vậy, ngày càng dùng lực, đầu v* bị khích, đầu v* chẳng những dựng đứng mà còn lớn hơn.
“Tê Ngô, em đừng chơi như vậy, thật là kỳ quái!” Phương Nhan thực sự không chịu nỗi, sống ba mươi năm, mặt mũi gì cũng bị cây súng đồ chơi này làm cho mất hết rồi. Giang Tê Ngô lại cố tình không nghe Phương Nhan cầu xin, cuối cùng cùng chịu dùng súng đồ chơi đẩy áo ngực ra, nhìn thấy cảnh tưởng đẹp đẽ được giấu dưới áo ngực.
Da thịt trắng như tuyết, đầu vũ đứng thẳng, đỉnh của đỉnh, vừa lớn vừa đứng thẳng, ngay lúc này vì Phương Nhan xấu hổ muốn phản kháng làm cho vú theo động tác của Phương Nhan mà rung động run rẩy, điều này lại làm cho nàng thấy như đang bị lăng trì.
“Thật không ngờ, lại bị súng đồ chơi làm cho hưng phấn.” Phương Nhan cười khổ, nàng muốn nói để thu hút sự chú ý của Giang Tê Ngô. Thật đáng tiếc Giang Tê Ngô hoàn toàn không để ý mà nhìn trừng trừng thân thể của nàng. Nàng ngượng ngừng muốn hóp ngực lại, nhưng động tác này càng tăng thêm phong tình.
Giang Tê Ngô không kiềm chế được, dùng miệng súng đảo quanh đầu v* của Phương Nhan, làm hành động giống như là chỉ cần Phương Nhan không chịu ngoan ngoãn sẽ bóp cò để đạn bắn ra ngay lập tức. Giang Tê Ngô thấy chơi vẫn chưa được thỏa mãn, cô rất thưởng thức cảnh Phương Nhan vừa bất đắc dĩ vừa thấy xấu hổ, dùng súng tra tấn thành từ tỉnh táo đến không còn tỉnh táo.
Lần trước không có chú ý, bây giờ nhìn rõ, Giang Tê Ngô thấy cơ thể của Phương Nhan vô cùng đẹp, ngũ quan điển hình là Giang Nam mỹ nữ, thanh tú động lòng người, mặt mày rất là ôn nhu, nhưng khi động tình thì hoàn toàn thay đổi, loại phong tình này không lẳng lơ mà lại mềm mại đáng yêu làm cho người ta muốn che chở yêu thương.
Giang Tê Ngô thì trái ngược lại, cô muốn hung hăng ăn người trước mặt này.
Thực tế, Giang Tê Ngô cũng không nhịn được nữa, thân thể như bị Phương Nhan kéo chặt vào, cô cảm thấy miệng như khô nứt, khát không chịu được, há miệng ngậm lấy đầu v* đã vì cô mà nở rộ, như một trẻ nhỏ mút thỏa thích. Mà mắt vẫn ngước nhìn Phương Nhan, muốn nhìn rõ nét mặt khi Phương Nhan xấu hổ là như thế nào!!!
Phương Nhan chỉ hơi hơi quay đầu, cho dù thân thể đã có cảm giác, nhưng nàng ngại không muốn phát ra âm thanh xấu hổ kia, nàng muốn duy trì lý trí, nàng không biết là bộ dạng hiện tại của mình làm cho người ta sinh ra dục vong muốn ăn sạch nàng. Cho dù đã trở qua những chuyện này, nhưng Phương Nhan thấy cảm giác hiện tại rất xa lạ, Giang Tê Ngô đem tới cho nàng cảm giác mà nàng chưa từng được biết, nàng hít sâu một hơi, thấy thân thể vô cùng nóng bức, toàn bộ thân thể vô lực muốn té xuống, nàng muốn lên tiếng nói gì đó, cuối cùng mở miệng, thì biến thành tiếng thở dốc.
