Khi màn đêm buông xuống, mây đen che khuất mặt trăng, sấm sét từ trên trời vang lên, vài tia chớp xẹt ngang, bên ngoài mưa rất to.
Ôn Ninh ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, hai chân co lại, hai tay ôm đầu gối, lẳng lặng nhìn chiếc xe thể thao màu bạc ngoài sân. Nó không di chuyển, giống như không muốn lái đi.
Những giọt nước to bằng hạt đậu rơi dày đặc trên cửa sổ, mặt kính bị bao phủ bởi một tầng sương mù, dần dần khó có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
- -Bệnh thần kinh.
Ôn Ninh nhìn về phía chiếc xe, trong lòng mắng thầm.
Nếu không đi, nàng cũng chỉ ngồi.
Cơn mưa hè đến rồi đi thật nhanh, bất giác mưa nhỏ dần, sấm cũng nhỏ dần, cuối cùng cũng tạnh hẳn, chỉ còn tiếng gió luồn qua kẽ lá và lay động những giọt nước trên mặt đất.
Chiếc xe vẫn còn đó.
Ôn Ninh: "..."
Nghĩ đến ngày mai phải bay ca sáng, không thể tiếp tục thức khuya, nàng đành phải thỏa hiệp, treo khăn tắm trở lại phòng tắm, tắt đèn đi lên lầu vào phòng.
Đã gần mười giờ.
Ôn Ninh không bật đèn, trực tiếp nằm ở trên giường, tóc còn có chút ướt, cũng không quá để ý. Nàng cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên định đặt đồng hồ báo thức, nhưng khi mở ra lại thấy một tin nhắn chưa đọc.
Lại là số lạ kia.
[Sáng mai lái xe đến công ty, có thể đậu xe đối diện cổng. Chìa khóa ở ngoài hiên, sáng mai tôi đi công tác, thứ sáu mới về]
Thời gian gửi là hai giờ trước, lúc Cố Trì Khê rời đi.
Ôn Ninh sửng sốt một lúc, sau đó đứng dậy, đi đến ban công nhìn xuống, chiếc xe màu bạc đang yên lặng đậu bên cạnh đèn đường, phủ đầy những giọt nước pha lê, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nàng đã hiểu lầm Cố Trì Khê.
Nghĩ người kia chưa rời đi, vẫn ngồi trong xe nhìn trộm nàng.
Đêm mưa mát mẻ, Ôn Ninh đứng ở ban công một lúc rồi trở về phòng, mở đèn lên, ngồi xuống bên giường.
Không khí nặng nề từ cửa sổ ùa vào, từng chút từng chút bao trùm lấy nàng, đè ép, giống như cổ họng bị bóp nghẹt, nàng cảm thấy ngột ngạt, phải há miệng mới có thể thở được.
Sau đó, Ôn Ninh cầm điện thoại xem tin nhắn, chậm rãi gõ mấy chữ: Không cần, cảm ơn.
Bên kia không trả lời.
Nàng đặt điện thoại ở chế độ máy bay, đặt báo thức cho sáng mai, tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, Ôn Ninh thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, trực tiếp bắt taxi đến công ty.
Nàng mang chìa khóa xe của Cố Trì Khê lên máy bay, buổi chiều trở về, nàng đi thang máy lên tầng cao nhất, đưa chìa khóa cho trợ lý ở khu lễ tân, nói đã nhặt được chìa khóa xe của Cố tổng.
“Nhưng… sao cô chắc chắn đó là của Cố tổng?” Tiểu trợ lý hoài nghi nhìn nàng.
Trong công ty có khá nhiều người lái xe ô tô cùng hãng, hình dạng bên ngoài của chìa khóa cũng gần giống nhau.
Ôn Ninh đã đoán được nàng ấy sẽ hỏi, liền lật chìa khóa, chỉ chỉ nói: "Đây, ở đây có chữ 'R', tôi từng nhìn thấy rồi, tôi nhận ra."
Cô gái nửa tin nửa ngờ, tạm giữ lại.
