“Là anh phải cảm ơn em mới đúng. Anh có con rồi, anh có con rồi!”
Nhìn anh ấy như thế này, Đỗ Minh Nguyệt không thể nhịn được cười. Cô ấy thật may mắn khi gặp được người đàn ông này.
Lâm Hoàng Phong ôm cô xoay một vòng khiến cô trở nên chóng mặt, vỗ vai anh ấy: “Hoàng Phong, đừng quay nữa, em chóng mặt.”
Lâm Hoàng Phong vừa nghe vậy, anh lập tức đặt cô xuống: “Minh Nguyệt, em không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, ổn định ý thức: “Em không sao, hình như anh quá kích động rồi.”
Lâm Hoàng Phong lần đầu tiên nở nụ cười hạnh phúc như vậy, đặt tay lên bụng của Đỗ Minh Nguyệt với một chút mong đợi.
Thấy bọn họ vô cùng vui mừng, bác sĩ ho khan một tiếng: “Quan trọng nhất là phải chăm sóc nhau thật tốt. Nhau thai có chút không ổn định, vài tháng nữa cần tới kiểm tra lại.”
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ!” Đỗ Minh Nguyệt cười đáp.
Trên đường trở về, Lâm Hoàng Phong liên tục đặt tay lên bụng cô. Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy bất lực, nói: “Hoàng Phong, nó sẽ ở trong bụng em, sẽ không chạy đi đâu được đâu.”
Lâm Hoàng Phong không quan tâm đến điều này, và cứ nhìn chằm chằm vào bụng cô ấy, như thể đứa bé có thể bỏ chạy thực sự.
Nhìn thấy anh như vậy, Đỗ Minh Nguyệt không đơn giản nói gì, nhưng cảm thấy Lâm Hoàng Phong lúc này dường như chính là một đứa trẻ.
Khi trở về biệt thự, má Ngô đã vội vàng tới hỏi chuyện cô. Chính bởi vì chuyện này mà bà cũng rất lo lắng, bây giờ nhìn thấy cô trở lại, bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Mợ chủ, mợ đã về rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nụ cười trên mặt không thể che dấu được.
Má Ngô ánh mắt sắc bén, lập tức nhận ra được tâm trạng của cô rất tốt, liền biết cô đúng là đã có thai rồi.
“Mợ chủ, đúng thật là mợ có thai rồi phải không?”
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt và gật đầu một lần nữa.
Khuôn mặt già nua của má Ngô lộ ra một nụ cười, hai tay chắp trước ngực, vui vẻ nói: “Tạ ơn trời đất!”
Lâm Hoàng Phong siết chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Mấy tháng này, em nhất định phải ở nhà dưỡng thai thật tốt, em đừng tới công ty nữa.”
Anh vẫn nhớ lời bác sĩ nói, phải chăm sóc em bé thật tốt, xem ra thật sự không cần đến công ty.
Đỗ Minh Nguyệt nghe nói không thể đến công ty, có chút bất mãn: “Em không muốn. Hiện tại em không sao, hơn nữa đến công ty cũng không phải làm việc gì quan trọng. Nếu bắt em ở nhà một mình, như vậy sẽ chán chết mất.”
Cô không muốn ở nhà một mình cả ngày làm bạn với nỗi buồn chán như trước nữa.
Để cô ở nhà một mình, chi bằng hãy để cô ở công ty, ít nhất còn có Thúy Hân, Dư Hồng Thu cùng cô trò chuyện.
Lâm Hoàng Phong không ngờ rằng cô sẽ từ chối, chỉ trong lòng anh vẫn lo lắng cho đứa trẻ. Dù sao thân thể hiện tại của cô cũng rất yếu, không thể để mệt mỏi được.
“Nếu em chán, anh sẽ bảo mấy cô bạn của em tới chơi với em.”
“Đừng, bọn họ cũng phải làm việc, làm sao có thể ở bên cạnh em mỗi ngày được.” Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng cự tuyệt.
Lâm Hoàng Phong lúc này cũng có chút khó xử. Một mặt, anh muốn tốt cho sức khỏe của cô, nhưng mặt khác, anh lại cũng không muốn ép buộc cô nếu cô không bằng lòng.
Thấy anh đột nhiên im lặng, Đỗ Minh Nguyệt biết rằng vẫn còn chỗ khiến anh lo lắng, vì vậy cô nhanh chóng nắm lấy tay anh.
“Hoàng Phong, anh làm theo ý em đi. Em sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Hơn nữa, em ở công ty với anh, anh còn có thể bảo vệ em, đúng không?” Đỗ Minh Nguyệt làm nũng với anh.
Lâm Hoàng Phong cảm thấy điều đó cũng có lý, nhưng đồng thời anh vẫn hơi do dự. Đỗ Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh và cảm thấy cần phải tấn công mạnh hơn nữa.
