Đỗ Minh Nguyệt không muốn cả ngày chỉ có nằm với nằm nhưng thấy má Ngô lo lắng cô vậy, cô chỉ đành giả vờ đồng ý, nhưng thật ra cô lại đi đến một căn phòng khác.
Đỗ Minh Nguyệt phát hiện có một căn phòng trang trí rất đẹp mắt, nhưng lại trống không, không có một chút hơi thở sức sống nào, hình như cũng đã lâu không cho người khác đi vào quét dọn.
Cho nên cô không khỏi có chút hiếu kỳ, thừa dịp bây giờ không có chuyện gì làm cô liền đi vào xem sao.
Bày biện và trang trí của căn phòng này không khác phòng ngủ của Đỗ Minh Nguyệt là mấy, nhưng bên trong lại toàn là bụi và mạng nhiện.
Đỗ Minh Nguyệt ho khan vài tiếng, sau đó tiếp tục tra xét, đi được một lúc cô mới phát hiện nơi này đã biến thành kho dự trữ đồ.
Đỗ Minh Nguyệt không thấy có cái gì thú vị hay đặc biệt gì cả nhưng chính vì thế nó lại càng khiến cô hiếu kỳ hơn, vì sao căn phòng này lại bị bỏ trống như vậy?
Đang chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên chân của cô đá phải một cái cái rương nho nhỏ.
Cô ngồi xổm xuống nhìn thì phát hiện hình dáng của cái rương này thật đẹp mắt.
Có chút hiếu kỳ cô liền mở rương ra, bên trong có mấy bức ảnh mà nhân vật trong những bức ảnh đó đều là Lâm Hoàng Phong.
Cô cẩn thận cầm lên nhìn xem từng tấm từng tấm, trong những bức ảnh này biểu tình của Lâm Hoàng Phong được miêu tả rất rõ vui vẻ, dịu dàng, kiêu ngạo, mười mấy tấm đều là chân dung của anh.
Đến cuối cùng dưới đáy của cái dương có một tấm hình.
Dưới ánh mặt trời trong tấm ảnh một nam một nữ giống như một đôi tình nhân bọn họ cười nhìn nhau, trong mắt họ đều là hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm Hoàng Phong cười đến dịu dàng như vậy.
Không biết vì sao trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn.
Lúc này sau lưng truyền đến âm thanh của má Ngô: “Mợ chủ, sao mợ lại chạy tới nơi này?"
Má Ngô thấy bức ảnh trong tay của cô thì sửng sốt một chút, sau đó giả bộ như chẳng có chuyện gì giật lấy bức ảnh.
"Mợ chủ, đây đều là ảnh chụp trước kia mà thôi, chúng ta trở về đi, nơi này rất bẩn!"
Đỗ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình vừa mới thất thần.
Cô gật nhẹ đầu một cái, cô không có hỏi người trên tấm ảnh đó là ai.
"Ừm, được rồi má Ngô, mình đi thôi!"
Má Ngô nhìn Đỗ Minh Nguyệt, há to miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là không nói, chuyện này vẫn là để cậu chủ giải thích thì sẽ thích hợp hơn.
Thật không ngờ những vật này cậu chủ còn giữ lại, căn phòng này cũng được giữ y nguyên như cũ, không thay đổi chút nào.
Buổi tối Lâm Hoàng Phong trở về, má Ngô lập tức gọi anh lại.
"Cậu chủ!"
Lâm Hoàng Phong nhìn cái hộp trên tay bà không khỏi nhíu mày.
"Đây là cái gì?"
Má Ngô không biết làm sao mở miệng nữa, chần chừ hồi lâu bà mới mở miệng nói: “Cậu chủ, đây là đồ của cô Trần Như Ngọc."
Nghe cái tên Trần Như Ngọc này, sắc mặt của Lâm Hoàng Phong trong nháy mắt liền thay đổi.
"Đồ đạc của cô ta vì sao còn ở đây?"
Má Ngô thành thật trả lời: "Cậu chủ, là cậu bảo chúng tôi giữ lại mà, à hôm nay mợ chủ đã nhìn thấy rồi không biết trong lòng mợ sẽ nghĩ như thế nào, nhưng có vẻ mợ không được vui cho lắm!"
Đỗ Minh Nguyệt không vui? Chẳng lẽ là cô đang ghen sao?
Khoé môi của Lâm Hoàng Phong có chút nhếch lên, tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Ừ, tôi biết rồi!"
Má Ngô sửng sốt một chút chỉ như vậy thôi sao?
"Vậy cái này nên xử lý như thế nào?"
Lâm Hoàng Phong nhìn thoáng qua cái rương kia, trong ánh mắt không có bất kỳ nhiệt độ gì, thản nhiên nói: "Ném nó đi, vốn dĩ nó không nên tồn tại."
Má Ngô nhẹ gật đầu nghĩ thầm rốt cuộc cậu chủ cũng đã buông bỏ người phụ nữ kia rồi.
Từ hồi trưa tới giờ trong lòng Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn rầu rĩ không vui nhưng không biết vì lí do gì nữa, cứ cho là bởi vì đến tháng đi mà cô cũng không rõ ràng nữa.
Lâm Hoàng Phong đẩy cửa ra, liền thấy cô đang úp mặt ghé vào mặt bàn, những sợi tóc dài trút xuống giống như thác nước vậy.
Nghe được tiếng mở cửa, Đỗ Minh Nguyệt liền quay đầu, thấy người đến là Lâm Hoàng Phong, cô lập tức ngồi dậy.
"Anh về rồi?” Cô có chút xấu hổ hỏi anh.
Lâm Hoàng Phong nhẹ gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ khác để ở trước mặt cô.
