Từ tháng 3 năm nay, công ty đã tạm dừng tuyển dụng đầu vào bộ phận bay và bộ phận cabin, rất nhiều học viên học xong không vào được việc, không có nơi nào để đi, họ ngồi ở nhà nơm nớp lo sợ.
Không có lương và trợ cấp, cuộc sống ở thành phố lớn giá cả đắt đỏ như Lạc Thành rất khó khăn. Mọi người đều bị đá mạnh đến nỗi họ không còn cách nào khác ngoài việc chặn lại lão tổng.
Phải mất hai ba ngày mới bắt được người.
Cố Trì Khê đang mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đỏ tía được cắt may tinh xảo, quần ống rộng màu đen lưng cao, hai bên có khảm một chiếc khuy bạc nhỏ, đơn giản mà tinh xảo. Đứng giữa các học viên, cô toát ra một cổ uy áp lạnh lẽo.
"Tạm thời đừng nóng vội."
"Tôi hiểu lo lắng của các cậu, nhưng công ty vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, cần phải kiểm soát chi phí lao động. Chỉ khi công ty tồn tại thì quyền lợi của người lao động mới được đảm bảo."
"Quá trình nhập học cho học viên dự kiến sẽ tiếp tục sớm nhất sau tháng 7, kỳ thi thực hành giấy phép thương mại sẽ được sắp xếp trong thời gian sớm nhất."
Thanh âm của cô lạnh lùng, ngữ khí bình tĩnh ổn định, cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt.
Một vài chàng trai cao 1,8 mét lập tức mất khí thế khi ở trước mặt cô, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thanh âm cũng trầm xuống, "...Cảm ơn Cố tổng."
Đám người giải tán.
Khuôn mặt bình tĩnh của Cố Trì Khê dần lạnh xuống, khi cô xoay người lại, trong lúc vô ý nhìn thấy Ôn Ninh đang đứng bên bình hoa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt dần dần nhu hòa.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trầm mặc hồi lâu.
Ôn Ninh lấy lại tinh thần, mỉm cười gật đầu với cô như những nhân viên khác: "Cố tổng."
Trong sảnh lúc nào cũng có người ra vào, ánh mắt bát quái của cô gái ở quầy lễ tân vẫn liếc về phía này, hiển nhiên là không tiện nói chuyện.
Cố Trì Khê gật đầu, dùng ánh mắt dò xét đánh giá nàng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, sau đó đi tới thang máy, ấn vào, "Đi theo tôi."
Ôn Ninh: "?"
Cửa thang máy lại mở ra, nàng mang theo dấu chấm hỏi đầy đầu bước vào.
Chỉ có hai người bọn họ trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, hình như cố ý giữ khoảng cách với nhau, Ôn Ninh gần như dựa vào thành thang máy, vừa định nói, Cố Trì Khê đột nhiên nói: "Đi xe công cộng không thoải mái, tôi đưa em về."
“…Sao chị biết?” Ôn Ninh nắm chặt tay cầm của vali.
"Hôm qua đèn pha ô tô của em đã bị người đâm hỏng, hôm qua hôm nay em không xuất hiện ở bãi đậu xe, hẳn là đã gửi đi sửa chữa. Hôm nay chuyến bay cuối cùng của em hạ cánh lúc 4:10, đúng giờ. Từ lúc xuống máy bay đến lúc quay lại công ty nộp tài liệu cũng gần như vậy, năm giờ chiều, sau đó em xuất hiện ở sảnh tầng một, cũng không có đi thẳng lên tầng một, còn dây đeo vai và phù hiệu chuyến bay cũng không có, chứng tỏ em phải bắt xe công cộng về nhà, không muốn quá khoa trương."
Cố Trì Khê nhìn xuống, giống như đang nói chuyện với chính mình.
Khuôn mặt nghiêng nghiêng, mái tóc đen dài ngang vai óng ả, hàng mi dày phủ bóng mờ mờ dưới mắt, làm mờ đi độ cong tưởng như vô hình, che lấp mọi cảm xúc.
Một vài từ kết nối nguyên nhân và kết quả một cách hoàn hảo.