Cảm thấy Phương Nhan đưa tín hiệu ngầm đồng ý, động tác của Giang Tê Ngô trở nên càn rỡ, cô dùng rắn nhẹ nhàng cắn đầu v* Phương Nhan, hận không thể trên toàn thân của Phương Nhan lưu lại ấn ký của riêng mình. Mà tay của cô, bắt đầu cố gắng mở thắt lưng quần của Phương Nhan, nhưng Giang Tê Ngô không có ý cùng Phương Nhan hôn môi.
Giang Tê Ngô có ý bám lấy Phương Nhan, để nàng không có cách nào làm ra động tác gì, Phương Nhan cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, càng chết là, Giang Tê Ngô tận dụng cơ hội cởi quần nàng, Phương Nhan xấu hổ muốn kiếm lỗ chui, Giang Tê Ngô vuốt ve bẹn đùi nàng, Phương Nhan theo bản năng kẹp chân lại, không thể vì hiện tại không có sức lực mà bị mất khí thế.
Sau đó, Giang Tê Ngô lại cầm cây súng lên một lần nữa, cô dùng thân súng ma sát cách quần lót, phát họa hình dáng cánh hoa, Phương Nhan bị trêu chọc như vậy, thân thể kháng cự giãy dụa, càng làm cho cây súng ma sát nhiều hơn, làm thân thể run rẩy lợi hại.
Trên quần lót nhỏ đã bắt đầu ướt át, Giang Tê Ngô dìu Phương Nhan ngồi xuống, nhẹ nhàng giơ hai chân đã sớm bị cô làm cho không còn chút lực lên, từ từ cởi quần lót ra.
Phương Nhan thấy xấu hổ khi hạ thể lộ ra, nàng phản xa có điều kiện khép chân lại, đáng tiếc hai chân hiện tại vô lực. Nàng đành phải trơ mắt nhìn Giang Tê Ngô lần nữa kéo hai chân ra, chăm chú nhìn hạ thể của nàng,
Phương Nhan có thể cảm giác rõ ràng hạ chế của mình nóng vô cùng, mà Giang Tê Ngô còn dùng ánh mắt nóng rực nhìn, làm cho hạ thể của nàng muốn bỏng rồi, nàng liều mạng muốn giãy giụa vì tư thế này quá xấu hổ rồi.
Phương Nhan càng giãy dụa thì vú nàng càng rung động nhiều hơn, mà từ trong cánh hoa, cũng chảy ra ái dịch nhiều hơn.
Phương Nhan động tình, nhưng nàng cũng muốn phản kháng loại cảm giác xa lạ này, nàng không thể tin được hạ thể lại bại lộ rõ ràng trước mặt Giang Tê Ngô như vậy, mà Giang Tê Ngô hiện tại còn muốn liếm nơi đó.
“Không được!” Nàng một lần nữa muốn kẹp hai chân lại, có vẻ như là có chết cũng không muốn Giang Tê Ngô làm ra động tác liếm hạ thể của nàng, chỉ là, Giang Tê Ngô không đồng ý như vậy.
Giang Tê Ngô dùng lưỡi liếm liếm môi của mình. Nói: “Vì sao lại không được?”
Động tác cho thấy Giang Tê Ngô rất thích nơi này, cúi xuống hít vào một hơi, hơi thả đánh vào cánh hoa, làm cho cánh hoa tự nhiên mở ra, Phương Nhan thậm chí cảm giác được rõ ràng có cái gì đó đang lưu động ở hạ thể, ngứa vô cùng, làm cho lòng nàng muốn phát điên lên.
“Nơi đó dơ, chị còn chưa có tắm.” Phương Nhan yếu ớt nói ra lý do mà nàng cho là hợp lý, Giang Tê Ngô ý cười càng đậm hơn, cô thích nhìn bộ dạng yếu đuối như hiện giờ của Phương Nhan, làm cho cô thấy trong trận chiến của hai người thì ai mới là người thắng.
