Hai người tiếp tục chạy lên cầu thang, đến lầu sau, cả tầng lầu mờ tối ngay cả đèn cũng không có, tiếng của Đường Đường lão sư cũng không còn nghe được nữa, nhưng Giang Tê Ngô vẫn cảm thấy có người đuổi theo sau lưng hai người, nàng lại tiếp tục kéo Phương Nhan chạy vào một căn phòng, đóng cửa phòng lại.
Bên trong để rất nhiều đồ, hiển nhiên đây là căn phòng không có sử dụng được bỏ trống một khoảng thời gian rồi, Giang Tê Ngô nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới thở dài một hơi. Phương Nhan giả bộ như mệt nên thở hồng hộc, nhìn chằm chằm Giang Tê Ngô quan sát, lại có chút không hiểu rõ tại sao Giang Tê Ngô lại phản ứng như vậy.
“Tê Ngô, em thế nào?”
“Viên Viên tỷ, gần đây em cảm thấy rất không thoải mái...”
“Không thoải mái?” Phương Nhan đối với từ này rất mẫn cảm, đều khiến nàng sẽ liên tưởng tới vụ án.
Giang Tê Ngô nặng nề gật đầu, tiếp tục nói: “Từ hôm gặp bạn trai em tới bây giờ, em luôn có cảm giác có người theo dõi em.” Phương Nhan đầu tiên nghĩ tới Chung Vĩ Triết, nhưng sau khi Chung Vĩ Triết tìm nàng ngây phiền phức, hiện tại đã bị tạm giam câu lưu.
Nhìn Phương Nhan nhíu lại lông mày, Giang Tê Ngô tưởng rằng Phương Nhan không tin lời mình nói, có chút thấp thỏm nói: “Viên Viên tỷ, chị có cảm thấy em bị thần kinh không?”
Phương Nhan lắc đầu, nàng nắm lấy tay của Giang Tê Ngô: “Chị tin tưởng trức giác của em, hơn nữa, trực giác của em chưa từng sai, chị chỉ là đang suy nghĩ, là ai đang theo dõi em thôi.”
Xảy ra rất nhiều chuyện, Phương Nhan đối với trực giác Giang Tê Ngô rất tin tưởng, chỉ là nàng thực sự không hiểu người theo dõi Giang Tê Ngô có mục đích gì. Nhìn Giang Tê Ngô bất an như vậy, nàng vẫn khéo léo nhắc nhở: “Người theo đuổi em? Cùng em có thù hận gì? Hay là bạn trai của em?”
Nghe hai chữ “bạn trai”, thân thể Giang Tê Ngô run nhè nhẹ, dĩ nhiên là do đối với người da mặt dày như Chung Vĩ Triết mà sinh ra bóng ma. Giang Tê Ngô đem chuyện này giấu, vì sợ Phương Nhan lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Phương Nhan, thì sự bất an cũng tan đi.
Giang Tê Ngô hít sâu một hơi, giải thích tình cảnh hiện tại của mình: “Em có thể xác định người đó không phải hắn, nhưng người kia lại cứ đi theo em, nhiều lần em hoài nghi chỉ là sự trùng hợp, nhưng em luôn luôn nhìn thấy người kia. Nhưng có lẽ hắn đối với em không có ác ý, như là chỉ muốn từ em để tìm kiếm cái gì đó.”
Phương Nhan nghĩ đến tên thám tử tư những ngày gần đây luôn đi theo nàng, hay là Chung Vĩ Triết không chỉ thuê một người.
“Chị nghĩ, có thể bạn trai em muốn biết em có đang quen ai khác hay không, nên tìm người theo dõi em.” Phương Nhan đưa ra đáp án cho Giang Tê Ngô.
“Thật sự có thám tử tư?” Giang Tê Ngô hơi kinh ngạc, Phương Nhan tiếp tục giải thích: “Đúng vậy, nhưng thám tử tư ở Thiên Đường nước đại khái chỉ điều tra về chuyện ngoại tình trong các cuộc hôn nhân, nhưng thu phí vô cùng đắt, đồng thời tính chuyên nghiệp không cao, nhất là về kỹ thuật theo dõi...”
Tâm tình Giang Tê Ngô cũng hòa hoãn mấy phần, bây giờ thì bị giọng điệu chuyên nghiệp của Giang Tê Ngô chọc cười, trêu chọc nói: “Viên Viên tỷ, cảm giác như chị ở Thiên Đường thị này thì chuyện thường vàng hạ cám gì cũng đều biết...”
