Theo những gì hiện tại cho thấy, thì thôi miên là mấu chốt lớn nhất trong vụ án.
Đồng nghiệp không nghĩ là Phương Nhan nghiêm túc, liền cười lên ha hả, vừa cười vừa nói: “Phương tỷ, chị coi phim truyền hình và tiểu thuyết quá nhiều rồi, ở cái địa phương nhỏ bé của chúng ta, làm sao có thể có một bậc thầy Thôi Miên lợi hại như vậy được.”
Phương Nhan cười cười, giải thích nói: “Bậc thầy Thôi Miên cũng không nhất định phải ở một chỗ, hắn có thể di chuyển, để tìm sự kích thích. Hơn nữa, bây giờ người này theo tôi thì có chút khác biệt so với thầy Thôi Miên.”
Cảm thấy Phương Nhan chuẩn bị nói sâu hơn về đề tài này, người chung quanh đều cảm thấy hứng thú.
"Mọi người biết Darren.Blanc sao?”
“Biết a, là một ảo thuật gia, năm nay rất hot.”
Phương Nhan bình tĩnh nghe đồng nghiệp nói về vị ảo thuật gia tâm linh này, sau đó bổ sung thêm: “Chính xác mà nói Darren.Blanc là nhà nghiên cứu tâm lý cùng với ảo thuật, hắn am hiểu nhất là đùa giỡn lòng người.”
Đồng nghiệp đối với những gì Phương Nhan bổ sung cũng không có bao nhiêu hứng thú, không nhịn được mà nói chen vào: “Biết, làm sao lại không biết! Gần đây có một video về hắn được tuyên truyền khắp nơi, tiêu đề đặc biệt bá đạo, là một chương trình truyền hình thực tế bá đạo nhất, thôi miên giết người, hắn chỉ dùng 72 phút.”
Phương Nhan gật đầu, lão sư đã cho nàng xem cái này. Vì vậy, nàng đã bỏ ra một giờ đã xem thật kỹ từng chi tiết, sau khi kết thúc, cái này đã đem lại cho nàng sự rung động không thể diễn tả được bằng lời.
Nhất là cái tiêu đề thôi miên giết người, làm cho mọi người càng thêm tò mò thêm về người thôi miên bịt kín khăn che mặt, nhìn rất thần bí. Nhìn Phương Nhan chuẩn bị nói cái gì đó, đồng nghiệp liền nhanh hơn tiếp tục nói: “Nhưng tôi không thể hiểu được, thôi miên điều kiện không phải rất hà khắc sao? Dù sao, cũng không phải người nào cũng đã được tỉ mỉ lựa chọn như trên chương trình truyền hình thực tế.”
Thấy các đồng nghiệp bắt đầu nhìn mình chằm chằm, Phương Nhan lại tiết lộ thêm tin tức: “Đúng vậy, đầu tiên, thuật thôi miên có thể dùng ngôn ngữ để thôi miên hoặc có thể không nói lời nào mà thôi miên, có thể trực tiếp thôi miên hoặc là gián tiếp mà thôi miên, trên cơ sở này, sẽ biến hóa thành các loại hình thức thôi miên.”
Thấy mọi người đối với các loại hình thức thôi miên không có hứng thú, Phương Nhan dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Chúng ta trước hết lấy một ví dụ đơn giản nhất, hắn sẽ nhằm vào những người có một nỗi sở hãi gì đó mà ra tay, sau đó lợi dụng nỗi sợ này mà kích thích, người bị thôi miên sẽ trở nên có tính công kích, nghiêm trọng hơn là đối với người khác ra tay, thậm chí có thể làm ra hành vi giết người.”
Tân binh Hứa Mỗ hưng phấn nói: “Em có biết, cái này gọi là “tâm lý tội phạm” giống như trên phim điện ảnh hay phim truyền hình thường hay nói.”
“Đúng vậy, giống như đối với người sinh viên trước đó, hắn vì tuổi thơ đối với điểm danh có nỗi sợ nên lưu lại bóng ma, cho khi lên đến thời điểm học đại học, mỗi lần có người gọi đến tên hắn thì sẽ lâm vào trạng thái sợ hãi, mà người phạm tội liền lợi dụng điểm này, khi người khác đang gọi tên hắn, sẽ xuất hiện tính công kích, từ đó giúp kẻ phạm tội đạt được mục đích.”
