Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, sắc mặt Lâm Hoàng Phong liền trở nên ôn nhu.
“Chuyện hợp tác của Đỗ Thị, sao cô lại gấp gáp đến như vậy
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh hỏi một cách hờ hững, đột nhiên ngẩng đầu lên,
“Anh đã hứa với tôi, nên anh không được hối hận!”
Lâm Hoàng Phong có chút bất lực, anh là đường đường là người thừa kế của tập đoàn Lâm Thị, mà cô một chút thành ý cũng không có?
“Nếu như tôi hối hận thì sao?” Anh đột ngột hỏi cô.
Đỗ Minh Nguyệt càng lúc càng lo lắng, “Lâm Hoàng Phong, anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị,lại nói chuyện không giữ lời.”
“Vậy thì cô có thể khen tôi vài câu.” Lâm Hoàng Phong nhướng mắt lên nhìn thẳng vào mắt của cô.
Khen ngợi anh? Điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt có chút bối rối, không biết làm sao lại đột nhiên chuyển sang chủ đề này.
Lâm Hoàng Phong nhướng mày, như thể đang đợi cô trả lời.
Mà Đỗ Minh Nguyệt biết, cô không khen anh thì cũng không được.
Cô mím môi, đem hết tất cả những lời hoa mĩ có thể nghĩ ra trong đầu nói ra một lượt, cứ như vậy Lâm Hoàng Phong mới bỏ qua cho cô.
Anh cười như điên đảo, “Cô yên tâm, những chuyện tôi đã hứa với cô, hiển nhiên không có chuyện nuốt lời.”
Đỗ Minh Nguyệt: “...”
Cho nên xem ra cô là bị anh đùa giỡn?
Chờ đã, anh chưa hỏi cô về cuộc phỏng vấn, vậy là anh sớm đã biết cô đã thông qua nó rồi?
Đỗ Minh Nguyệt không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tính mạng của Minh Tiêu mới là quan trọng nhất.
Lâm Hoàng Phong không ở lại lâu, ngay sau khi anh rời đi, cô quay lại phòng và gọi cho Hồ Đức Huy.
Hồ Đức Huy vừa bước vào văn phòng của Đỗ Chính Lâm, nhìn thấy cuộc điện thoại của Đỗ Minh Nguyệt liền cúp máy mà không hề nghĩ ngợi gì.
Đỗ Minh Nguyệt sững người một lúc, rồi tiếp tục gọi, nhưng bên kia đã tắt máy.
Cô nhỏ giọng mắng vài câu vẻ mặt đầy tức giận.
Cái tên này thật sự là đang đùa cô sao?
Hồ Đức Huy bước vào văn phòng của Đỗ Chính Lâm, Đỗ Chính Lâm nhìn thấy khuôn mặt đầy hằn học của Hồ Đức Huy, ông ta lập tức bật cười.
“Ba, ba tìm con!” Hồ Đức Huy cười nói.
Đỗ Chính Lâm là một con cáo già, làm sao có thể không biết Hồ Đức Huy nghĩ gì. "Đức Huy con đến rồi, ngồi xuống ngồi đi...”
Hồ Đức Huy gật gật đầu, ngồi vào sô pha. Sau khi ngồi xuống, Đỗ Chính Lâm liền lấy ra một bản hợp đồng.
Hợp đồng này chính xác là hợp đồng đã ký với tập đoàn Lâm Thị
“Đức Huy, con đã đi tìm Minh Nguyệt chưa?” Điệu bộ cười của ông ta hệt như con cáo già.
Hồ Đức Huy biết không có gì có thể giấu giếm được với ông ta nên anh gật đầu.
"Ba, con...”
Hồ Đức Huy muốn giải thích, nhưng bị Đỗ Chính Lâm cắt ngang.
“Ba không quan tâm con dùng thủ đoạn gì, ba chỉ muốn xem kết quả.”
Tảng đá nặng trong lòng của Hồ Đức Huy cũng được buông xuống, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
“Ba biết con là một người có năng lực, Thùy Linh nhìn trúng con, đó cũng là phúc phần của con, công việc bên ngoài của con cũng không tốt, ba tính như này hay là con về đây làm tổng giám đốc cho Đỗ Thị, con thấy thế nào?”
Hồ Đức Huy vừa nghe xong, mắt anh ta lập tức sáng lên, “Ba, đừng lo lắng, con nhất định sẽ nỗ lực hết sức.”
Anh ta luôn luôn tìm mọi cách để vào Đỗ Thị, mà cơ hội tốt như vậy, anh ta chắc chắn là sẽ không bỏ qua
Đỗ Minh Nguyệt gấp đến độ muốn xoay vòng mà vừa hay lại có cuộc gọi của Hồ Đức Huy gọi đến.
Cô nhìn thấy số điện thoại, không hề nghĩ ngợi gì liền nghe máy.
"Hồ Đức Huy, anh đang ở đâu? Tôi đã làm theo những gì anh nói bây giờ tôi muốn đưa Minh Tiêu về.” Cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, gần như hét lên.
