“Tôi chỉ muốn giành chiến thắng trong trò chơi này, khiến cho Lâm Hoàng Phong thật sự hối hận.”
Cô giữ chặt ly rượu, móng tay đỏ tươi và màu rượu đỏ trong ly rượu phản chiếu vào nhau, chiếu lên gương mặt cô.
Cô vẫn không thể quên được dáng vẻ của người đàn ông từ chối cô, đây là vết nhơ trong cuộc đời cô và cô sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.
Cô muốn nhìn Lâm Hoàng Phong phải hối hận, hối hận vì ngay từ đầu đã không chọn cô.
Viên Quân Minh thích thú nhìn vẻ mặt của cô, thực sự khiến anh cảm thấy vô cùng mê hoặc. Anh không kìm được mà ghé sát vào cô, lấy một lọn tóc bên tai cô, cầm trong tay nghịch ngợm.
“Em yên tâm. Có anh ở đây, chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng trong trò chơi này.”
Anh ta không tin rằng Lâm Hoàng Phong có thể thắng được lần này. Anh ta đã mất công chuẩn bị nhiều như vậy, cũng chỉ là vì thời điểm này mà thôi.
Serena biết anh ta có ý gì với cô, nhưng dù vậy, cô vẫn có chút lo lắng.
“Em nghe nói rằng các giám đốc của Tập đoàn Lâm thị rất không hài lòng với quyết định lần này của Lâm Hoàng Phong lần này. Không bằng, chúng ta hãy lợi dụng sự việc này để ra tay, anh thấy thế nào?”
Lời nhận xét của Serena khiến Viên Quân Minh im lặng.
Anh ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy lời cô nói là đúng. Ban giám đốc Tập đoàn Lâm thị cũng phải là không thể mua được.
Hơn nữa, anh còn nghe nói một trong những giám khảo của cuộc thi lần này tình cờ là một giám đốc của Tập đoàn Lâm thị.
Nếu có thể mua chuộc được anh ta, không phải lần thi đấu này chắc chắn sẽ giành chiến thắng hay sao.
“Em nói đúng, chúng ta có thể bắt đầu từ đây. Serena, em thực sự là một người phụ nữ thông minh.” Viên Quân Minh khen ngợi.
Serena cong môi tỏ vẻ kiêu kỳ. Lâm Hoàng Phong, cô chỉ muốn anh phải quỳ xuống cầu xin cô.
...
Mấy ngày nay Hoàng Uyên luyện tập vô cùng chăm chỉ, Thúy Hân hầu như không cho cô ấy được tới mười lăm phút để nghỉ ngơi.
Suốt thời gian qua cô đều cố gắng tập luyện. Cũng may là Hoàng Uyên có nền tảng tốt, đầu óc thông minh. Cô lại rất chăm chỉ, vì vậy không mất nhiều thời gian để có một dáng đi đẹp.
Đỗ Minh Nguyệt tới để xem xét tình hình của cô và gật đầu tán thưởng.
“Tốt quá. Mới có mấy ngày mà đã tiến bộ nhiều như vậy rồi.”
Hoàng Uyên được khen ngợi, vẻ mặt ngượng ngùng: “Không phải đâu, đều là do chị Thúy Hân dạy.”
Thúy Hân xua tay: “Đừng có tâng bốc tôi như thế. Do cô có căn bản tốt, hơn nữa có chăm chỉ luyện tập. Cô tiến bộ nhanh như vậy hoàn toàn là do chính bản thân cô thôi.”
Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt: “Nếu cô đã nhận được lời khẳng định của Thúy Hân, điều đó có nghĩa là cô thực sự đã làm tốt.”
Hoàng Uyên lần này không còn khiêm tốn nữa, thoải mái nói lời cảm ơn.
Đỗ Minh Nguyệt thích tính cách của cô ấy, vì vậy hai người bắt đầu trò chuyện. Một lúc sau Tiêu Phương tới, Đỗ Minh Nguyệt liền nuối tiếc rời đi.
Nhìn Hoàng Uyên hình như có tăng cân không ít, xem ra có người đã chăm sóc cô ấy rất rồi.
Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong cùng nhau rời công ty. Gần đây, cô ấy ăn không ngon miệng và luôn cảm thấy buồn nôn.
Không phải cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình mang thai, nhưng khi nghĩ đến những gì bác sĩ từng nói trước đây, cô đã bóp chết ý nghĩ này.
Thấy cô ăn không ngon miệng, Lâm Hoàng Phong đặt bộ đồ ăn trên tay xuống, hỏi: “Em làm sao vậy? Không ngon miệng sao?”
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên bị thẩm vấn, nhanh chóng hoàn hồn và lắc đầu.
“Em không sao, chỉ là không muốn ăn nhiều. Có thể là do cũng không đói lắm.”
