“Không phải chứ, anh nhớ vừa rồi có người nào đó định treo điện thoại của anh.” Lâm Hoàng Phong hơi hơi dương môi.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới biết, người đàn ông này rõ ràng muốn cô cúi đầu.
“Anh thắng, dù sao em cũng không nói lại anh!” Đỗ Minh Nguyệt bĩu môi, mặc đầy dáng vẻ tức giận.
Lâm Hoàng Phong cười khẽ một tiếng, hơi cúi đầu thấp xuống.
Lâm Bảo Phong nhìn hai người bọn trọ trò chuyện tình chàng ý thiết, không hề có ý định để cho cậu bé đến nhận điện thoại.
Mặc dù biết hai người này đang rất ân ái, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nên khoe ân ái.
Cậu bé nhón chân lên, đưa tay nhỏ kéo lấy vạt áo của Đỗ Minh Nguyệt: “Dì Minh Nguyệt, con muốn nói chuyện với ba!”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới chú ý tới chuyện Lâm Bảo Phong còn không nói chuyện với Lâm Hoàng Phong, cô ảo não vỗ trán mình một cái.
“Đúng rồi, chuyện của Bảo Phong em còn chưa nói với anh, cậu bé hiện tại đang khôi phục rất tốt, nó muốn nói chuyện điện thoại với anh!”
Nghe được cô nói như vậy, Lâm Hoàng Phong nhíu mày một cái, mặt đầy chê bai.
“Tên nhóc thối kia có cái gì muốn nói với anh chứ?”
Anh cũng không phải không biết tình huống của cậu bé, ở bên đó, anh đã sớm sắp xếp người chăm sóc Bảo Phong, người bên kia cũng sẽ báo cáo tình huống cơ thể Bảo phong cho anh.
Cho nên anh không muốn đem thời gian nói chuyện phiếm quý giá với vợ mình lãng phí với tên nhóc thối này.
“Làm sao lại không có gì để nói? Cậu bé vẫn luôn hỏi em lúc nào anh về, để em đưa điện thoại cho Bảo Phong!”
Đỗ Minh Nguyệt nói song, cũng không chờ Lâm Hoàng Phong nói gì nữa, liền đưa điện thoại cho Lâm Bảo Phong.
Lâm Bảo Phong nhận lấy điện thoại, sau đó ngọt ngoài cười với Đỗ minh Nguyệt nói: “Dì Minh Nguyệt, con muốn uống sữa bò, dì có thể lấy cho con một ly không!”
“Được, ngày bây giờ dì sẽ đi lấy cho con!” Đỗ Minh Nguyệt cười cười xoa đầu cậu bé,sau đó liền đi xuống lầu.
“Tên nhóc thối, con lại dám ra lệnh cho dì Minh Nguyệt, con không biết dì Minh Nguyệt đang mang thai sao?” Lâm Hoàng Phong trực tiếp mắng Lâm Bảo Phong một trận.
Lâm Bảo Phong hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: “Ba, con đây là đang giúp ba, nếu không dì Minh Nguyệt của ba sẽ bị người khác đoạt mất!”
Lâm Hoàng Phong nghe cậu bé nói như vậy, anh dở khóc dở cười nói: “Một đứa trẻ như con thì biết cái gì.”
“Con không phải trẻ con, ba, ba nghĩ đi, bây giờ ba đang ở trong nước, mà dì Minh Nguyệt lại ở nước ngoài, con có bé cưng, nếu như có chuyện gì, ba cũng không thể ở bên cạnh dì, nếu như lúc đó đột nhiên có người đối xử đặc biệt tốt với dì Minh Nguyệt, ba nói dì Minh Nguyệt có thể động tâm hay không?”
Giọng nói của Lâm Bảo Phong còn trẻ con, nhưng cậu bé lại nói rất nghiêm túc.
Lâm Hoàng Phong im lặng một sút, sau đó anh cũng cảm thấy có lý.
“Vậy con nói, là người đàn ông không có mắt nào, dám động vào dì Minh Nguyệt của con!” Anh cắn răng nghiến lợi nói, bộ dạng có chút ngây thơ.
Vẻ mặt của Lâm Bảo Phong giống như đang nói con biết ba sẽ như vậy, sau đó cậu bé thấp giọng lén nói cho anh.
“Là một người kêu là chú An, hôm nay chú đó ngồi cùng xe với dì minh Nguyệt về, chú ấy cũng khá tốt với dì Minh Nguyệt, nếu không phải con ngăn lại, chú An kia còn đến nhà chúng ta uống trà!”
Chú An sao? Trong đầu Lâm Hoàng Phong đột nhiên hiện lên một cái tên, Chu Thành An!
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Lại là anh ta sao?
Lúc mang thai Thanh Vy, Chu Thành An đã ở bên cạnh chăm sóc cô, suýt chút nữa thì cướp mất vợ anh, bây giờ ở nước ngoài, lại gặp nhau!
Không thể không nói, Lâm Hoàng Phong thật sự có cảm giác nguy cơ, dù sao Chu Thành An là khác biệt, cho dù Đỗ Minh Nguyệt có như thế nào thì cũng sẽ không nhẫn tâm với Chu Thành An được.