Tân binh Hứa Mỗ lại hỏi: “Thế nhưng trong thực tế thôi miên thực sự cũng mơ hồ như vậy sao? Em cảm thấy những tiết mục đó có gì đó rất giả dối.”
“Không, hẳn là phải nói, thì so với thôi miên trên truyền hình thì thôi miên ở hiện thực có độ khó cao hơn nhiều, lựa chọn mục tiêu cũng phải hà khắc hơn, người có thể tiếp nhận được thôi miên thường có những đặc điểm sao: sức tưởng tượng phải rất phong phú, dễ dàng đắm chìm vào cảnh tượng trước mắt hoặc là trong tưởng tượng, tính ỷ lại cao, thường xuyên phải tìm người khác chỉ dẫn, đối với tác dụng của thôi miên phải tuyệt đối tin tưởng.”
Phương Nhan nói càng thêm chắc chắn, bởi vì đây sẽ là đối thủ lớn và nguy hiểm đúng nghĩa “Thôi Miên sư” cho nên nàng phải tìm hiểu rõ về thuật thôi miên, vì phải hiểu rõ mới có thể chống lại được.
Thấy đám đông không còn câu hỏi gì, Phương Nhan tiếp tục nhấn mạnh nói: “Nhất là hai điểm cuối cùng, ý chí yếu cùng với việc tin tưởng vào thôi miên, hai điểm này đã làm cho thuận thôi miên thành công hơn phân nữa.”
Các đồng nghiệp cảm giác giống như đang nghe một người biết về thôi miên nói, Phương Nhan cũng hiểu rõ bọn hắn chưa trải qua chuyện thôi miên, nên căn bản không có cách nào hiểu được sự lợi hại cũng thôi miên chân chính là gì, hiện tại nàng chỉ muốn dùng một ví dụ trong hiện thực để có thể khắc họa rõ những chuyện liên quan đến thôi miên. Nghĩ nữa ngày, những vụ án ở nước ngoài thì quá xa, trong nước vụ án chấn động nhất thì cũng đã trải qua thời gian khá lâu. Nhưng không thể không thừa nhận, vụ án này đã làm cho các cảnh sát hình sự bắt đầu quản lý các “Thôi Miên sư”. Vì vậy, Phương Nhan quyết định lấy vụ án này làm ví dụ: “Mọi người có biết năn năm trước có một vụ án chấn động cả nước, thôi miên giết người không?”
Các đồng nghiệp nao nao gật đầu, đang ở đây đều là những cảnh sát hình sự có kinh nghiệm trên năm năm, nên đối với vụ án đó đương nhiên không xa lạ gì, chỉ có tân binh Hứa Mỗ là không biết thôi.
“Chuyện này bởi vì rất quỷ dị, mà liên quan chính đến vụ án là Lăng thị, sức ảnh hưởng quá lớn, nên không công bố rõ ràng với truyền thông, chỉ là qua loa kết thúc. Nhưng tôi bởi vì đối với vụ án này thức sự quá hiếu kỳ, nên có hỏi tình hình ở chỗ của trinh sát phó khoa trưởng Hàn Hương.
Nghe được tên của Hàn Hương, mọi người liền biểu lộ sự tôn kính, hiển nhiên là vì tại thời điểm còn làm hình cảnh, đã được Hàn Hương chiếu cố rất nhiều. Phương Nhan đối với thái độ làm việc của Hàn Hương cũng rất là tán thưởng, cũng bởi vì như vậy, Hàn Hương chỉ mất có năm năm từ một trinh sát thực tập trở thành phó khoa trưởng.
Nhưng Phương Nhan lần này nói đến không phải là sự tích của Hàn Hương mà là vụ án người bị hại bị thôi miên nên tự sát.