Phương Nhan trong lòng nhảy lên một cái, ý thức được mình là một gái điếm thì sự hiểu biết như vậy quả thật hơi nhiều. Nàng nhanh chóng giải thích: “Dù sao chị cũng rất thích tiểu thuyết trinh thám mà.”
Giang Tê Ngô nghe được cái này chỉ cười một tiếng, nàng tới sát Phương Nhan, giúp nàng chỉnh lại cổ áo, bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Vậy chị có biết em hiện tại muốn làm cái gì không?”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi thơm ngọt của Giang Tê Ngô kích thích mũi của Phương Nhan, nhiệt độ cơ thể bởi vì sự mập mờ này không ngừng lên cao, nàng hiểu rõ, tại một chỗ không người như vậy, hai người sẽ có chuyện xảy ra.
Nhưng Phương Nhan không muốn nói ra miệng, giả ngu nói: “Chị không có học tâm lý học, em mới phải.”
Giang Tê Ngô cũng không tức giận, lại uyển chuyển đổi cách nói khác: “Vậy lúc em khiêu vũ, chị nhìn chằm chằm em muốn cái gì?”
Phương Nhan thấy Giang Tê Ngô dùng lời nói dẫn dụ, những vẫn là nén ý cười, nghiêm chỉnh nói: “Thì chỉ là nghiêm túc nhìn thôi.”
Loại phản ứng này làm cho Giang Tê Ngô bắt đầu nôn nóng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chòng chọc vào Phương Nhan, mắt nhìn nàng mang theo một chút ai oán: “Viên Viên tỷ, chị thật là xấu, chị biết em muốn nói tới cái gì mà!”
Hương vị thơm ngọt ngày càng trở nên nồng đậm, Phương Nhan hận không thể cắn một cái. Nhưng nàng lại nhẫn nại, tiếp tục nói: “Chúng ta hiện tại coi như là đang yêu đương vụng trộm.”
Nhưng Giang Tê Ngô đã nắm lấy bờ vai của Phương Nhan, nói nhỏ: “Em mặc kệ, là Tiểu Tam cũng được, yêu đương vụng trộm cũng được, mặc kệ em là thân phận gì, em đều thích chị như vậy.”
Phương Nhan không biết phải nói cái gì, nàng căn bản cũng không thể nói, môi Giang Tê Ngô đã dán vào, đêm toàn bộ tưởng niệm nhớ nhung vào cái hôn này. Phương Nhan bị nụ hôn này hòa tan, trước khi gặp được Giang Tê Ngô thì nàng chưa hề biết thì ra hôn thôi cũng có cảm giác tốt đẹp như vậy.
Không chỉ là quá tốt đẹp, cô hiện tại tham lam muốn nhiều hơn, ai quan tâm các nàng hiện tại là yêu đương vụng trộm, ai quan tâm các nàng là hai nữ nhân, nhưng cũng có lẽ vì loại cảm giác này nên làm cho Giang Tê Ngô càng thêm nhiệt tình mà thể hiện.
Nói Phương Nhan nữ nhân xinh đẹp này câu dẫn, còn không bằng nói là Giang Tê Ngô đang đem nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.
“Viên Viên tỷ, em rất thích chị.”
“Rất muốn cứ như vậy cùng với chị không bao giờ xa nhau.”
Cô bắt đầu thành thật kể chuyện ở câu lạc bộ Audition, tay của cô cực nóng như là có thể làm phỏng Phương Nhan, con mắt của cô mang theo dư quang động tình. Phương Nhan biết được, Giang Tê Ngô yêu cô luôn nhiều hơn cô một chút.
Phương Nhan dùng sức ôm lại Giang Tê Ngô, môi hai người tiếp tục dán lại lần nữa, tách ra rồi dán lại, cho đến khi lão sư Audition gọi điện thoại tới, hai người liền biết một giờ thật sự quá ngắn ngủi.
Phương Nhan nhìn cô cười, sau đó nắm tay cô đi xuống lầu. Vốn dĩ Phương Nhan cũng không muốn để người khác nhìn thấy, nhưng Giang Tê Ngô lần đầu tiên trải qua hôn môi mãnh liệt như vậy, nên cô toàn thân bất lực, hai chân như nhũn ra, cũng chỉ có dựa vào Phương Nhan giúp đỡ mà đi xuống lâu.