...
Năm lớp ba tiểu học, Ôn Ninh có xích mích với một nữ sinh cùng lớp.
Cô gái đó tên là Hứa Văn Văn - học sinh chuyển trường, xuất thân giàu có ba đời, tính tình kiêu căng ngạo mạng, có chút bệnh công chúa, nghe nói là họ hàng với hiệu trưởng. Không lâu sau khi chuyển trường, cô bé ấy nhanh chóng hòa đồng với các bạn cùng lớp nhờ địa vị của mình, còn thành lập một nhóm nhỏ các cô gái.
Hứa Văn Văn rất thích cảm giác được khen ngợi và coi đó là điều hiển nhiên, sau một thời gian dài, cô bé đã quen với chuyện này, dần sinh ra địch ý với các đồng học bên ngoài vòng của mình.
Ví dụ như Ôn Ninh.
Khi đó, Ôn Ninh rất thích quấn lấy Cố Trì Khê, không muốn nói chuyện với người khác, hơn nữa còn là một hài tử được cha mẹ cưng chiều, tính tình kiêu căng, thậm chí không thèm chơi với Hứa Văn Văn và những người khác.
Một ngày sau khi hoạt động ngoại khóa, Hứa Văn Văn rủ cả lớp đi ăn kem.
Mọi người tự chọn khẩu vị, nhưng khi Ôn Ninh được hỏi, nàng cũng không thèm nhìn, chỉ nói không cần, xoay người đi vào tòa nhà lớp sáu.
"Đứng lại!"
"?"
Hứa Văn Văn hất cằm, giống như tiểu công chúa sải bước đi tới chỗ Ôn Ninh, ngăn nàng lại: "Mọi người đều ăn, vì cái gì cậu không ăn?"
"Không vì cái gì cả," Ôn Ninh vội vàng đi tìm Cố Trì Khê, sốt ruột nói: "Tránh ra."
"Có phải cậu coi thường tôi không?"
Hứa Văn Văn bị làm lơ càng tức giận hơn, giọng nói trở nên chói tai, kéo tay áo nàng không chịu buông ra.
Ôn Ninh đẩy cô bé: "Cậu có bệnh à!"
Tiểu hài tử không kiên nhẫn, trên tay không nhẹ không nặng, Hứa Văn Văn bị đẩy loạng choạng, ngã xuống đất, òa khóc.
Các học sinh khác đều sững sờ.
Nghe thấy động tĩnh, lão sư vội vàng chạy tới dỗ Hứa Văn Văn, sau khi tìm hiểu rõ nguyên nhân, cũng không dám nặng lời với Hứa Văn Văn, chỉ không đau không ngứa mà mắng Ôn Ninh vài câu.
Ôn Ninh một mặt ngoan cố, không nói lời nào.
Kể từ đó, hai cô gái nhỏ không đội trời chung. Hứa Văn Văn ngoài mặt không làm gì cả, mà là âm thầm giở trò, trong khoảng thời gian đó, Ôn Ninh luôn không hiểu được làm mất đồ.
Sách, vở, bút, cốc nước...
Cuối cùng, tất cả đều được tìm thấy trong thùng rác.
Một số học sinh không nhìn được, âm thầm nói với Ôn Ninh ai đã làm, cô gái nhỏ cũng không ngốc, trong lòng đã sớm hoài nghi, cho nên ngày nọ bắt tại trận nàng đã đánh nhau với Ôn Văn Văn.
Ôn Ninh cao hơn một chút so với đồng học cùng lứa tuổi, nàng lại thích ngông cuồng, sức lực của nàng không thua kém gì nam hài tử.
Hứa Văn Văn bị đánh đến thật sự thảm, mũi bầm tím, mặt sưng húp, khóc đòi cha mẹ, dọa muốn gọi ca ca đang học lớp 6 đến đánh nàng.
"Cậu chờ đó cho tôi!"