“Cái chú đó có phải dáng người rất cao không, không đẹp trai như bà con nhưng dáng vẻ cũng coi như người bình thường?”
Lâm Bảo Phong: “…”
Ba, ba không nên khen chính mình như vậy!
“Đúng vậy, thật đẹp trai, cũng rất cao, nhưng mà không đẹp trai bằng ba, cái này cũng khó nói, nhỡ đâu dì Minh Nguyệt lại thích người như vậy!”
Lâm Hoàng Phong: “…”
Đứa bé này có phải ở cùng Minh Nguyệt quá lâu, nên mồm miệng mới lạnh lợi như vậy, càng ngày càng giống với cô!
“Bảo Phong, con giúp ba để ý chú An đó được không?” Lâm Hoàng Phong hạ thấp giọng nói.
“Con giúp ba, có lợi ích gì sao?” Lâm Hoàng Phong cầm điện thoại, vẻ mặt kiêu căng hỏi.
“Vậy con muốn cái gì?” Lâm Hoàng Phong cười khẽ, tên nhóc này, lại còn biết trả giá với anh.
Lâm Bảo Phong trầm tư một chút, cũng không biết mình muốn cái gì: “Con còn chưa nghĩ xong, vậy trước tiên ghi nợ.”
“Được, thành giao!”
Lúc này Đỗ minh Nguyệt bưng sữa bò đến, vừa vặn nghe được nhưng lời này, cô kỳ quái hỏi: “Ghi nợ cái gì đấy?”
Lâm Bảo Phong đã đạt được mục đích, đương nhiên sẽ không ở đây đợi ăn thức ăn cho chó.
Cậu bé đưa điện thoại vào tay Đỗ minh Nguyệt: “Đó là bí mật của con với ba, cho dì điện thoại di động!”
Nói xong, cậu bé còn có ý lấy sữa bò mà Đỗ minh Nguyệt cầm đến!
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy điện thoại, cậu bé vui vẻ như vậy, cũng không biết nói chuyện gì với Lâm Hoàng Phong.
“Con cẩn thận một chút, đừng làm đổ!”
Cách đó không xa truyền đến âm thanh vui vẻ của Lâm Bảo Phong: “Con biết rồi dì Nguyệt!”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái, vẻ mặt không biết làm sao, nhưng trong mắt đều là nụ cười cưng chiều.
“Cô đem điện thoại đặt sát tai hỏi: “Anh nói gì với Bảo Phong, sao nó lại vui vẻ như thế!”
“Nói với nó, nhất định sẽ tìm cơ hội gặp nó.”
Khó trách, trước kia nghe thấy cậu bé nói muốn gặp Lâm Hoàng phong, bây giờ Lâm Hoàng Phong lại hứa sẽ gặp cậu bé, cậu bé nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.
“Tình huống công ty hiện giờ thế nào rồi?”
“Sao vậy? Không tin anh sẽ giải quyết tốt được sao!” Lâm Hoàng Phong dịu dàng hỏi.
“Em tin anh, chỉ là em sợ anh quá mệt mỏi, em không có ở bên cạnh anh, anh nhớ chăm sóc mình thật tốt, nếu lúc trở về mà gầy đi thì anh coi chừng em!” Đỗ minh Nguyệt giả vờ tức giận nói.
Đáy mắt Lâm Hoàng Phong tràn đầy nụ cười, giọng nói mang theo từ tình nói: “Được, để anh cởi quần áo, cho em xem thật kỹ, chỗ nào của anh gầy!”
Đỗ Minh nguyệt biết anh lại không đứng đắn rồi, nhưng mặt cô vẫn không kiềm chế được mà đỏ lên.
Vóc người của anh, cô cũng phải chưa từng thấy qua, đặc biệt là cơ bụng và đường nhân ngư của anh…
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, từ trong lỗ mũi cô như có một luồng nhiệt chảy ra, cô lập tức bịt kín lỗ mũi.
Đúng lúc này Yến Thanh Nhàn đi vào, bà thấy động tác che mũi của Đỗ Minh Nguyệt, thì vội vàng chạy đến.
“Minh Nguyệt, con làm sao vậy? Sao lại chảy máu mũi?”
Đỗ Minh Nguyệt muốn nói với bà đừng nói, nhưng đã muộn một bước.
“Mẹ con không sao!”
“Con không sao sao?” Đương nhiên Yến Thanh Nhàn không tin: “Nếu con không sao thì tại sao lại chảy máu mũi chứ? Có phải thời tiết gần đây quá nóng không?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn điện thoại trong tay, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, không chừng hiện giờ Lâm Hoàng Phong đang cười nhạo cô.
Đương nhiên, đầu bên kia điện thoija, Lâm Hoàng Phong đúng lúc cũng nghe rõ ràng lời nói này.
Mà nguyên nhân người nào đó bị chảy máu mũi, đại khái anh cũng có thể đoán ra được.
Anh dần dần lộ ra nụ cười, tiếng cười này làm cho lòng người sợ hãi.
“Mẹ con thật sự không sao, mẹ mau đi ra ngoài đi!” Cô đẩy Yến Thang Nhàn rời đi.