“Thôi Miên sư là chị dâu của tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, Lăng Phỉ... Vì muốn đoạt gia tài của Lăng gia nên muốn thôi miên Lăng Phỉ đi giết người... Trong quá trình, hai vợ chồng không có cách nào đạt được thỏa thuận, nên người vợ đã thôi miên chồng mình để anh ta đi tự sát... Nhưng hung thủ lại không muốn bị đồng mưu tiếp tục khống chế mình nên đã tạo hiện trường để giết đồng mưu và em gái của đồng mưa, diễn lại trò cũ, thôi miên hai người, để hai người tự uống rượu độc rồi ôm nhau chết ở khách sạn... Đến cuối cùng, trải qua việc không ngừng cố gắng cũng tìm được chứng cứ chính minh hung thủ thực sự, hung thủ vì không muốn đền tội, cũng nhảy lầu tự sát ngay chỗ chồng mình đã tự sát.” Vừa nhắc tới vụ án, Phương Nhan con mắt trở nên lóe sáng, liền thao thao bất tuyệt nói ra.
Các đồng nghiệp cũng hiểu rõ được thói quen này của Phương Nhan, nhưng đối với nội dung mà Phương Nhan nói rất thú vị nên bọn họ cũng nghiêm túc nghe nàng nói tiếp: “Ngay lúc đó là thời gian tôi đang chuẩn bị xuất ngoại, chỉ là nghe được từ một đội trưởng là đồng học của tôi nói về vụ án này... Nhưng năm đó, tôi còn có một nghi vấn lớn, nguồn gốc của thuận thôi miên này?”
Cơ thể những người ở đây không khỏi rùng mình một cái, vào năm đó, bởi vì sự ảnh hưởng của sự việc quá lớn nên chỉ qua loa kết thúc. Mọi người lúc ấy nghĩ Thôi Miên sư đó không có bối cảnh gì đặc biệt, nên không có ai cẩn thận điều tra vấn đề mấu chốt là thuận thôi miên xuất phát từ đâu, không ai nghĩ đến chuyện người truyền bá thuật thôi miên chính là người đang gieo cái hạt giống tội ác.
Bây giờ nghe Phương Nhan nhắc nhở như vậy, các đồng nghiệp liền tỉnh ngộ, liền nghĩ có khi nào chiến hữu bên cạnh đột nhiên cầm cây dao đâm vào tim của mình hay không...
Phương Nhan cũng cảm thấy đáng sợ, bởi vị nàng lại nghĩ tới nhắc nhở của lão sư hồi năm ngoái dành cho nàng, lại nghĩ tới tên sát thủ Bạch.
Vụ án này theo Phương Nhan thấy hoàn toàn không phù hợp với phong cách của sát thủ Bạch, nàng là một người không chịu nỗi tịch mịch, cũng có những đặc trưng về nhân cách, nàng tự xưng là gây án cũng phải nghệ thuật. Mặc dù vụ án không giống với cách gây án đầy tính nghệ thuật của sát thủ Bạch, nhưng cũng không phải không có khả năng khi nàng tới Thiên Đường thị thì tâm tình có sự biến hóa, để nàng lựa chọn việc có tính khiêu chiến hơn là thôi miên.
Trong một lúc, một người đều trầm mặt, từ từ bị kéo vào vực sâu của sợ hãi.
Một đôi tay đè lên vai của Phương Nhan, làm nàng đau nên tỉnh táo trở lại. Nàng nhìn lại, thì thấy Tam đội trưởng hung dữ nhìn nàng chằm chằm nói: “Một đám người các ngươi làm gì ở đây?”
Thấy Tam đội trưởng xuất hiện, mọi người lập tức giải tán, làm bộ như đang xem xét tình hình xung quanh hiện trường, nhưng lại len lén liếc nhìn về phía của Phương Nhan với Tam đội trưởng.
Nhưng Tam đội trưởng không có nỗi giận, rõ ràng là bởi vì cảm thấy vụ án này rất khó khăn, thở dài, hạ giọng nói với Phương Nhan: “Phương Nhan, bọn hắn nhất định phải tự mình trưởng thành, chính mình tự suy nghĩ, cô sẽ không thể vĩnh viễn chỉ điểm cho bọn hắn.”
Phương Nhan sững sờ, nàng không biết thì ra Tam đội trưởng còn có một tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy, nàng liền hướng về phía Tam đội trưởng cười cười, Tam đội trưởng lại biểu lộ sự chán ghét, lập tức kêu pháp y kiểm tra thi thể nạn nhân.
