Từ Trân Trân tới chỗ này, chuyện thứ nhất chính là tìm Thanh Vy, cô bé muốn nhìn một chút, ba mẹ Thanh Vy có lợi hại như ba mẹ mình hay không.
Con nít đại khái luôn là như vậy, thích so sánh, chỉ có như vậy, mới ra vẻ mình xuất sắc.
Từ Trân Trân tìm được Thanh Vy, đúng như dự đoán, ba người kia lại dính chung một chỗ, giống như là bộ phận cơ thể người vậy. Nhìn một màn này, Từ Trân Trân liền cảm thấy có chút nóng giận khó hiểu.
"Ba, con thấy bạn học của mình, con qua chào bạn nhé!"
Mẹ cô bé có chút không yên lòng nói: "Con cẩn thận chút, đi mau rồi về đây nhé!"
Từ Trân Trân ngọt ngào đáp một tiếng, sau đó liền đi về hướng của Thanh Vy.
"Sao mà đến đây cũng gặp các người thế này? Lại còn cả ba người chung một chỗ nữa chứ. Cũng có phải là cùng một ba mẹ sinh ra đâu, sao lại chơi chung với nhau được chứ!"
Nghe được giọng của Từ Trân Trân, ba đứa bé đều nhất loạt lộ ra một vẻ mặt chán ghét.
"Tại sao lại là cậu? Sao ở đâu cũng đụng phải cậu thế?" Thanh Vy mặt vẻ chê bôi nói.
Từ Trân Trân nghe được cô bé nói như thế, liền lập tức mất hứng: "Nơi này cũng không phải là nhà cậu mở, cậu tới được sao tôi không tới được chứ?"
"Vậy phiền cậu nếu mà có thấy tôi thì đi đường vòng đi được không? Tôi chẳng muốn thấy cậu chút nào hết."
Từ Trân Trân xem thường: "Làm như tôi muốn gặp mấy người. Chẳng qua là muốn nhắc nhở mấy người, chỗ này cho dù là mấy người vào được đi chăng nữa, nó cũng là một chỗ cao sang!"
Thanh Vy mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn cô bé kia, người này là tới để khoe khoang mình sao? Đáng tiếc Thanh Vy không muốn nghe cô bé kia khoe khoang lấy le chút nào hết.
"Nếu cậu không muốn đi đường vòng, vậy chúng tôi đi là được đúng không?" Nói xong, Thanh Vy nhìn về phía người đằng sau: "Đi, chúng ta qua bên kia xem đi!"
Từ Lâm cùng Lâm Bảo Phong gật đầu một cái, bày tỏ rằng hết sức hài lòng với việc này.
Từ Trân Trân nhìn bọn họ không thèm để ý đến mình, tức giận dậm chân huỳnh huỵch: "Mấy người đứng lại cho tôi!"
Nhưng ba đứa bé kia cũng không muốn để ý đến cô bé, cứ thế đi thẳng.
Từ Trân Trân không cam lòng, lập tức lại đi theo bọn họ.
Thanh Vy có chút không biết làm sao: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì chứ?"
"Không làm gì!" Từ Trân Trân trợn to hai mắt nhìn trừng trừng lại.
Thanh Vy suy nghĩ một chút, cuối cùng lại đi chỗ khác, đúng như dự đoán Từ Trân Trân cũng đi theo bọn họ.
Thanh Vy cười lên: "Từ Trân Trân, cậu giống như chó con theo đuôi người ta vậy á. Vậy giờ tôi ở đây này, cậu cũng đừng có đi đâu!"
Từ Trân Trân không nghĩ tới cô bé sẽ trêu ghẹo mình như vậy, không kiềm được tức đến đỏ mặt.
"Ai là chó theo đuôi cậu? Lăng Thanh Vy, cậu nói chuyện không biết ngượng!"
Thanh Vy nháy mắt một cái, mặt đầy vẻ ngây thơ, hỏi: "Vậy cậu đi theo chúng tôi như vậy làm gì? Là bởi vì cậu bị rớt mặt rồi à?"
Cô bé nhìn xuống dưới đất, lẩm bẩm nói: "Nhưng tôi không thấy mặt câu đâu hết? Không phải là tôi đạp trúng rồi chứ?"
Cãi tay đôi với Thanh Vy, Từ Trân Trân cho tới giờ cũng không thắng nổi cô bé. Không biết có phải là do gen quá mạnh hay không, luôn có thể khiến cho Từ Trân Trân không cách nào nói lại được.
Mà Từ Trân Trân hết lần này đến lần khác vẫn là một người ngang ngạnh, cho nên hai đứa bé gái này mà thấy nhau sẽ không ngần ngại công kích nhau.
Lâm Bảo Phong vốn không định nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ. Dù sao đó là con gái, trong ý thức của cậu bé, con gái gây gổ thì không nên chọc vào.
Nếu không người kế tiếp bị thương, nhất định là mình.
Không nên hỏi cậu bé làm sao sẽ biết những thứ này, đại khái là bởi vì cậu bé cũng vừa vặn bị đánh lây qua!