"Không biết cô dùng loại nào nên tôi tùy tiện mua đại."
Đỗ Minh Nguyệt mở túi ra nhìn thoáng qua, là băng vệ sinh.
Mặt của cô có chút nóng lên, cái này không phải là cố ý mua cho cô chứ.
Giống như là biết suy nghĩ của cô, Lâm Hoàng Phong giật giật cà vạt của anh rồi nói: "Tôi bảo Hồng Quang mua!"
Đỗ Minh Nguyệt: "......"
Được rồi, cô nghĩ nhiều rồi.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô một cái, thấy bộ mặt ủ rũ chau mày của cô, anh hỏi: "Làm sao? Hôm nay bụng còn đau không?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không đau, đỡ nhiều rồi."
Lâm Hoàng Phong nhẹ gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn những cái băng vệ sinh kia bất giác nhớ tới tấm ảnh xế chiều nay cô nhìn thấy.
Anh cũng sẽ làm những chuyện này cho cô gái kia, cô cảm thấy Lâm Hoàng Phong như vậy không giống Lâm Hoàng Phong mà cô biết.
Lâm Hoàng Phong vẫn luôn chờ cô hỏi chuyện tấm ảnh, ai dè đợi nửa ngày cũng không thấy cô mở miệng.
Đợi đến khi mà Lâm Hoàng Phong nhịn không được nữa, anh mở miệng hỏi: "Cô không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh một cái, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lắc đầu: “Có chuyện gì tôi phải hỏi anh ư?"
Lâm Hoàng Phong sửng sốt một chút, sau đó kéo chăn sang: “Không có gì, ngủ đi!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy kì lạ, không thể hiểu nổi Lâm Hoàng Phong nhưng cũng không tiếp tục nói thêm gì.
Cuối tuần cứ như vậy vội vàng kết thúc, khi Dư Hồng Thu đi làm trở lại vẫn một bộ mặt ủ chau mày như trước.
Lúc nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, cô ấy lập tức kêu than một tiếng: “Minh Nguyệt, tôi không muốn đi làm."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ này của cô ấy liền nở nụ cười, sau đó búng một cái trên trán của cô ấy nói: "Không muốn đi cũng phải đi."
"Tôi không muốn gặp cái kẻ quản lý Lâm Đạt ác ma kia thôi, còn có một con quỷ háo sắc!” Dư Hồng Thu cắn răng nghiến lợi nói.
Vào thứ hai đầu tuần các bộ phận sẽ có một hội nghị giao ban.
Hội nghị đều do Trình Tuấn Dương chủ trì, mỗi lần đến giờ hội nghị đều trở thành ác mộng của các nhân viên.
"Tôi không biết vì sao các người lại đưa cho tôi xem cái phương án tệ hại này, đây là có ý gì hả? Các người cảm thấy phương án như vậy mà đưa cho người ta xem, người ta sẽ ký hợp đồng hợp tác với chúng ta sao?"
Trình Tuấn Dương có tiếng là nghiêm khắc, cho dù chỉ có một chút tì vết anh ta cũng không cho phép.
Cho nên rất nhiều nhân viên đều than thở nguyên nhân đều bởi vì Trình Tuấn Dương.
"Lâm Đạt, tôi bảo cô làm bảng báo cáo, cô làm xong chưa?"
Vừa nghe bị gọi tên, cơ thể Lâm Đạt chấn động, sau đó nhẹ gật đầu đem bảng báo cáo chuyển đến cho Trình Tuấn Dương.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thoáng qua chính là bản báo cáo lần trước các cô chỉnh lý.
Chỉ thấy Trình Tuấn Dương cầm lên xem cẩn thận tỉ mỉ, cô hy vọng là không có bất kỳ vấn đề gì.
Dư Hồng Thu cảm thấy có điểm không đúng lắm, đứng dậy nói: "Bảng báo cáo này có vấn đề."
Câu này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn nhìn cô ấy.
Đỗ Minh Nguyệt vỗ trán lắc đầu, cô gái này này sao lại xúc động như vậy chứ.
Sắc mặt của Lâm Đạt có chút khó coi, sau đó cũng đứng dậy nói: "Cô nói linh tinh gì đấy, cô đây đang mắng tôi sao!"
"Ai nhục mạ cô chứ! Lần trước cô cho chúng tôi chỉnh sửa bản báo cáo này, rõ ràng tôi nhìn thấy trên đó có tổn thất một khoản tiền, bây giờ báo cáo lại chẳng nhắc gì đến chuyện đó."
Trình Tuấn Dương híp mắt nhìn phần bản báo cáo kia rồi lại liếc mắt nhìn Dư Hồng Thu.
"Cô nói hao tổn một khoản tiền thế nhưng trên bản báo cáo tôi không thấy ghi gì cả, cô có chứng cứ sao?” Trình Tuấn Dương giơ lên bảng báo cáo kia, trầm giọng hỏi.
Câu nói này khiến Dư Hồng Thu không nói được lời nào, dù sao cũng chỉ là cô nói suông mà thôi không có chứng cứ gì chứng minh, căn bản không có sức thuyết phục.
"Tôi......"
Cô ấp úng nửa ngày nói không ra lời, lại khiến Lâm Đạt thừa dịp bắt được thóp.
"Đúng thế, cô nói bản báo cáo sổ sách này có vấn đề cô lấy chứng cứ ra đi, nếu không lấy ra được thì cô chính là đang vu khống hãm hại tôi!"
Dư Hồng Thu cắn răng, căn bản nói không nên lời, cô không tìm được từ nào để phản bác.
Đỗ Minh Nguyệt lúc này đứng lên: “Khi đó tôi cũng ở hiện trường, không tính là vu khống nhỉ!"