“Người chết da biến thành màu đen đồng thời có thể thấy rất rõ ràng được có nhiều chỗ bị viêm, điều này cho thấy rõ là nạn nhân còn sống bị điện giật tới chết. Nhưng lạ là, động tác của hắn khi giãy dụa rất kỳ lạ...”
Pháp y bắt chước động tác sau cùng của người chết, giống như thời điểm vừa bị điện giật thì không có bất kỳ phản ứng nào, khi ở mấy giây cuối cùng bỗng nhiên ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm của mình nên bắt đầu giãy dụa, nhưng đã muộn, cuối cùng hắn bị điện cao thế giật chết khi còn đang sống sờ sờ, hắn đưa một tay ra, giống như đang cầu xin.
“Chúng ta vừa rồi tiến hành lặp đi lặp lại các thí nghiệm, xác định được là người chết đi từ nóc của tòa nhà bên cạnh đi qua đây, mà không phải bị người khác đưa lên cột điện cao thế này.” Các nhân viên pháp chứng nói ra những chứng cứ mà bước đầu điều tra thấy được, các bằng chứng cho thấy là người chết tự mình đi tới cột điện cao thế, bằng cách dựa theo máy nhà đi từ nốc của tòa nhà bên kia qua, mà bộ cao là năm tầng lầu.
Hiện tại đã là ba giờ khuya, pháp y và các pháp chứng cũng đã rút lui, cảnh sát hình sự còn đang ở xung quanh tìm chứng cứ với điều tra thân phân của nạn nhân, nhưng mọi thứ đều rất mơ hồ, không có cái gì có thể xác định được. Phải đợi ngày mai pháp ý tiến hành kiểm tra để xác định giới tính phán đoán độ tuổi, pháp chứng thì dùng công nghệ cao tiến hành định dạng nguôn mặt.
Biểu tình của mọi người đều rất là mệt mỏi, Phương Nhan cũng không tốt hơn chút nào, công tác của mọi người đều là liên quan đến sinh mạng, chỉ cần có vụ án, mặc kệ là vụ giết người hay là tự sát, một khi chưa có kết luận chính xác, thì tất cả đều phải cố gắng tiệp tục.
“Ăn khuya tới... Ăn khuya tới...” Tân binh Hứa Mỗ la lên làm cho mọi người có một chút lên tinh thần, tất cả mọi người nhận lấy phần của mình. Phương Nhan thì vẫn đứng ở bên kia, nàng không có thói quen ăn đêm, dù hiện tại đang lạnh muốn chết. Hai tay của nàng tự ôm lấy cánh tay, nhưng vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm thi thể, giống như là chỉ cần nhìn chằm chằm thì thi thể sẽ nói cho nàng biết nguyên nhân cái chết.
Đưa đồ ăn cho các đồng nghiệp xong, vỗ vỗ bả vai Phương Nhan nói: “Phương tỷ, đồ uống của chị.”
Phương Nhan quay đầu, nhìn thấy Hứa Mỗ đang cầm nước ô mai màu đỏ tươi trong tay, liền nhíu mày lại nói: “Tôi không uống, hơn nữa, tôi sẽ không uống đồ uống gì có màu đỏ.”
Hứa Mỗ cúi đầu nhìn trên giấy một chút, nói: “Đây rõ ràng là chị kêu mà, phía trên viết rõ ràng. Chị còn nói là mua ly lớn, ngọt như nước ô mai, em còn phải chạy đi rất xa mới mua được.”
Phương Nhan lông mày nhăn chặt lại, sự hiểu lầm của Hứa Mỗ giống như là chứng vọng tưởng. Nhưng bây giờ, Hứa Mỗ nói như vậy, nàng không thể không nhận được. Nàng đưa tay nhận lấy đồ uống, nghĩ chút nữa Hứa Mỗ không chú ý sẽ bỏ vào thùng rác.
Nhưng Hứa Mỗ cứ như kẹo mạch nha dính lấy, hết hỏi cái này rồi hỏi cái kia, Phương Nhan thì không thể ở trước mắt hắn mà bỏ vào thùng rác được. Mọi người liền như vậy mà tra đến gần sáng, nhưng vẫn không có phát hiện quan trọng gì.
Hứa Mỗ rốt cuộc chịu đựng không nỗi, hắn nói với Phương Nhan là mình vào trong xe chợp mắt một chút. Phương Nhan gật đầu đồng ý,sau đó nàng tới cái thùng rác ở một góc, muốn đêm đồ uống mình cầm nãy giờ bỏ đi.