“Anh không phải đang lo lắng rằng sẽ không bảo vệ được em đấy chứ? Nếu là như vậy, em không làm cho anh khó xử nữa.”
Rõ ràng đó là một phương pháp khích tướng, Lâm Hoàng Phong làm sao có thể không nhìn ra được. Tuy nhiên, anh thực sự phải chấp nhận rồi.
“Ai nói anh không bảo vệ được em, em đang cố tình khiêu khích anh phải không?” Lâm Hoàng Phong chán nản gãi gãi mũi.
Đỗ Minh Nguyệt lè lưỡi, đoán rằng anh đã đồng ý với cô rồi.
“Vậy là anh đồng ý?” Đỗ Minh Nguyệt cười hỏi.
“Đồng ý. Anh làm sao có thể không đồng ý với em được.” Lâm Hoàng Phong thở dài, vẻ mặt bất lực.
Đỗ Minh Nguyệt hạnh phúc ôm chầm lấy anh: “Cảm ơn Hoàng Phong, em biết anh là người tuyệt vời nhất, moa.”
Nói xong, cô liền hôn thật mạnh lên mặt anh.
Lâm Hoàng Phong bị hành động này của cô làm cho bật cười. Sau đó mới ổn định lại, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận, hiện tại em là hai người đấy.”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười: “Em biết rồi!”
Sau khi Thanh Vy biết Đỗ Minh Nguyệt mang thai, cô bé cũng rất vui mừng. Cô ngồi xổm trước bụng mẹ, chống cằm nhìn Đỗ Minh Nguyệt đầy nghi hoặc.
“Mẹ ơi, con sắp có em rồi sao?” Thanh Vy cảm thấy hơi mọi thứ đều lạ lẫm.
Đỗ Minh Nguyệt chạm vào đầu của cô bé và nói nhỏ: “Đúng vậy! Thanh Vy, con muốn có một em trai hay một em gái?”
Thanh Vy quay đầu suy nghĩ một chút, vui vẻ đáp: “Con muốn em gái. Nếu như vậy, con có thể bảo vệ em. Hơn nữa con cũng còn rất nhiều váy có thể cho em mặc.”
“Em gái ư? Vậy con không thích em trai sao?”
“Em trai...” Thanh Vy nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên hình ảnh Từ Lâm hiện lên trong đầu cô.
Cô cảm thấy rằng em trai mình có lẽ sẽ giống với Từ Lâm.
Tuy nhiên, cô đã có một người em trai rồi, nếu lại có thêm một người em trai nữa thì xem ra cũng không được hay cho lắm.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cau mày khi thấy cô bé suy nghĩ nghiêm túc như vậy.
Dáng vẻ này của Thanh Vy thực khiến cô cảm thấy rất đáng liền, liền cúi đầu gõ vào chóp mũi cô bé: “Con đừng nghĩ nữa. Mẹ tin chắc, cho dù là em trai hay em gái thì chị Thanh Vy cũng sẽ bảo vệ thật tốt, đúng không?”
Thanh Vy nghe xong, đột nhiên thông suốt.
“Đúng vậy, con là chị gái mà. Cho dù là em trai hay em gái, con cũng sẽ chăm sóc em mình thật tốt!” Thanh Vy vỗ ngực nói chắc nịch.
Đỗ Minh Nguyệt cười và xoa đầu cô: “Tốt quá! Thanh Vy thực sự là một đứa con gái ngoan của mẹ.”
Tuy nhiên, thời điểm mang thai, Đỗ Minh Nguyệt cũng rất khổ sở với việc uống thuốc.
Nhìn thấy trước mặt nhiều loại thuốc như vậy, Đỗ Minh Nguyệt có chút oan ức nói: “Có thể không cần uống thuốc hay không?”
Cô thật sự đã uống thuốc nhiều tới mức muốn nôn mửa rồi. Sáng uống thuốc, trưa uống thuốc, tối cũng phải uống thuốc.
Nếu là trước đây, Lâm Hoàng Phong có thể sẽ đồng ý với lời xin xỏ này của cô. Nhưng bây giờ cô đang mang thai một đứa trẻ, anh đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
“Minh Nguyệt, nếu không uống thuốc, đứa nhỏ trong bụng em phải làm sao? Em sẽ không tàn nhẫn như vậy đúng không?” Lâm Hoàng Phong nhẹ giọng nói.
Đỗ Minh Nguyệt đã gặp đúng điều mình lo lắng nhất, cô ấy nhìn vào bụng của mình và đành phải chịu đựng.
“Được rồi!” Cô cầm thuốc lên uống với vẻ chán ghét.
Uống xong, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó hết lại, xem ra thuốc thật sự rất khó uống.
Nhìn thấy cô như vậy, Lâm Hoàng Phong cũng cảm thấy đau lòng. Anh ôm cô vào lòng rồi dịu dàng hôn cô.