Ôn Ninh mím môi, cổ họng đột nhiên nghẹn lại.
Mấy ngày nay cả hai đều bận việc riêng, không gặp mặt cũng không liên lạc, nhưng cuộc sống của nàng giống như đều bị Cố Trì Khê "giám sát", nhất cử nhất động của nàng đều bị nhìn thấy rõ ràng.
Nếu là người khác, nàng có thể sẽ cảm thấy bất an cùng sợ hãi, nhưng nếu đối phương là Cố Trì Khê, trong lòng nàng chỉ cảm thấy chua xót cùng châm chọc.
Tay thâm tình này càng chơi càng thuận.
“Không nghĩ tới Cố tổng lại để ý tới tôi như vậy, ừm, thụ sủng nhược kinh.” Ôn Ninh thản nhiên cười nói.
Thang máy dừng ở lầu hai, cửa chậm rãi mở ra.
Cố Trì Khê ngẩng đầu nhìn nàng, đi ra ngoài trước, Ôn Ninh cũng không khoa trương, có xe không ngồi cũng uổng phí.
Một chiếc R8 màu bạc đậu ở bãi đậu xe riêng, Cố Trì Khê mở khóa, mở cốp trước, cầm lấy vali từ tay Ôn Ninh bỏ vào, đóng lại, tự mình mở cửa phụ lái.
"Cái này ——" Ôn Ninh nhướng mày, lại bắt đầu ngáp một cái, "Gặp được chị còn chưa đủ, tôi may mắn một lần ngồi trên xe của đại lão tổng, còn tưởng là Bentley, Rolls Royce gì đó."
Cố Trì Khê sửng sốt một chút, tự nhiên nghe ra được trong giọng nói của nàng có chút cố tình, nhưng cô chỉ gật đầu nói: "Được, có rảnh tôi sẽ đi mua."
"?"
“Tôi nói đùa thôi.” Ôn Ninh thu hồi vẻ mặt không đứng đắn.
Cố Trì Khê nghiêm túc nhìn nàng: "Tôi không nói đùa."
"..."
Đã gần sáu giờ, chiếc xe thể thao màu bạc đến gần cộng đồng Vịnh Thiên, Cố Trì Khê không có ý định dừng lại, trước kia co đã đến đây một lần, nhân viên bảo vệ nhận ra cô nên trực tiếp để cô vào.
Ôn Ninh nhắm mắt dưỡng thần cả buổi, chỉ nghe người bên cạnh nói chuyện, mở mắt ra đã thấy xe đậu trước cổng sân nhà mình, “Không cần lái xe vào, tới cổng tiểu khu tôi xuống xe là được.”
Thanh âm của nàng có chút trầm thấp, ánh mắt cũng là né tránh.
"Xe không đậu bậy được," Cố Trì Khê nhàn nhạt nói, xoay vô lăng điều chỉnh thân xe, "Tối nay tôi ăn cơm ở chỗ của em."
"..."
Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn cô, há miệng lại ngậm lại.
Học cái thói này ở đâu vậy?
Trong sân hoa hồng kiều diễm nở rộ, một mảng lớn đỏ tươi như máu, gió thổi mang theo hương thơm, sảng khoái tâm tình.
Ôn Ninh đi vào mở cửa trước, Cố Trì Khê quay đầu nhìn sân bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy như một nhát dao đâm.
Bao năm trở lại, nhìn lại căn nhà cũ đã lâu giờ là nhà của người khác, không khỏi chạnh lòng, thời gian trôi nhanh, bao kỷ niệm chìm trong dòng sông dài thời gian.
Cô thu hồi ánh mắt, đi theo Ôn Ninh vào phòng.
Nhà bếp rất sạch sẽ, xoong nồi như mới, lần trước Cố Trì Khê đến đây không để ý, lần này mở tủ lạnh ra, thấy ngoài trái cây và nước uống ra thì chỉ có nước lạnh và thức ăn nhanh.
Sủi cảo, hoành thánh, bánh bao nhỏ, mì...
“Em thường ăn mấy thứ này sao?” Cô cau mày nhìn Ôn Ninh.