Nhưng khi nàng tới gần, thì thấy trên thùng rác có cái đĩa. Trên cái đĩa có cái hamburger vẫn còn đang được gói kỹ, giống như cố ý để ở chỗ này. Có cảm giác như là một nghi thức gì đó, làm cho người ta cảm giác hiếu kỳ.
Đồng nghiệp ở bên cạnh ngáp một cái, Phương Nhan gọi hắn lại hỏi chuyện liên quan tới cái hamburber: “Tiểu Triệu, bộ mọi người có ai mua mà không ăn hamburger hả?”
Tiểu Triệu hiện ra biểu lộ rất kỳ quái, hắn nhìn Phương Nhan chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Phương tỷ, chị là không nhớ hay là giả bộ không nhớ, đêm qua chính là chị đem cái hamburger để ở chỗ này a, nói cái gì là muốn tế người bị điện giật chết.”
Phương Nhan trên mặt cứng lại, cười không nỗi nữa.
Nàng thật không muốn làm ra sự liên tưởng gì, nhưng đêm qua thì đồ uống màu đỏ, hiện tại là cái hamburger, như là đang ám chỉ cái gì đó.
“Tiểu Triệu, camera của cậu còn pin không?”
“Còn, thế nào?”
“Tôi hiện tại mở các hamburger này, cậu giúp tôi ghi lại toàn bộ quá trình đi.”
“Phương Nhan, chị lại nổi điên cái gì, hamburger có cái gì để chụp chứ, cũng không phải thi thể.” Nói như vậy nhưng Tiểu Triệu vẫn giơ camera lên đưa phía của Phương Nhan đang cầm hamburger, ánh mắt ngốc muốn chết.
Mở cái hamburger kia ra, ở giữa không phải là thịt rau salad bình thường, mà là một đoạn đốt ngón tay màu đen. Phương Nhan sắc mặt tái nhợt, nàng lại nghĩ tới cái chai nước ô mai kia, vội đem cái chai mở ra, lập tức, mùi máu tươi xông vào mũi, nước ô mai trộn lẫn với máu. Thế nhưng đây là máu của ai...?
Phương Nhan nhịp tim tăng nhanh, nàng gọi tất cả mọi người lại đây, yêu cầu đem tất cả cái băng quay hình từ đêm qua tới giờ, chỗ vị trí gần thi thể, với chỗ thùng rác, để xem phải chăng “Phương Nhan” đã xuất hiện những chỗ này.
Mọi người mặc dù không hiểu cái gì, nhưng nhìn Phương Nhan dáng vẻ không phải đang nói đùa, nên nhao nhao cùng nhau xem camera, liền thấy nhìn ảnh Phương Nhan xuất hiện ở hai địa điểm. Phương Nhan đi tới đi thể cắt một đốt ngón tay cùng với để cái hamburger ở chỗ thùng rác, nhưng cũng có đoạn camera khác thấy được cùng lúc đó Phương Nhan đang làm chuyện khác.
Đối với chuyện quỷ dị này, mọi người lại không có cách nào tìm ra được giải thích hợp lý.
“Không sai, là Phương tỷ.”
“Bên này cũng là Phương tỷ, nhưng tại sao chị ấy có thể cùng một thời gian xuất hiện hai chỗ khác nhau được chứ.”
Phương Nhan không có trả lời, vì nàng biết rõ nguyên nhân tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra.
“Người đó đã tới...”
“Ai?”
Phương Nhan nhích nhẹ bờ môi, dùng âm thanh yếu ớt nói ra danh tánh của người kia: “Sát thủ Bạch.” Nàng thật ra ở trong lòng biết rõ, nàng cho dù có chạy tới chân trời góc biển nào thì cũng không trốn khỏi sát thủ Bạch...
Mấy ngày kế tiếp, chuyện giao lưu cái chuyên gia tâm lý học, Phương Nhan đều không quan tâm, nàng mệt mỏi vô cùng, lại không có cách nào ngủ yên được, nàng rất sợ chỉ cần nhắm mắt lại, thì sẽ thấy lại chuyện đã từng xảy ra ở nước M cùng với sát thủ Bạch.