Mà khi tới cửa ra vào, Phương Nhan cũng không có đi vào, nàng đi dọc hành lang tới quầy bán quà vặt, mua cho Giang Tê Ngô một ít quà vặt.
Nhìn thấy túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, Đường Đường lão sư bu lại, trêu chọc nói: “Ai nha, cho Tê Ngô một tiếng mà còn chưa đủ để ăn cơm sao? Mua nhiều đồ ăn như vậy, hai người là ăn cơm hay là ăn người...?”
Phương Nhan biết Đường Đường lão sư là đang nói đùa, nhưng trong lòng không hiểu tại sao lại chột dạ.
“Tập vũ đạo cần nhiều thể lực, Đường Đường học muội, câm miệng của em lại.” Phương Nhan như không có cái gì chôt dạ nói, nàng lấy một cây kẹo que, nhét vào trong miệng của học muội.
Đường Đường hai mắt tỏa sáng, tiếp tục nói: “Học tỷ, chị rốt cuộc cũng chịu nhận rồi.”
Phương Nhan cố nặn ra vẻ tươi cười, thấy chính mình lại phạm thêm sai lầm.
“Chị đây là công việc hay là yêu đương...?"
“Giữ bí mật.”
“Ai, học tỷ, chị vẫn như trước kia không thú vị gì... Em nghe nói chị hiện tại là cảnh sát, nghĩ là chị sẽ trở nên khéo đưa đẩy, thật không nghĩ đến, chị vẫn là dáng vẻ như vậy.” Đường Đường than thở, nàng tiến tới gần Phương Nhan, dư quang lại nhìn về phía của Giang Tê Ngô, muốn xem thử khi mình gần sát như vậy sẽ có chuyện gì thú vị xảy ra không!!!
Phương Nhan chỉ nhẹ nhàng tránh đi: “Chị cùng với em ấy không có gì.”
“Nhưng em có thể nhìn ra được Tê Ngô rất thích học tỷ.”
“Học muội, em có tin chị sẽ đem lịch sử đen tối của em cho mọi người biết không?”
“Ha ha ha, em đã sớm xóa hết rồi, ai cũng không biết cái tiểu thuyết em viết.”
“Em suy nghĩ kỹ một chút, chị có ưu điểm gì?”
“Không phải là gặp rồi sẽ không quên sao... Chờ chút, chị đừng nói với em, chị đã học thuộc nhe.”
Đường Đường sắc mặt trắng nhợt, liền nghe được Phương Nhan đọc lên một đoạn. Nghe được đoạn văn quá quen thuộc, Đường Đường mở miệng cầu xin tha thứ. Phương Nhan lại làm như không có chuyện gì quay đầu, thì thấy Giang Tê Ngô đang nhìn mình.
Mặc kệ bao nhiêu lần, bình dấm chua Giang Tê Ngô đều dễ như trở bàn tay trào ra. Phương Nhan thở dài, nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra sau khi buổi luyện tập kết thúc.
Nhưng chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, vì Phương Nhan không thể đợi đến khi buổi tập kết thúc được, nàng nhận được điện thoại.
“Có vụ án, ở Thiên sứ đường phố...”
“Tôi đã biết, sẽ lập tức tới ngay.” Phương Nhan biết được, khi nhận cuộc điện thoại này, cho dù nàng ở đâu, chỉ cần nàng vẫn còn là một cảnh sát hình sự, thì nàng phải tới hiện trường.
Như vậy, Phương Nhan đành phải đối với Giang Tê Ngô xin lỗi, sau đó liền vội vã rời đi.
Phương Nhan không dám quay đầu lại nhìn, sợ nhìn thấy biểu lộ khổ sở của Giang Tê Ngô. Nhưng nàng lo lắng cho Giang Tê Ngô, nên đã nhờ Tạ Tử Kỳ đưa em ấy về nhà.
Trong lòng rất khó chịu, cảm thấy Giang Tê Ngô sẽ hiểu lầm nàng đi làm loại chuyện kia.
Dù cho sau này chân tướng sáng tỏ, nhưng nàng cũng không thể nói ra miệng hôm nay tại sao lại đột ngột bỏ đi. Bởi vì là cảnh sát hình sự, nàng sẽ luôn thấy những việc bạo lực đầy máu, nàng tuyệt đối không muốn để Giang Tê Ngô biết.