"Lêu lêu lêu~"
Cô gái nhỏ làm mặt quỷ, ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Nàng lập tức nghĩ đến Cố Trì Khê, chạy đến tòa nhà lớp sáu, lang thang bên ngoài lớp học.
Khi Cố Trì Khê cùng các đồng học ra khỏi phòng học, nhìn thấy Ôn Ninh, đôi mày lãnh đạm của cô khẽ động một chút, hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Ninh phồng má, liếc nhìn đồng học bên cạnh cô, chần chờ không nói.
Bị người khác nghe thấy sẽ rất mất mặt.
"Nga, tiểu muội muội, lại tới tìm Khê Khê tỷ tỷ à?" Đồng học nói đùa.
Ôn Ninh cắn môi gật đầu.
Cố Trì Khê cảm giác được nàng có lời muốn nói, liền hướng đồng học nói: "Các cậu đến phòng thay đồ trước đi."
"Được."
Ánh chiều tà kéo dài bóng hai người, Ôn Ninh cúi đầu, hai tay nhỏ bé không ngừng vặn góc áo, tựa hồ đã làm sai chuyện gì, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ… "
"Ừm."
“Em—” Tiểu cô nương xấu hổ ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Cố Trì Khê nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại tràn ngập ánh sáng nhu hòa, giơ tay vuốt ve tóc Ôn Ninh, "Có chuyện gì sao?"
Ôn Ninh ghé sát vào người cô, mấp máy một hồi rồi thút thít nói ra chuyện gì đã xảy ra.
Đánh nhau với đồng học không có gì to tát, nhưng nói không sợ mà quay đầu đi cứu viện thì thật mất mặt. Nàng rất muốn giữ thể diện, nhưng Cố Trì Khê biết cũng không sao.
Cái miệng nhỏ mím lại, hai má hơi phồng lên rất đáng yêu.
Cố Trì Khê nghe vậy sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ hơi cong khóe môi, nói: "Em ấy dọa em thôi."
"Nhưng Hứa Văn Văn thực sự có một ca ca..." Ôn Ninh lẩm bẩm, hít hít mũi không tin.
"Em có một tỷ tỷ."
"Ai?"
Đôi mắt tiểu cô nương sáng ngời, Cố Trì Khê nắm tay nàng, "Đi thôi, tôi đưa em về lớp."
Cô nói là đưa, nhưng thực ra là làm theo tâm tư của Ôn Ninh, tiểu hài tử đánh nhau là chuyện bình thường, phần lớn đều cần an ủi.
Không nghĩ tới chính là, ca ca của Hứa Văn Văn là đồng học của Cố Trì Khê.
Hai người lớn không có mâu thuẫn gì, vừa gặp mặt liền hòa hợp, Cố Trì Khê trưởng thành sớm, cư xử như người lớn nên tán gẫu vài câu là được, từng người trở về giáo dục muội muội.
Sau đó, Hứa Văn Văn không dám nhằm vào Ôn Ninh nữa, bởi vì biết mình không thể đánh bại nàng.
Nhiều năm sau, quá khứ mờ mịt, Ôn Ninh vẫn nhớ như in hoàng hôn ngày hôm đó có màu lòng đỏ trứng, Cố Trì Khê nói với nàng bằng một giọng kiên định cùng ôn nhu: Em có một tỷ tỷ.
Thứ Sáu có một trận mưa lớn.
Khi Cố Trì Khê đi công tác trở về, chiếc máy bay phản lực kinh doanh mà cô đi cũng giống như những chiếc máy bay khác, bay vòng quanh Lạc Thành một lúc lâu mới hạ cánh. Trở lại công ty tiếp tục cuộc họp, bận rộn cả buổi chiều.
"Cố tổng..."
Thấy cửa cảm biến tự động mở ra, Cố Trì Khê từ bên ngoài đi vào, tiểu trợ lý vội vàng chạy tới đón, "Một cơ trưởng họ Ôn nói nhặt được chìa khóa xe của ngài."
Nàng ấy đang cầm một hình chữ nhật phẳng màu đen trong tay.
Đàm Giai bên cạnh cố nhịn cười.