Cũng với tình trạng ngơ ngơ ngác ngác như vậy, nàng gặp biên tập qua loa thảo luận chuyện xuất bản quyển tiểu thuyết của mình, cũng xem nhẹ chuyện Chung Vĩ Triết được thả ra, nàng một mình nằm trong nhà ở thiên sứ đường phố, nhìn trần nhà ngẩn người, điện thoại cầm trong tay cũng nóng lên.
Cầm lấy, bỏ xuống, lại cầm lấy, lại bỏ xuống, như là không biết có nên hay không gọi điện thoại lúc này.
Nhưng trùng hợp điện thoại lại vang lên, Phương Nhan thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nàng không muốn nghe điện thoại của bất kỳ ai, nhưng hiện tại người gọi là Giang Tê Ngô.
“Viên Viên tỷ, chị đang làm cái gì đó?”
“Đọc tiểu thuyết thôi.”
“Trùng hợp vậy, em cũng đang đọc sách.”
Nghe được giọng nói của Giang Tê Ngô, tâm tình Phương Nhan cũng buông lỏng được một ít, nàng giật giật cơ thể cứng ngắt một chút, cười nói: “Không luyện tập vũ đạo hay sao mà chạy đi đọc sách?”
“Không, chính xác mà nói là đang coi giới thiệu sách mới.”
“Giới thiệu gì mà đáng xem vậy?”
“Lúc đầu thấy giới thiệu quá đẹp, em nhịn không được cứ xem... Sau đó còn đi tra tên tác giả, kết quả chị đoán xem tác giả là ai?”
Phương Nhan nghe ra được thái độ của Giang Tê Ngô, nàng cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh, tự nói ra tên của mình.
“Phương Nhan.”
“Đúng, Viên Viên tỷ thật thông minh.” Giang Tê Ngô ở đầu bên kia lộ ra sự hưng phấn vô cùng, nhưng Phương Nhan bên này thì lạnh băng không có một chút tươi cười.
“Chị đoán thôi, chị còn đoán được em như là có phát hiện gì mới.”
“Đúng vậy ah, tuy em tìm trên mạng không được nhiều tư liệu, nhưng em biết được cô ấy là học tỷ của em, còn nghe được các lão sư nói với cô ấy rất nhiều, nhưng một tấm hình cũng không có.”
Phương Nhan đương nhiên biết Giang Tê Ngô chỉ có thể biết được như vậy, mà nàng thì dùng nghề nghiệp của mình làm nguyên nhân, từ trước đó thật lâu đã nhờ các lão sư xóa tất cả ảnh chụp của mình, cho dù có người hỏi tới, cũng tuyệt đối không được làm lộ thân phận của nàng.
Lời nói dối của Phương Nhan quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi làm cho nàng ngày càng nhiều áp lực.
“Vậy cuối cùng em nghĩ Phương Nhan là người như thế nào?”
“Em tổng kết một chút, cô ấy là người nghiêm túc cẩn thận, công và tư rõ ràng, tinh thần trọng nghĩa... Lão sư còn kể cho em nghe nhiều chuyện của cô ấy thời đại học, nếu như cô ấy không phải là vợ của bạn trai em, nói không chừng chúng em có thể là bạn tốt.” Nghe Giang Tê Ngô nói, Phương Nhan cười càng bi thương, chỉ có thể “ân” một tiếng.
“Viên Viên tỷ, em cảm thấy chị không có tâm trạng, là tâm tình không thoải mái sao?”
“Không có, chỉ là có chút ghen ghét thôi...” Phương Nhan trả lời cho có lệ.
“Cái này có cái gì mà ghen tỵ, coi như nếu chúng ta có quen biết, thì cũng chỉ có thể là bạn bè thôi...Tâm ý của em, chỉ có một mình Viên Viên tỷ thôi.”
Phương Nhan tâm tình động một cái, loại cảm giác tội lỗi này ép đến nàng không thở nỗi, nàng muốn nói tất cả chỉ là nói dối, nhưng thật châm chọc, Phương Nhan phát hiện nàng vậy mà không thể nào nói ra miệng.