Má Ngô nghe vậy lúc này cũng nhanh chóng đi tới: “Mợ chủ, mợ muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm cho mợ.”
“Không, không cần đâu. Không phải phiền phức như vậy.”
Đỗ Minh Nguyệt không muốn làm phiền Má Ngô, hơn nữa cô ấy thực sự không biết phải ăn gì bây giờ.
Sau khi Má Ngô nghe xong, trong lòng có chút băn khoăn, không biết có phải do thân thể cô không được khỏe hay không.
“Mợ chủ, có phải trong người khó chịu không?”
Đỗ Minh Nguyệt xoa bụng và tự hỏi liệu có phải dạ dày của cô có vấn đề gì hay không.
“Cháu cũng không biết nữa. Gần đây hễ thấy dầu mỡ là cháu cảm thấy buồn nôn.”
Má Ngô nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên: “Buồn nôn ư? Không phải là đã có đấy chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt biết bà đang nói về cái gì, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải đâu. Bác sĩ đã nói thể chất của cháu không được tốt, sẽ rất khó để có được.”
Nghe những gì họ nói, Lâm Hoàng Phong cảm thấy có chút kỳ quái, đồng thời trong lòng cũng có suy nghĩ của chính mình.
“Minh Nguyệt, không phải là em...” Lâm Hoàng Phong nhìn chằm chằm vào bụng cô, cảm thấy có chút kích động.
Đỗ Minh Nguyệt không biết trả lời như thế nào, bản thân cô cũng vài phần phấn khích. Nếu thật sự có thai, cô đương nhiên sẽ rất vui vẻ.
“Em nghĩ, cứ để bác sĩ kiểm tra đã. Nếu lại lặp lại chuyên giống lần trước, em phải làm thế nào?” Đỗ Minh Nguyệt siết chặt gấu áo với vẻ lo lắng.
Lâm Hoàng Phong làm sao có thể không hiểu được tâm tình của cô, anh vươn tay nắm lấy tay cô rồi nhẹ giọng nói: “Đừng ngốc thế. Cho dù em không mang thai thì cũng không phải là chuyện kỳ quái. Bây giờ đã có anh ở bên em rồi.”
Nghe những lời của Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng hơi dao động, cô liền gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Lâm Hoàng Phong đã hẹn gặp bác sĩ.
Đỗ Minh Nguyệt đêm hôm trước hơi lo lắng và ngủ không ngon giấc, vì vậy cô ấy thức dậy vào buổi sáng với khuôn mặt nhợt nhạt.
Trên đường đến bệnh viện, Lâm Hoàng Phong đã đưa tay ra và nắm tay cô để giúp cô bình tĩnh lại.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Sự căng thẳng của Đỗ Minh Nguyệt biến mất ngay lúc đó, và cô cười đáp lại anh: “Em không sợ!”
Lâm Hoàng Phong nắm tay cô chặt hơn, và chẳng mấy chốc hai người đã tới nơi.
Trong bệnh viện, bác sĩ hỏi cô một số câu hỏi và cô đã trả lời thành thật.
Sau đó bác sĩ đã cho cô làm xét nghiệm. Quá trình chờ đợi kết quả luôn rất lâu nhưng Đỗ Minh Nguyệt không còn quá lo lắng nữa.
Sau khi kết quả được công bố, cho thấy Đỗ Minh Nguyệt đã mang thai được một tháng.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tin này liền ngây ngẩn cả người. Bác sĩ bước đến và trao kết quả: “Xin chúc mừng!”
Đỗ Minh Nguyệt chớp mắt, như thể cô ấy không tin lắm vào điều này: “Tôi có thai sao?”
Bác sĩ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, cái thai đã dduwwocj một tháng. Nhưng tốt hơn hết là cô nên chăm sóc cơ thể cẩn thận. Tôi sẽ kê một ít thuốc cho cô.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cách máy móc, sau đó mới có thể chấp nhận sự thật. Cô quay đầu lại và thấy Lâm Hoàng Phong đã hoàn toàn chết lặng.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, vẫy tay trước mặt anh.
“Làm sao vậy? Anh bị dọa tới choáng váng rồi sao?”
Khi cô mang thai Thanh Vy, cô đã không hề nói cho anh biết chuyện này nên trong lòng anh vẫn không hề có gì xáo động. Nhưng bây giờ khi anh nghe thấy điều này, thậm chí còn được công bố ngay trước mặt mình, anh chỉ có thể im lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới tỉnh táo trở lại, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Anh ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt, vui mừng như một đứa trẻ.
“Minh Nguyệt, chúng ta có con, chúng ta có con!”
Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt cũng dịu dàng: “Đúng vậy, chúng ta có con rồi. Hoàng Phong, cảm ơn anh.”
Lâm Hoàng Phong ôm cô nhấc bổng lên, Đỗ Minh Nguyệt không phản ứng gì, chỉ hét lên vui sướng.