“Tiểu Phương.”
“Phương tỷ.”
Xưng hô thuộc về Giang Tê Ngô “Viên Viên tỷ” giờ lại biến thành “Phương Nhan”, bởi vì thời gian cấp bách, nàng cũng không có thay đổi đồng phục, bây giờ tình hình bên trong hỗn loạn, cũng không ai để ý.
Nhưng bây giờ, đám người luôn luôn thưởng thức cái đẹp, lại không có tâm tình mà thưởng thúc vẻ đẹp mỹ lệ của Phương Nhan, bởi vì vụ án trước mắt quá khủng hoảng làm cho người ta cảm thấy rất bất an.
Phương Nhan ngẩng đầu lên, thì thấy cho một xác khô bị quấn quanh cột điện cao thế, đã hoàn toàn biến thành bộ dạng cục than, lẻ loi trơ trọi chỉ còn cánh tay là có thể thấy rõ nhìn dáng. Theo những người ở hiện trường nói, bởi vì thiên sứ đường phố bị mất điện, người dân tiến hành khiếu nại, nên có bộ phận tu sửa đến kiểm tra, kết quả phát hiện ra vụ án.
Bởi vì là công tắc nguồn điện nên sự tình cũng rất phiền, hiện tại ba đội đã đi xin lệnh cấp trên, các trinh sát hình sự đã bắt đầu thu thập chung cứ xung quanh hiện tượng, pháp y thì vẫn còn tại chỗ để chờ đợi, bởi vì hiện tại còn chưa có cơ hội tiếp xúc được với thi thể, nên còn chưa có thể xác định được đây là tự sát hay là bị giết.
“Cái vụ án này thật sự là càng ngày càng tà môn, mấy ngày trước vụ án cánh tay thịt còn chưa có giải quyết, hiện tại lại thêm một án cùng một chỗ, đây là thế nào, qua một năm, người người điều bị bệnh tâm thần a!” Người mới Hứa Mỗ bất mãn bắt đầu phàn nàn, tóc của hắn bóng mỡ, trong mắt hiện đầy tơ máu, do trong một thời gian ngắn mà hai vụ án xảy ra, tra tấn hắn cũng sắp sụp đỗ.
“Cái này cũng còn khá tốt... Ít nhất còn có cái thi thể, án mất tích mới là buồn nôn, mỗi lần đều là mò kim đáy biển... Ta nhớ được có một vụ án mất tích, chúng tôi cực lực trong thành phố tìm kiếm, lãng phí cảnh lực, kết quả mấy tháng sau, người mất tích trở về...Thì ra là cùng theo đoàn đi lữ hành, người nhà lại quên đi chuyện này, làm cho chúng ta lãng phí thời gian cùng sức lực một cách vô ích!”
Các đồng sự khoanh tay, đứng nguyên tại chỗ, giống như là bởi vì cảm thấy chờ đợi quá nhàm chán.
Phương Nhan cũng thấy hình như mình tới còn quá sớm, nhưng cũng bất đắc dĩ, Tam đội trưởng mỗi lần điện cho nàng đều nói chuyện chỉ một nữa, nàng đứng kế bên các đồng nghiệp, nghe các đồng nghiệp đang bàn tán về các vụ án.
“Thật không hiểu nỗi, chỉ vừa ăn tết xong, tại sao mọi người đều không được rãnh, còn có nhiều vụ án như vậy chứ.”
“Bởi vì cầm thú mùa xuân đã tới...” Đồng nghiệp khác cười lạnh một cái, như là có ý riêng, những người khác nghe mà thấy rét lạnh.
Phương Nhan không có trả lời, nàng nhìn điện thoại, có chút lo lắng sợ Giang Tê Ngô sẽ tức giận vì mình đã rời đi vội vã như vậy.
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau nữa tháng, nhưng cuối cùng cũng là Phương Nhan bận rộn mà phá hư bầu không khí. Nàng thờ dài nhè nhẹ, Hứa Mỗ đột nhiên tới gần bên cạnh, thần bí hề hề nói: “Phương tỷ, chồng chị mấy ngày nữa sẽ được thả ra, chị có sợ hay không?”