Giang Tê Ngô muốn là người chi phối thân thể của Phương Nhan, để nàng vì động tác cô mà chết đi sống lại, muốn nàng vì bàn tay của cô mà rên rỉ.
Giang Tê Ngô xấu xa suy nghĩ, cô vươn tay ra, dùng lòng tay ma sát cánh hoa, để tay cô dính nhiều mật dịch. Phương Nhan không hiểu Giang Tê Ngô muốn lại gì, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy Giang Tê Ngô đưa tay lên miệng, lè lưỡi ra liếm sạch mật dịch dính trên lòng bàn tay.
Động tác vô cùng gợi cảm, Phương Nhan nghĩ tới thứ mà Giang Tê Ngô đang liếm, nàng cảm thấy hạ thể trống rỗng, khó chịu vô cùng.
“Chị cũng nếm thử.” Giang Tê Ngô dùng ngón tay quét cánh hoa một cái, đưa tới trước miệng của Phương Nhan. Phương Nhan do dự, nhưng khi nhìn nét mặt của Giang Tê Ngô thì nàng biết nếu không làm theo ý muốn của em ấy, thì nàng nhất định sẽ bị chỉnh thê thảm, cuối cùng không tình nguyện vươn lưỡi ra, tùy ý liếm một cái.
“Đây chính là hương vị của chị, tuyết đối không dơ một chút nào!” Nói xong tiếp tục đưa ngón tay vào miệng, liếm mút thỏa thích. Ánh mắt Phương Nhan dời xuống, trong lòng vang lên cảnh báo lớn, vừa định dùng chút lực cuối cùng để khép chân lại, thì Giang Tê Ngô đã nhanh hơn ép nàng xuống, cưỡng chế tách hai chân nàng ra.
“Thật không được, Tê Ngô, thật quá mất mặt.” Phương Nhan muốn che mặt lại, nhưng hai tay đã bị còng rồi.
Hai thân thể kiều mị áp vào nhau, hai người vì hành động kịch liệt mà bắt đầu thở dốc, đổ mồ hôi, Giang Tê Ngô chiếm được quyền chủ động, thành công ngăn lại hành động phản kháng của Phương Nhan, đem hai châm chưa kịp khép lại, tách ra lần nữa.
Giang Tê Ngô thở dốc, khí tức của cô làm cho thân thể của Phương Nhan run rẩy hơn với khi nãy càng nhiều, cánh hoa lại một lần nữa bị kích thích, nhân sinh chào đón vị khách hàng đầu tiên.
“Tê Ngô, thật không được! Chị chịu không được a....” Phương Nhan thấy chính mình sắp điên lên, nàng không bao giờ nghĩ tới, hạ thể của nàng lại bị một nữ nhân mỹ lệ như vậy liếm láp, còn phát ra âm thanh xấu hổ như vậy. Chuyện kích thích như hiện giờ, dù có chết nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Chỉ là, dưới thân Giang Tê Ngô lại cảm thấy không có một chút gì không thoải mái, cô nhẹ nhàng hôn lên cánh hoa, dịu dàng nói: “Phương Nhan tỷ, không có gì phải thẹn thùng, em sẽ làm cho chị thoải mái, để chị có thể cho em thật nhiều nước!!!”
Phương Nhan thấy mình sắp điên rồi, mà người bức nàng điên chính là một nữ nhân nhỏ hơn nàng tám tuổi, nói những lời xấu hổ như vậy với nàng.
Phương Nhan nghĩ Giang Tê Ngô chỉ đơn giản liếm như vậy thôi, không ngờ đầu lười lại len lõi đi vào bên trong động.
"Aaaaaaaaaaa” Ngay lúc đầu lưỡi đi vào, Phương Nhan lần đầu tiên nếm thử cảm giác lên đỉnh, thì ra cảm giác này nó tuyệt vời như vậy.