Chu Thành An cầm một ít đồ ăn vặt, vỗ vỗ đầu cô: “Em không cần phải lo lắng đâu!”
Sau đó, bỏ đồ ăn vặt vào trong giỏ hàng, anh ấy nhớ rõ đây là món đồ ăn vặt mà Đỗ Minh Nguyệt thích nhất.
Mua xong đồ, Chu Thành An muốn đưa Đỗ Minh Nguyệt về nhà nhưng cô từ chối, cô muốn tự mình về nhà.
Nhưng Chu Thành An rất kiên trì, nhỡ cô lại gặp chuyện như lúc trước thì phải làm sao?
“Để anh đưa em về đi, cũng không xa, em đi một mình làm anh cảm thấy không yên tâm!” Chu Thành An mạnh mẽ nói.
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh ấy kiên trì như vậy, cũng không từ chối nữa.
“Được, em lại làm phiền anh rồi!”
Trong long Chu Thành An thực sự rất vui, như vậy lại có thể ở cạnh cô thêm một lúc rồi.
Về tới nhà, Lâm Bảo Phong đang ở sân chơi trò chơi, nghe thấy tiếng xe, lập tức nhìn sang.
Ngay khi nhìn thấy Chu Thành An đang đỡ Đỗ Minh Nguyệt xuống xe, Lâm Bảo Phong nheo mắt lại nhìn, sau đó liền bỏ đồ chơi xuống chạy tới!
“Cuối cùng thì dì Minh Nguyệt cũng về rồi!” Lâm Bảo Phong nhiệt tình hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt một tay đỡ bụng của mình, một tay sờ vào gương mặt cậu bé, khẽ cười nói: “Ừ, dì về rồi, sức khỏe của Bảo Phong thế nào rồi?”
Lâm Bảo Phong giơ cánh tay của mình ra muốn thể hiện là mình rất khỏe, nói: “Sức khỏe của con đã tốt lên nhiều rồi!”
“Thật sao? Vậy là tốt rồi!”
Chu Thành An nhìn hai người trò chuyện với nhau, anh ấy nghi ngờ hỏi: “Đây là?”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, cô quên mất còn chưa giới thiệu hai người với nhau, vội vàng nói: “Đây là Lâm Bảo Phong, Bảo Phong, mau chào chú An đi!”
Lâm Bảo Phong nhìn Chu Thành An từ trên xuống dưới, rối lễ phép chào: “Cháu chào chú An ạ!”
Chu Thành An nghe xong, đang chuẩn bị cười đáp lại thì thấy cậu bé nhào tới ôm chân Đỗ Minh Nguyệt làm nũng nói: “Dì Minh Nguyệt ơi, bao giờ thì chúng ta trở về vậy? Con nhớ ba, không chừng ba cũng đang nhớ con!”
Lâm Bảo Phong vừa nói vừa nháy mắt với Chu Thành An, giống như muốn nói: “Đây là vợ của ba cháu, chú nhìn gì mà nhìn, nhìn thì cũng không phải của chú!”
Chu Thành An bị bộ dạng này của Lâm Bảo Phong làm cho có chút dở khóc dở cười, cậu bé giống như là sợ anh ấy sẽ cướp Đỗ Minh Nguyệt đi vậy..!
Biểu cảm này của cậu bé thật sự giống Lâm Hoàng Phong như đúc.
Đỗ Minh Nguyệt bỗng cảm thấy kì lạ, cậu bé sao vậy, không phải sáng nay đã giải thích rồi sao?
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn rất kiên nhẫn nói lại một lần nữa: “Bảo Phong ngoan nào, ba có rất nhiều việc, sau khi giải quyết xong thì ba nhất định sẽ đến.”
Lâm Bảo Phong bĩu môi, có chút không vừa lòng, nhưng cũng không nói gì.
Đỗ Minh Nguyệt định mời Chu Thành An vào nhà một lúc, dù sao cũng đã đến cửa nhà, không để anh ấy vào thì cũng không lịch sự.
“Hay anh vào nhà ngồi một lát đi!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa dứt lời, Lâm Bảo Phong liền kéo tay cô đi vào trong nhà: “Dì Minh Nguyệt ơi, chú An còn có việc phải làm, không nên làm phiền chú ấy!”
Chu Thành An hiểu ra, cậu bé hoàn toàn không muốn anh tiếp xúc với Đỗ Tiểu Nguyệt một chút nào.
Nhưng mà, hiện tại anh thực sự cũng không có thời gian, lúc nào rảnh thì nhất định phải cùng cậu bé nói chuyện mới được.
Dù không đánh lại ba của cậu bé, nhưng mà với trẻ con, thì anh ấy vẫn sẽ không mềm lòng.
Nhưng hôm nay, thật sự anh không có thời gian.
“Không cần đâu Minh Nguyệt, bây giờ anh còn có việc phải làm, lần sau có cơ hội, anh nhất định sẽ đến chơi một chút!”