Nghe được người mới không sợ chết mà nói với nàng chuyện liên quan tới Chung Vĩ Triết, các đồng nghiệp biểu lộ trở nên kỳ quái, có cười trên nỗi đau của người khác, có tò mò hiếu kì, tóm lại, rất ít có đồng tình.
Phương Nhan cũng không thèm để ý, nàng hiểu rõ đối với bọn nam nhân truyền thống mà nói, nam nhân ngoại tình là phong lưu, nữ nhân ngoại tình thì là thấp hèn.
“Có cái gì để sợ, tôi ngay thẳng đàng hoàng thì sợ cái gì.” Nàng cũng không muốn nói nhiều, cũng không vọng tưởng đi thay đổi suy nghĩ của người khác. Không phải là bởi vì nàng không chịu cố gắng, mà bởi vì muốn thay đổi tư duy của người khác cho dù là thôi miên cũng không thể làm được.
Vừa nghĩ đến thôi miên, Phương Nhan lại tới vụ án mà năm ngoái lão sư nàng đưa tới. Một nam nhân bị thôi miên gặm chết một nữ nhân đang sống sờ sờ như thưởng thưởng mỹ vị.
“Nói đến, các người xế chiều hôm nay đã thảo luận cái gì về vụ cánh tay kia?” Phương Nhan hiếu kì hỏi, một đồng sự đưa tới cái điện thoại chỉ chỉ, mở lên một đoạn video.
Hình ảnh bên trong, là một nam nhân đang phát trực tiếp chơi trò chơi, nhàn nhã mặc áo ngủ, cái trò chơi này gọi là cầu sinh. Nam nhân cảm thấy độ nổi tiếng của mình không đủ cao, nên nam nhân đối với khán giả lớn tiếng nói, nếu mình không được hạng nhất trong trận đấu thì sẽ chặt tay.
Nhưng hắn vẫn thua, ngay lúc mọi người bắt đầu ồn ào bắt hắn chặt tay. Hắn từ chối nói mình chỉ là đùa một chút, ngay lúc này, đột nhiên biến mất. Mọi người mắng hắn một lúc, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi cái trò chơi trực tiếp này.
Nhưng cũng có mấy chục người bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không có rời khỏi, thì người nam nhân đột nhiên trở lại, nhưng lúc này khác biệt, trên tay hắn cầm một con dao mổ heo. Phía trên còn có máu, nhưng lại không biết đó là máu người hay là cái gì. Ánh mắt hắn đờ đẫn, không do dự dùng dao chặt xuống cánh tay mình, máu bắn tung tóe, dính lên cả camera. Bên cạnh có giọng nữ la lớn, muốn ngăn cản hắn tiếp tục, nhưng hắn vẫn cố chấp từng dao từng dao chặt xuống tay mình như chặt thịt heo, cho đến khi chặt xong, hắn nhìn ống kính cười quỉ dị nói: “Hiện tại các vi khán giả đã hài lòng chưa?”
Hắn đem thịt nhét vào miệng giống như đang thưởng thức món ngon, sau đó hắn chỉ vào người nữ nói: “Tiếp theo để thể hiện thành ý của tôi, tôi sẽ chặt thêm cánh tay của vợ tôi...” Sau đó phát trực tiếp đã ngừng lại.
Mà lúc bây giờ, cái này vốn chỉ có gần một ngàn người xem trực tiếp, sau đó đột phá lên đến mười vạn người.
“Lúc chúng tôi tiếp nhận vụ án, đến hiện trường thì nam nhân do chảy máu quá nhiều nên chết, bên cạnh còn có vợ hắn do bị chặt một tay mà hôn mê bất tỉnh, chút nữa cũng do mất máu mà chết. Chúng ta hoài nghi là vợ chồng này lúc đang phát trực tiếp xảy ra tranh chấp, cho nên tên nam nhân đã nghĩ quẩn liền bắt đầu tự hại mình... Căn cứ hiện trường, ta đem vụ án thành tự sát, nhưng Tam đội trưởng xem báo cáo của tôi, lại chỉ ra được rất nhiều điểm đáng ngờ.” Đồng sự khó xử nói ra vấn đề hiện tại hắn đang gặp phải.