Ôn Ninh lười biếng liếc mắt một cái, tùy ý nói: "Bữa tối, tôi chủ yếu ăn ở căng tin công ty."
Nàng đút một tay vào túi, tay kia nới lỏng cà vạt, dùng ngón tay gầy gò mở cúc áo trên cùng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, chỉ là một động tác tùy tiện nhưng cảnh tượng lại rất câu nhân, vô cùng mê người.
Cố Trì Khê hai mắt mờ mịt, nắm cửa tủ lạnh động động ngón tay, rũ mắt nói: "Tôi đi mua đồ ăn."
“Cố tổng tự đi mua đồ ăn sao?” Ôn Ninh phát hiện sự thay đổi của cô, thản nhiên cười, lại nới lỏng cà vạt, “Thật ngại quá.”
"Mua trực tuyến."
Cố Trì Khê nói xong liền đi ra ngoài, giống như trốn tránh.
Mua đồ ăn trực tuyến rất tiện lợi, có đủ loại rau tươi, Cố Trì Khê mua rất nhiều, phần lớn đều là nguyên liệu Ôn Ninh yêu thích, có món tối nay làm, có món bỏ vào tủ lạnh.
Cô đeo tạp dề bận việc, trong khi đó Ôn Ninh thì ở bên cạnh.
Hai người từng là đại tiểu thư mười ngón tay không đụng nước, bảy năm xa cách tình cờ học được nấu ăn. Cố Trì Khê cắt rau, Ôn Ninh rửa, vừa đưa tay liền biết cô muốn muối hay tương, những người chưa từng vào bếp cùng nhau, lại ăn ý như vậy.
Bữa tối có bốn món một canh, thực sự rất thịnh soạn.
Món nào Ôn Ninh cũng nếm thử, món xào ở nhà dù sao cũng có vị khác với cơm ở căng tin.
“Ngon không?” Cố Trì Khê ôn nhu nhìn nàng.
Ôn Ninh gật đầu, cười nói: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, trù nghệ của Cố tổng rất lợi hại."
Nàng thực sự khen ngợi, nhưng nghe tới có chút ý vị châm chọc.
Biểu tình của Cố Trì Khê có chút ngưng trệ, ngọn đèn mông lung giống như sương mù mềm mại rắc lên tóc của cô, trên vai cô có một tia thương cảm không nói nên lời.
Nàng mím môi lấy một con tôm, bóc vỏ.
Ăn được mấy ngụm cơm, rất nhiều tôm đã bóc vỏ, tất cả đều đưa vào bát của Ôn Ninh.
...
Ăn cơm xong, Ôn Ninh chủ động rửa bát, vừa đi ra đã thấy Cố Trì Khê nhàn nhã ngồi ở trên sô pha, một chút cũng không có ý định rời đi, nàng không thúc giục cũng không đuổi, lo chính mình lên lầu lấy quần áo.
Đường ống trong phòng tắm trên lầu bị hỏng, vẫn chưa thuê người sửa, mấy ngày nay Ôn Ninh đều tắm trong phòng tắm dưới lầu.
Cầm đồ ngủ, nàng mới nhớ ra mình chưa lấy sữa tắm, cho nên tùy ý đặt quần áo lên sô pha, sau đó đi lên lấy sữa tắm, đi tới đi lui hoàn toàn xem Cố Trì Khê là không khí.
Thời tiết ngày càng nóng, nước ấm vừa phải, nàng đứng dưới vòi hoa sen, để nước ấm làm ướt tóc, hơi nóng phả xuống tấm lưng trắng nõn mịn màng, tí tách tí tách. Một chút sương mù bay lên, bao quanh thân hình mông lung của nàng.
Tắm bốn mươi phút, sau khi lau sạch nước, nàng mới phát hiện đồ ngủ đã bị bỏ lại bên ngoài.
Ôn Ninh lặng lẽ mở cửa phòng tắm, khe hở một chút, nghiêng nửa người ra ngoài nhìn xung quanh, phát hiện Cố Trì Khê vẫn ngồi trên sô pha, giống như một tác phẩm điêu khắc, vị trí và tư thế ngồi không thay đổi.
"..."
Người này cố ý sao?