Cố Trì Khê im lặng vài giây, lấy chìa khóa xe đi lên văn phòng.
“Đàm tỷ, sao miệng chị lại nhếch lên như vậy?” Tiểu cô nương lo lắng nhìn Đàm Giai.
"Khụ," Đàm Gia khôi phục thần sắc, "Không có gì."
Ở cuối hành lang, hai trong ba bàn làm việc bỏ trống đã có người ngồi, họ là những thư ký mới, một người họ Cao, người kia họ Trần, còn đang thử việc, bình thường chỉ làm văn kiện, viết công văn linh tinh.
"Cố tổng, Đàm tỷ."
Đàm Giai đi theo vào văn phòng, thu hồi vẻ mặt nghiền ngẫm, nghiêm túc nói: "Cố tổng, thứ tư tuần sau ngài phải đi Giang Thành, lộ trình đã định rồi..."
“Đổi sang hạng thương gia DC5091.” Cố Trì Khê nhẹ nhàng ngắt lời, ngồi xuống sô pha.
"..."
DC là số hiệu của hãng hàng không Hoàn Á.
Đàm Giai sửng sốt một chút, lập tức kiểm tra thông tin chuyến bay trên điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Giờ khởi hành là 10:50 tối thứ ba, nửa đêm, ngài nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của hôm sau."
"Chuyến báy của Ôn Ninh."
Cố Trì Khê nhắm mắt lại, dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt ve chìa khóa xe. Sườn mặt của cô có đường nét tinh xảo, da thịt cơ hồ trắng như bệnh, lông mày đôi mắt luôn nhàn nhạt, không có gì có thể gây ra bất kỳ sóng gió nào.
Ngoại trừ Ôn Ninh.
Đàm Giai lại nhếch môi.
May mà lão tổng đã nhắm mắt, không thể nhìn thấy biểu cảm của cô. Ha ha ha ha --
"Được."
"Chờ đã," Cố Trì Khê lại nói, mắt vẫn nhắm nghiền, "Đi tòa nhà N102, Tiểu khu Vịnh Thiên, lái xe của tôi đến tầng hầm của công ty, sau đó cô tan làm."
Khóe miệng Đàm Giai vặn vẹo, cầm lấy chìa khóa xe trên tay, tươi cười rời đi.
Một mảnh yên tĩnh thật dài.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Cố Trì Khê mở mắt ra.
ID người gọi là Dương Nghi.
Mặt cô tối sầm lại, lướt ngón tay trên màn hình để bật loa ngoài.
“Khê Khê, cô ở đâu đấy?” Đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm của nữ nhân cao, nghe có chút có tuổi.
"Công ty."
"Một hãng hàng không hỏng hóc đáng để cô coi trọng sao? Cố gia có nhiều sản nghiệp như vậy cũng không thấy cô hứng thú tranh giành, sớm muộn gì cũng sẽ bị Vương Lệ Nhã chèn ép."
"Cả ngày không về nhà, ta có thể nói chuyện thế nào? Thật đúng là một loại, đức hạnh giống hệt cha cô..."
Đối phương mặc kệ cô có nghe hay không, tiếp tục lải nhải.
"Được rồi, " Cố Trì Khê sốt ruột ngắt lời, trong lòng cái kỉnh, "Buổi tối con về."
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Cô xoa xoa giữa lông mày, ngồi yên lặng một lúc, mở danh bạ điện thoại, tìm dãy số được ghi là "Ninh Ninh", do dự một lúc rồi bấm số.
Vang thật lâu bên kia mới nhấc máy.
"A lô?"
"Là tôi."
"Tôi biết, có chuyện gì sao?" Ngữ khí Ôn Ninh lạnh lùng xa cách.
Cố Trì Khê rũ mắt, thật lâu sau mới nói: "Không có gì, muốn nghe giọng của em."
_
Tác giả có lời muốn nói: Muốn nghe giọng của em.
Ôn cơ trưởng: Loại nào?
Cố tổng: Ở trên giường...