Hồ Đức Huy vừa có được cơ hội vào Đỗ Thị, trên mặt mang đầy vẻ đắc ý.
"Cô vội vàng làm gì? Tôi còn chưa đàng hoàng cảm ơn cô. Nếu không có cô, tôi đã không vào Đỗ Thị dễ dàng như vậy rồi.
Đỗ Minh Nguyệt căn bản không muốn nghe lời cảm ơn đạo đức giả của anh ta.
“Hồ Đức Huy, tôi muốn đón Minh Tiêu, anh có hiểu tiếng người không?”
Cô gần như mất kiên nhẫn, chỉ cần cô nghĩ rằng Minh Tiêu đang ở trong cái lồng đó thì đã lập tức muốn đón thằng bé về.
"Minh Nguyệt, tại sao cô lại ngốc như vậy? Minh Tiêu là một con bài, cô nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng để cô đón thằng bé sao?"
Lời nói của Hồ Đức Huy giống như một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân cô, cả người cô trở nên lạnh như băng.
"Những lời này của anh là sao?"
"Ý gì? Nói thế này đi, chỉ cần cô giúp tôi lên vị trí tổng giám đốc, tôi sẽ để Minh Tiêu đi.”
"Hồ Đức Huy, anh nói mà không giữ lời! “ Đỗ Minh Nguyệt gần như hét lên.
Cảm nhận được sự tức giận của cô Hồ Đức Huy cười nhạo nói
"Cô không thay đổi chút nào, cô vẫn còn ngốc như vậy, sao có thể trách ai được?"
Đúng, cô thật ngu xuẩn, cô tự nhiên lại có thể tin vào những lời nói của Hồ Đức Huy
Từng tế bào của cô dường như đang run lên, như muốn xé nát con người ở phía bên kia điện thoại.
Nhưng rất nhanh ngay sau đó, cô bình tĩnh lại, vì cô biết rằng tức giận không thể giải quyết được gì.
"Hồ Đức Huy, anh nghĩ bây giờ anh có thể chống lại nhà họ Lâm sao? Đúng, tôi ở trong nhà họ Lâm không có địa vị gì, nhưng cũng không nhất định là Lâm Hoàng Phong sẽ không giúp tôi!”
Hồ Đức Huy không ngờ cô lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy, đồng thời lại nói trực tiếp đến thế.
Tất nhiên anh ta không thể đấu với nhà họ Lâm, như cô ấy nói, nếu Lâm Hoàng Phong nhúng tay vào chuyện này, anh ta không có cơ hội nào cả.
“Chuyện của Minh Tiêu, anh cũng không phải là không biết, nếu để thằng bé xảy ra chuyện, tôi thề tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
Giọng nói của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, khiến cho Hồ Đức Huy lộ ra một tia sợ hãi.
Người phụ nữ này có thực sự là Đỗ Minh Nguyệt mà anh ta từng biết sao? Anh ta bây có chút nghi ngờ.
Hồ Đức Huy chắc chắn là không có quyền từ chối.
Tuy nhiên, khi Đỗ Minh Nguyệt chuẩn bị đón Minh Tiêu về, Minh Tiêu liên tục đập đầu vào hàng rào, đầu óc của cậu bé sớm đã trở nên mơ hồ.
Đỗ Minh Nguyệt vội che miệng, sau đó chạy đến ngay lập tức và ôm chặt lấy cậu bé.
“Minh Tiêu, Minh Tiêu đừng có như vậy!”
Nhưng Minh Tiêu hoàn toàn không nghe thấy, cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt đã đánh ngất cậu bé.
Cô đỡ Minh Tiêu đi ra, nhìn Hồ Đức Huy, đôi mắt như đông cứng lại.
“Hồ Đức Huy, có chuyện gì xảy ra với Minh Tiêu, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!”
Trong bệnh viện...
Đỗ Minh Nguyệt nắm tay lấy tay Minh Tiêu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu bé, trong đầu hiện lên những lời bác sĩ nói.
"Các người điên à? Biết bệnh nhân mắc chứng bệnh trầm cảm, sao lại cho thằng bé uống thuốc này? Có biết như vậy là đang giết thằng bé không!”
Cô lấy tay vén tóc, vẻ mặt đầy sự áy náy.
Đồng thời, cô tự nhủ trong lòng rằng, dù thế nào đi chăng nữa cô nhất định khiến cho Hồ Đức Huy và Đỗ Thùy Linh phải trả giá.
Lúc trời sẩm tối, Lâm Hoàng Phong xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Anh nhìn Minh Tiêu trên giường bệnh, cười nhạo nói: “Thật sự không thể ngờ được, vợ của tôi thật sự có sức hấp dẫn như vậy!”
Nghe anh nói lời này, Đỗ Minh Nguyệt lo lắng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, tôi với Minh Tiêu không phải loại quan hệ đó.
Lâm Hoàng Phong không nói gì, nhưng nhìn cô với đôi mắt sắc bén như muốn khoét sâu vào trái tim cô.
“Lâm Hoàng Phong, tôi có thể nhờ anh làm giúp tôi một việc được không?”
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn anh.