Yến Thanh Nhàn lại lần nữa gặp lại con gái của mình, tâm trạng liền trở nên hưng phấn.
“Minh Nguyệt, sao con lại ở đây?”
Nhưng nhìn thấy một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ đứng sau lưng cô, nụ cười trên mặt bà dần dần tắt.
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Yến Thanh Nhàn, cô cuối cùng cũng như tìm được bến đỗ bình yên, bổ nhào vào trong vòng tay bà.
Vừa giống như làm nũng, lại giống như đang tủi thân.
Trong lòng Yến Thanh Nhàn cũng không thoải mái, đưa tay vuốt lưng cô.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cảnh này, trầm mặc không nói gì chỉ lẳng lặng bước ra ngoài.
"Sao vậy Minh Nguyệt, con bị người khác bắt nạt? Nói cho mẹ biết, có phải là người đàn ông vừa rồi không?” Yến Thanh Nhàn đau lòng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt cắn chặt môi, sau đó mới căm hận thốt ra một cái tên.
“Hồ Đức Huy!”
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt nói với Yến Thanh Nhàn những gì đã xảy ra.
"Tên súc sinh Hồ Đức Huy, cậu ta vậy mà lại xuống tay với Minh Tiêu!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy những biểu cảm kích động của bà liền nhanh chóng an ủi: "Mẹ đừng kích động, Minh Tiêu đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Hơn nữa, gần đây thằng bé đang ở đây để dưỡng thương.”
Yến Thanh Nhàn biết rằng cô cảm thấy không thoải mái, dù sao Hồ Đức Huy cũng đã ở bên cô sáu năm, sự phản bội của người yêu chắc chắn sẽ khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Bà đưa tay chạm vào má cô, nhẹ nhàng nói: “Minh Nguyệt, đừng buồn, con muốn làm gì thì cứ làm đi!”
Bà không muốn trở thành chướng ngại vật cản trở con đường của cô, và những gì mà Hồ Đức Huy làm thực sự là rất quá đáng.
Nếu như bây giờ mà bỏ qua thì sau này con người đó không biết có thể gây thêm những chuyện gì nữa.
Lúc này Lâm Hoàng Phong mở cửa bước vào, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
“Đến lúc phải đi rồi!”
Mặc dù trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút không nỡ nhưng cô vẫn không thể không rời đi.
Yến Thanh Nhàn vẫy tay, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, tự nhiên nắm tay Đỗ Minh Nguyệt khi cô đến gần.
Bà liền bật cười, người đàn ông đó, chắc không đáng sợ như bà nghĩ.
Lúc rời đi, Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn một chút lo lắng cho Minh Tiêu, cô ngẩng đầu lên và hỏi: “Lâm Hoàng Phong, Minh Tiêu sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lâm Hoàng Phong không trả lời cô mà chỉ nắm chặt tay cô.
“Được đi cùng tôi đến bữa tiệc tối nay, đây được coi là phần thưởng của ngày hôm nay rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt biết rằng anh đang nói về Minh Tiêu liền gật đầu,”Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Giữa bọn họ thật ra chỉ là hợp tác diễn kịch, nhưng Đỗ Minh Nguyệt biết, cô không có cách nào thoát khỏi tay giặc.
Vào tầm chiều tối, Lâm Hoàng Phong đưa cô đi trang điểm và lựa trang phục.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng bằng vải lụa, chiếc cổ mảnh mai điểm xuyến một sợi dây chuyền hình bông hoa màu trắng, mái tóc dài được uốn bồng bềnh, trông thanh thoát lại tao nhã lạ thường.
Cô chuyện gì cũng không hỏi, bộ dáng rất nghe lời, trông giống như một quý cô tao nhã.
Lâm Hoàng Phong rất hài lòng với vẻ ngoài của cô, anh mặc một bộ vest đen, mái tóc được chải tỉ mỉ phía sau, để lộ đường nét ngũ quan sắc sảo.
Anh đưa tay ra và để trước mặt cô.
Nắm lấy tay anh, biểu hiện của Đỗ Minh Nguyệt rất dịu dàng và hào phóng.
Khi vừa bước vào cửa, sự xuất hiện của Lâm Hoàng Phong đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Họ có những suy nghĩ khác nhau, nhưng họ không biết phải nói về chủ đề nào.
“Cậu chủ Phong, đã lâu tôi không gặp. Cậu thực sự càng ngày càng phong độ hơn đấy!” Một người đàn ông trung niên bụng bự cầm trên tay một ly rượu vang đi tới.
Lâm Hoàng Phong khẽ giật khóe miệng, cười như không cười: “Cục Trưởng Triệu đã lâu không gặp!”
Cục trưởng Triệu đánh ánh mắt lên người Đỗ Minh Nguyệt, cô không còn cách nào khác chỉ đành lộ ra một nụ cười lịch sự.
“Vị phu nhân này, thật giống như một vị cô chủ đài các!”
Cục trưởng Triệu bật cười, nét mặt khó diễn tả.
Lâm Hoàng Phong cau mày, khuôn mặt bất giác lạnh lùng.
“Cục trưởng Triệu, ông lại nói đùa rồi!”
Cục trưởng Triệu đã khá quen mặt với bộ dạng của Lâm Hoàng Phong, anh hiển nhiên đã tức giận rồi.