Phương Nhan nhẹ gật đầu, cũng không định can thiếp quá nhiều vào vụ án trong tay của người khác. Nhưng đồng nghiệp rõ ràng là muốn thỉnh cầu Phương Nhan chỉ điểm, nên tích cực bổ sung: “Cái này điển hình là vụ án tự sát, động cơ, chứng cớ đều không có. Tôi cảm thấy Tam đội trưởng là tới thời kì mãn kinh, cho nên cố ý làm khó tôi.”
Nghe được đồng nghiệp đánh giá như vậy, Phương Nhan cười cười nói: “Tôi thì cảm thấy không phải như vậy, Tam đội trưởng là người công tư rõ ràng, sẽ không làm việc nhàm chán như vậy.”
Phương Nhan cũng cảm thấy có nhiều điểm khả nghi, nhất định là biểu tình của nam nhân tự chặt tay mình, chết lặng mà dứt khoát, như là hoàn toàn không có ý thức đối với việc tự làm tổn thương mình. Vì vậy, Phương Nhan đem video lưu lại, chỉ vào nam nhân nói: “Cho dù hắn có một lòng muốn chết, cũng không cần dùng cách kiến mình chịu đựng đau đớn tột cùng như vậy, hắn ngay lúc đó một âm thanh cũng không hề phát ra...”
“Xương cốt cũng không dễ dàng mà chặt như vậy, duy nhất một lần thì trên cơ bản không hề dễ dàng chặt như vậy, dựa theo đạo lý mà nói, đối với một người mà trường kỳ chỉ lấy việc dẫn chương trình trò chơi để sinh sống thì sẽ không có được sức lực làm vậy.”
“Còn có vợ của hắn, bên trong mặc dù mặc bộ áo ngủ, nhưng bên ngoài cũng đang khoác áo. Trừ khi là sợ lạnh đến cực hạn, nếu không thì không cần thiết ở trong phòng mặc nhiều như vậy. Trừ phi...”
Đồng nghiệp bị Phương Nhan hấp dẫn, tiếp tục nói bổ sung: “Trừ phi, có chuyện gì xảy ra làm cho cô ấy không thể không mặc thêm áo khoác.”
“Như vậy, nếu là ngươi, trường hợp nào ngươi sẽ mặc thêm áo khoác.”
“Ra ngoài hoặc có khách đến nhà.”
Phương Nhan nhìn đồng nghiệp đã bình tĩnh trở lại, nàng biết phân tích của nàng có thể dùng, nên tiếp tục nhắc nhở: “Hơn nữa, người đến nhất định là vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến không nhìn hắn tồn tại, nhưng người nữ nhân này thì lại rất để ý đến người này.”
Giống như vụ án này lâm vào cuộc diện bế tắc, đồng nghiệp liều mạng nắm lấy tóc, nói: “Cho nên vào nhà là một người nam nhân, hơn nữa là người rất quen thuộc. Nhưng cái này cũng không có đạo lý, lại cùng nam nhân tự hai mình có quan hệ gì?”
Phương Nhan nói: “Ngươi có thể điều tra xem nam nhân tự sát có phải có bệnh tâm thần gì không, hoặc là tìm theo hướng này xem người nam nhân vào trong nhà là ai...Còn có cây dao mổ heo, có thể đi điều tra gần đó xem có ai sử dụng cùng một loại này không. Có thể theo nhiều hướng mà tra, toàn bộ điều làm rõ, cho dù là tự sát, Tam đội trưởng nhìn thấy nhiều chứng cớ như vậy, cũng sẽ phê duyệt.”
Đồng nghiêp tỏ vẻ đã hiểu rõ, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra, nói: “Phương tỷ, cũng may đội ba chúng ta có chị trong đội.”
“Cùng tôi không có một chút quan hệ, các ngươi vào trước làm chủ, đem vụ án trực tiếp trở thành án tự sát, không chịu cân nhắc những yếu tố khác...Nếu như đây là vụ án giết người, thì đối với người đã chết không phải rất oan ức hay sao?”
Đồng sự lại bắt đầu cười nhạo Phương Nhan nghi thần nghi quỷ: “Nói đùa, làm gì có nguyên nhân nào khiến người khác ngốc tự hại chính mình ngoài việc muốn tự sát!”
Phương Nhan lại không cười được, câu nói này như nhắc nàng nghĩ đến một phương pháp duy nhất, nàng nói nhẹ hai chữ: “Thôi miên!!!”
Đúng vậy, chỉ có thôi miên, mới làm người khác có thể làm ra chuyện mà bình thường không dám làm.
__________