Nàng đột nhiên nổi lên xúc động, ngay khi tính bướng bỉnh kia dâng lên, nàng chỉ mặc kệ, mở cửa, trần như nhộng đi ra ngoài, thoải mái đứng bên cạnh Cố Trì Khê.
Dù sao chuyện gì cũng đều đã làm, cũng đã nhìn những thứ không nên nhìn.
Cố Trì Khê quay mặt đi, ánh mắt ngưng trọng.
Do nhu cầu công việc, Ôn Ninh đã tập thể hình quanh năm, tỷ lệ rất tốt,đôi chân thon dài săn chắc, đường cong gợi cảm, từ đầu đến chân không chút mỡ thừa.
Nàng cầm lấy quần lót màu đen, viền ren quyến rũ, sau đó thong thả mặc chiếc váy ngủ hai dây vào, vặn eo xoay người, ngâm nga một bài hát.
"Nếu chìm xuống sâu trong lòng em, thế giới này sắp biến thành tàn bụi của pháo hoa..." là một bài hát tiếng Quảng Đông xưa, ý nghĩa của những từ này rất sâu xa.
Cố Trì Khê nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen mờ mịt.
Nàng vào phòng tắm lấy khăn tắm, ngồi trên sô pha, quay lưng về phía Cố Trì Khê, tháo mũ tắm, để tóc ướt rơi xuống, chậm rãi lau.
Từng giọt nước nhỏ xuống ngọn tóc, để lại những vệt nước trên lưng.
Đột nhiên, một lực lượng bao lấy eo của nàng, Ôn Ninh đột nhiên ngã vào trong ngực Cố Trì Khê, trực tiếp ngồi trên đùi cô.
"..."
"Để tôi."
Cố Trì Khê thấp giọng nói ở bên tai nàng, tràn đầy thâm ý, cầm lấy tay nàng, lấy khăn tắm, nhẹ nhàng lau tóc cho nàng.
Ôn Ninh giãy giụa vài lần, phát hiện sức lực của nữ nhân này rất lớn, không thể thoát ra, liền dừng động tác.
Nàng chợt nhớ tới lúc còn nhỏ.
Cùng một người, cùng một cảnh, nhưng tràn đầy châm chọc.
"Tỷ tỷ--"
Ôn Ninh ngẩng đầu lên, khóe môi nở nụ cười mị hoặc, nàng áp sát, đôi môi hồng nhuận suýt chút nữa chạm vào mặt cô, lại đột nhiên dừng lại, chỉ thổi khí.
Động tác Cố Trì Khê cứng ngắc, trong mắt lộ ra chút vui mừng, "Hửm?"
Vừa mới tắm ra, khuôn mặt Ôn Ninh hơi ửng hồng, ánh đèn như sương mù, chiếu rọi làn da mỏng manh của nàng.
Nàng vươn ngón trỏ sơn màu đỏ tươi, chậm rãi lướt qua mũi Cố Trì Khê, thấp giọng hỏi: "Tôi có đẹp không?"
"Đẹp."
Ánh mắt Cố Trì Khê có chút mê ly, nâng cằm, chậm rãi tới gần nàng.
Ôn Ninh tránh ra.
Nàng chỉ muốn gây sự mà thôi.
Cố Trì Khê biết rất rõ, nhưng vẫn phối hợp, xoay người cường thế đè người trên sô pha, muốn hôn lên đôi môi kia.
“Cố tổng muốn sao?” Ôn Ninh nghiến răng cười khiêu khích.
Vừa rồi sau một hồi động tác, dây treo quần trượt xuống, cổ áo thấp hoàn toàn không che được, gần như có thể nhìn thấy mọi thứ, dụ hoặc giống như đêm đó.
Xưng hô xa lạ làm lòng cô lạnh thấu tim.
Cố Trì Khê nắm lấy cổ tay Ôn Ninh, thở đến nặng nhọc, ánh mắt u ám như một vũng nước đọng.
Thật lâu sau, cô đột nhiên buông nàng ra, quay mặt sang một bên, nhẹ giọng nói: "Ngủ sớm đi."
Cô đứng dậy lấy túi rời đi.