Ông ta không dám nói thêm gì nữa, tìm cớ rồi bỏ đi.
Sau đó Lâm Hoàng Phong cảm thấy chủ quyền vẫn phải nên đánh dấu.
Vì vậy, bàn tay tự nhiên đặt vào eo của Đỗ Minh Nguyệt, mà Đỗ Minh Nguyệt sợ ngứa, cả người tránh không khỏi mà run lên.
“Cô ngoan ngoan đi, đừng có mà gây chuyện cho tôi!” Môi anh khẽ lướt qua vành tai cô.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không như thế!”
Người chủ trì bữa tiệc này là ông chủ Hoắc, nghe nói ông ấy lần này trở về Việt Nam lần này là để tuyển chồng cho cháu gái ông ta.
Nghe nói ông Hoắc rất yêu quý cô cháu gái này.
Vì vậy, chuyện hôn sự của cô cũng phải do ông chủ Hoắc lo liệu.
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi có chút ghen tị, thật hạnh phúc khi được một người chiều chuộng như vậy.
Đương nhiên, bữa tiệc này mời những doanh nhân nổi tiếng nên khi nhìn thấy Hoàng Thành Trung, cô không cảm thấy kinh ngạc.
"Cậu chủ Phong thực ra cũng được mời sao. Đừng nói là muốn nạp vợ nhỏ chứ?” Anh ta vẫn mang bộ dạng cà lơ phất phơ như cũ.
Lâm Hoàng Phong không bất mãn với lời chế giễu của cậu, chỉ hơi nhướng mày.
“Nghe nói ông chủ Hoắc muốn gả con gái cho cậu!”
Con ngươi của Hoàng Thành Trung vừa nghe đã mở to, “Không phải chứ? Tôi muốn chơi thêm vài năm nữa.”
“Vậy cậu nên xin thêm phúc đi.”
Ở phía bên kia của bữa tiệc, một nhóm người đang bí mật tìm kiếm nhân vật chính của bữa tiệc, cháu gái của ông chủ Hoắc, Hoắc Minh Vân.
Ông Hoắc vẻ mặt ủ rũ ngồi trên ghế, không khí của những người xung quanh cũng không tốt cho mấy.
“Một người đang yên đang lành, giờ các người nói với tôi là lạc mất rồi?”
Dù đã ngoài bảy mươi nhưng khẩu khí vẫn rất uy nghiêm.
Mấy người lau mồ hôi lạnh, trả lời:
"Chúng tôi đưa cô chủ đến đây, đột nhiên cô ấy nói đi toilet, ai biết, ai biết, cô ấy bỏ đi rồi.”
"Bây giờ các người còn làm gì ở đây nữa, còn không mau tiếp tục tìm.”
Đỗ Minh Nguyệt luôn luôn không thích bầu không khí này, giống như là đang đeo một lớp mặt nạ.
Đặc biệt khi bọn họ cười, trong mắt không có lấy nửa ý cười.
Một đám người tâng bốc anh, khuôn mặt cô gần như đanh lại vì cười. Cuối cùng, cô tìm được một cái cớ và đi vào nhà vệ sinh. Kết quả là vừa bước vào nhà vệ sinh, cô đã bị một người lôi vào.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mặt, trông vẫn còn trẻ, nhưng ánh mắt lại đặc biệt trong sáng.
Cô ấy lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Cô làm giúp tôi một việc được không?” Vừa dứt lời, một tiếng động từ ngoài cửa truyền đến.
“Cô ấy chạy đến đây à?”
“Đúng vậy, tôi thấy cô ấy đi vào nhà vệ sinh.”
“Đi, vào xem thử!”
Đỗ Minh Nguyệt biết chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ này chắc là muốn trốn thoát nhưng sắp bị người ta bắt trở lại.
Cô lại là người mềm lòng, nhìn bộ dạng của cô ấy cũng không giống người xấu.
Khóa tay nắm rung động khi bị người vặn mở, rất nhanh thì bị phát hiện ở đây có người.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ vào tay cô ấy, Hoắc Minh Vân nửa tin nửa ngờ buông môi cô ra.
“Các anh đang làm gì vậy? Đi vệ sinh vẫn phải bị kiểm tra định kỳ à?” Cô tỏ vẻ tức giận nói.
Khi những người bên ngoài nghe thấy giọng nói của Đỗ Minh Nguyệt, nét mặt của họ cũng hoàn toàn thay đổi.
Giọng nói này hoàn toàn không phải là giọng của cô chủ nhà họ.
“Thưa cô, cô vui lòng mở cửa cho chúng tôi xem được không? "
Những người đó không những không rời đi, mà còn gõ cửa nhà vệ sinh nữa.
Hoắc Minh Vân lo lắng nhìn Đỗ Minh Nguyệt, như đang cầu xin cô.
Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy mềm lòng, lạnh lùng nói:” Cái gì? Tôi đi vệ sinh thì phạm pháp sao?"
“Không phải như vậy đâu thưa cô, chúng tôi chỉ là đang tìm người."
Quả nhiên là đến tìm cô gái này.
“Ở đây không có người nào mà các ngươi nói, nếu còn không rời đi tôi sẽ gọi cảnh sát!.”