Nàng cứ nghĩ là muốn làm giảm sự tổn thương của Giang Tê Ngô xuống đến mức thấp nhất, hiện tại thì quan hệ giữa hai người đã biến chất, mà một khi lời nói dối bị vạch trần, thì Giang Tê Ngô sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn. Cho nên, dù hiện giờ Giang Tê Ngô có nói lời ngọt ngào như thế nào thì Phương Nhan cũng chỉ có thể trả lời một câu “Cám ơn!”
“Viên Viên tỷ, em không phải đã nói với chị rồi sao, không nên ở trước mặt em mà cậy mạnh, chị đang ở đâu? Ở nhà sao? Em thật sự qua đó!” Nói xong tiếng mở cửa truyền tới điện thoại, Giang Tê Ngô thật sự muốn bây giờ đi tới chỗ của nàng.
Phương Nhan càng đau khổ hơn, nàng ngăn cản Giang Tê Ngô lại: “Chị chỉ đang nghĩ đến Phương Nhan.”
“Ân, tại sao tự nhiên nghĩ đến cô ấy?”
“Không phải, chị cảm thấy, Phương Nhan là một trong những người ở bên cạnh em!”
“A, loại chuyện như vậy chị không nên nói lung tung, thật đáng sợ...”
Giang Tê Ngô thật sự bị câu nói này của Phương Nhan hù sợ. Nhưng Phương Nhan mặc kệ, nàng hy vọng Giang Tê Ngô có thể hiểu được ám chỉ của nàng: “Hay là cô ấy đã giả bộ như làm bạn tiếp cận em, một ngày nào đó ở trước mặt em, vạch trần em, muốn em mất mặt.”
Lời nói bén nhọn của Phương Nhan làm cho Giang Tê Ngô sợ hãi, cô không thể không phản bác: “Sẽ không, em sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, hơn nữa, chúng em đã ở vào giai đoạn chia tay rồi.” Càng nói càng nhỏ tiếng, cô cũng hiểu rõ, dựa vào một mình cô, căn bản không ngăn được sự cố chấp của Chung Vĩ Triết.
Ngay sau đó, truyền vào tai Phương Nhan là âm thanh nức nở, Giang Tê Ngô thực sự nhịn không được trong lòng thống khổ vô cùng.
“Bắt đầu từ mấy ngày trước, hắn liền ở tất cả mọi nơi em đến để chờ em, buổi tối hôm nay em còn thấy hắn ở dưới lầu nhà em đi dạo qua lại, mặc dù em đã kêu bảo an đuổi hắn đi, nhưng một lúc sau hắn cũng quay trở lại. Viên Viên tỷ, em hiện tại thật khổ sở, em bây giờ không dám tắt đèn khi ngủ, nhiều đêm đều mơ thấy hắn cầm dao rượt theo em...”
Phương Nhan trong lòng đau đớn vô cùng, nàng hiện tại biết được thì ra khi mình đang sợ hãi chuyện của sát thủ Bạch thì Giang Tê Ngô cũng bị Chung Vĩ Triết tra tấn tinh thần như vậy.
“Em rõ ràng là học tâm lý học, hắn cũng là giáo sư tâm lý học, tại sao lại có thể không lý trí như vậy được chứ.” Giang Tê Ngô nói ra những khó chịu trong lòng cô. Càng nói thì tiếng nức nở càng nghiêm trọng hơn, cho dù hiện tại cô đang cố gắng chịu đựng để bản thân không bật khóc.
Phương Nhan con mắt cũng ẩm ướt, những thứ trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ không rõ, nhưng nàng không thể khóc, bởi vì bây giờ nàng khóc thì người ở bên kia cũng sẽ không nhịn được nữa mà khóc nức nở, nên nàng cũng cố gắng kìm nén lại tâm tình của bản thân, nàng hít một hơi thật sâu.
“Tê Ngô, tin tưởng chị, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.”
Giang Tê Ngô ừ một tiếng, nhưng cô cũng không hiểu rõ được ý của Phương Nhan. Cũng không biết tiếp theo vì sự tự do của hai người mà làm chuyện gì....
Phương Nhan muốn Chung Vĩ Triết phải chịu đựng đau khổ gấp mười lần đau khổ của Giang Tê Ngô.
- -------------------------------
P/S: Hôm nay mình edit được một chương thôi. Chương này tiêu hao nhiều năng lượng quá....huhu....