Đỗ Minh Nguyệt thấy Chu Thành An có việc nên cũng không giữ lại, hai người cùng lưu số điện thoại của nhau, sau đó anh ấy rời đi.
Lâm Bảo Phong nhìn bóng lưng Chu Thành An rời đi, cảm thấy có một hồi chuông cảnh báo, không được, cậu phải tranh thủ thời gian gọi điện cho ba, nhỡ dì Minh Nguyệt bị chú An này cướp đi mất thì phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Minh Nguyệt thấy cậu bé cứ nhìn theo Chu Thành An, còn tưởng rằng nó không nỡ để anh ấy đi.
“Đừng nhìn nữa Bảo Phong, chú An đã đi rồi, nếu con thích chú ấy thì lần sau dì sẽ lại mời chú ấy đến chơi!”
Lâm Bảo Phong: “...”
Ai thích chú ấy, còn muốn tới nhà làm khách, đây không phải là muốn tạo cơ hội cho dì Minh Nguyệt với chú ấy sao? Cậu bé đâu có ngốc.
Nhưng mà, Lâm Bảo Phong cũng không dám nói những lời này ra, chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ!”
Đỗ Minh Nguyệt vuốt tóc cậu bé, sau đó dắt tay cậu đi vào nhà!
Yến Thanh Nhàn trở về rất nhanh, chỉ sợ Đỗ Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì, dù sao hiện tại cô cũng đang mang thai sáu tháng, chỉ còn mấy tháng nữa là chuyển dạ, đương nhiên bà sẽ lo lắng.
Khi về nhà, thấy cô vẫn khỏe mạnh, lúc này bà mới thở phào một hơi.
“May là con không sao!”
Đỗ Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ: ”Mẹ, con cũng không phải là trẻ con.”
Cô hoàn toàn đã quên mất, vừa rồi cô còn bị lũ côn đồ theo dõi.
Yến Thanh Nhàn trừng cô: “Con đấy, chính là chưa bao giờ gặp người xấu, ở Mỹ, an ninh cũng không phải là tốt, con vẫn nên ít ra ngoài thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt cũng muốn nói chuyện lúc nãy ra nhưng lập tức dừng lại. . ngôn tình ngược
Lâm Bảo Phong nhìn hai người, trong nội tâm cũng đang thầm nghĩ cách để mật báo cho Lâm Hoàng Phong.
Cậu bé dám khẳng định, chú An kia nhất định đã để ý dì Minh Nguyệt rồi.
Đỗ Minh Nguyệt đang dỗ Yến Thanh Nhàn, Lâm Bảo Phong nhìn hai người, đột nhiên nói một câu: “Dì Minh Nguyệt, con có thể gọi điện cho ba không?”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra, Lâm Bảo Phong trong khoảng thời gian này đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa nói chuyện với Lâm Hoàng Phong.
Anh có lẽ đang rất lo lắng cho Lâm Bảo Phong.
“Đúng rồi, con sẽ gọi điện cho Hoàng Phong.”
Nói xong, cô dẫn Bảo Phong lên lầu.
Bởi vì lệch múi giờ nên bên Lâm Hoàng Phong đang là buổi tối.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại không để ý tới việc chênh lệch múi giờ nên vẫn gọi điện thoại qua, liền nghe được giọng nói lười biếng của anh.
Như một con mèo đang phơi nắng, lười biếng kêu lên một tiếng nhẹ như lông vũ.
Lâm Hoàng Phong nhìn thoáng qua điện thoại, rồi lại không chắc chắn lắm mà gọi cô.
“Minh Nguyệt, là em sao?”
Một hồi lâu sau, Đỗ Minh Nguyệt mới kịp phản ứng, sau đó cảm giác có lỗi nói: “Xin lỗi, có phải em làm phiền giấc ngủ của anh không?”
Đầu dây bên kia trầm lặng một lúc, sau đó truyền đến thanh âm sột soạt, dù không biết là anh đang xuống giường hay là trở mình, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy áy náy.
Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra nên nhất định anh đang rất mệt. Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút, vậy mà lại bị cô làm phiền.
Lâm Hoàng Phong đi xuống giường, gần đây anh cũng thực sự không ngủ được, không phải vì vấn đề công việc mà bởi vì bên cạnh thiếu mất một người, cảm giác thấy trong lòng thật trống rỗng.
Hơn nữa, hiện tại cô đang mang thai, chắc chắn cũng cần có người bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy, em gọi cho anh, anh rất vui!”
Đỗ Minh Nguyệt không tin, sau đó Lâm Hoàng Phong làm bộ đau lòng, cần an ủi.
“Ngược lại là em, lâu như vậy rồi cũng không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại, chẳng lẽ không nhớ anh sao?”
Đỗ Minh Nguyệt bị câu nói này của anh làm cho tức cười, sau đó vội vàng đồng ý nói: “Nhớ, rất nhớ anh, cho nên bây giờ mới gọi cho anh này!”