Từ Lâm thì không giống thế. Cậu bé giống như là kỵ sĩ vậy, canh giữ ở bên người Thanh Vy, mặt đầy phòng bị nhìn Từ Trân Trân.
Giống như nếu như Từ Trân Trân dám làm gì, cậu bé sẽ liền lập tức nhào tới ngay!
Sợ Thanh Vy sẽ phải chịu thương tổn gì, dẫu sao nhìn Từ Trân Trân cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.
Đỗ Minh Nguyệt vốn là còn nhìn ba đứa bé kia, sau đó hoàn toàn bị hình ảnh trong ống nhòm kia hấp dẫn, cho nên căn bản không có chú ý tới chuyện xảy ra với Thanh Vy bên kia.
Lâm Hoàng Phong ôm cô, một cái tay ở điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm, Đỗ Minh Nguyệt nhìn trong hình ảnh vũ trụ, không kiềm được thốt lên.
"Cái này trông đẹp thật đó!" Đỗ Minh Nguyệt có chút kích động nói.
Lâm Hoàng Phong hơi nghiêng đầu một cái, tầm mắt liền rơi vào trên gương mặt cô.
Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, phía trên có thể nhìn thấy lông măng thật nhỏ, quai hàm hơi nhô ra, đáng yêu giống như là một con chuột hamster, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn bóp bóp một cái.
Anh cong cong môi, nhẹ giọng đáp: "Đúng đó, rất đẹp mắt!"
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó xoay đầu lại nhìn về phía anh, nhưng lại rơi vào trong một đôi con ngươi ôn nhu.
Cô đỏ mặt lên: "Anh nhìn đi đâu thế, nhìn đây này…"
"Không muốn, không đẹp bằng em!" Lâm Hoàng Phong dứt khoát cự tuyệt nói.
"Anh..."
Đỗ Minh Nguyệt nói được một chữ anh xong lại không nói thêm được gì nữa. Vì muốn che giấu sự xấu hổ của mình, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nhìn ống nhòm.
Lâm Hoàng Phong nhìn lỗ tai cô hồng hồng, nụ cười trong mắt sâu hơn.
Lúc này, một đôi vợ chồng đi tới, thấy Lâm Hoàng Phong, liếc nhìn nhau, trên mặt mang nụ cười lấy lòng.
"Ngài chính là chủ tịch Phong tập đoàn Lâm thị đúng không? Rất vui được gặp anh ở đây."
Nghe được tiếng chào hỏi, sắc mặt của Lâm Hoàng Phong có chút khó coi, sao mà đi đâu cũng có người tới quấy rầy thế giới hai người của anh cùng vợ nhà mình thế?
Thấy Lâm Hoàng Phong không trả lời, hai người đều có chút lúng túng, lại lặp lại một lần.
Đỗ Minh Nguyệt biết anh cố ý, vì vậy lấy tay huých anh một cái.
Lâm Hoàng Phong thấy vợ mình ra dấu nói chuyện đi, tất nhiên cũng không thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt với người khác nữa.
Nhìn về phía đôi vợ chồng đối diện, lục lọi trong trí nhớ một phen, bấy giờ mới biết họ là ai.
"Hóa ra là Chủ tịch thành phố, ngài cũng ở đây ngắm sao à?" Lâm Hoàng Phong trưng ra nụ cười chuyên nghiệp kiểu cách.
Chủ tịch thành phố cười một tiếng: "Cùng con gái tôi tới. Con bé rất muốn đến đây xem nên chúng tôi đến ngắm sao một chút!"
"Hóa ra là cùng đi với cô nhà. Cũng vừa hay, con gái tôi cũng muốn tới xem một chút, nên cũng đi theo!"
Đang nói, Từ Trân Trân mặt đầy tức giận đi tới: "Ba, có người bắt nạt con, ba đòi lại công bằng cho con!"
Chủ tịch thành phố còn chưa nói gì, người phụ nữ bên cạnh liền mở miệng.
"Ai? Ai dám bắt nạt con, mẹ đi trả thù giúp con!"
Chủ tịch thành phố nhíu mày một cái, hiển nhiên không vui lắm với hành động này.
"Em dạy con như vậy à? Còn đi trả thù! Trả thù ai?"
Người phụ nữ kia vừa nghe xong liền không vui, nói: "Con gái anh bây giờ bị bắt nạt. Anh không đau lòng chút nào hay sao? Anh lúc nào cũng bận bịu ở bên ngoài, chưa từng quan tâm đến mẹ con em!"
Chủ tịch thành phố vừa nghe, trên mặt cũng có chút không nén giận được: "Nói mấy câu này làm gì? Bây giờ đang ở bên ngoài đó!"
"Ở bên ngoài thì sao? Trân Trân, nói cho mẹ nghe, là ai bắt nạt con?"
Lời của cô ta vừa dứt, một tiếng nói non nớt vang lên.
"Chúng cháu không bắt nạt cậu ấy."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía Thanh Vy, dường như là đang dùng ánh mắt hỏi: "Có phải con bắt nạt người ta hay không?"
Thanh Vy mặt đầy vẻ vô tội nhìn cô, bày tỏ mình chẳng làm gì cả, cô bé mới là người bị hại.