Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 29: Phối hợp diễn kịch



Sự thật là căn bản không có chuyện Lâm Hoàng Phong để cho cô có thể từ chối. Đỗ Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại.

“Thôi vậy, cứ phối hợp với anh ta diễn màn này đi.” Đỗ Minh Nguyệt thầm nhủ trong lòng.

Sau đó cô khẽ mở miệng ra, cúi đầu uống cạn cốc nước Lâm Hoàng Phong cầm trong tay.

Lại có một lời than vãn thốt lên: “A a a a a a, tôi phải lên giết người phụ nữ kia.”

Đỗ Minh Nguyệt nghe xong tay run cầm cập, trong lòng cũng thấy lạnh hẳn đi, rốt cuộc bản thân cô đã đắc tội với ai rồi.

Lâm Hoàng Phong từ đỉnh đầu nhìn thấy cô uống cạn cốc nước, bỗng thấy bộ dạng của cô rất đáng yêu, biểu cảm đó nhìn giống như một chú chuột lang nhỏ đáng yêu.

Còn có làn môi hồng của cô nữa, sau khi dính nước vào, đôi môi ấy lại càng ửng hồng lên, tựa như một quả anh đào còn đọng trên đó giọt sương sớm.

Tầm mắt anh tối sầm lại, đợi sau khi cô uống xong liền cúi đầu xuống hôn môi cô.

Mặc dù nụ hôn đó chỉ như chuồn chuồn chạm nước, nhưng nó cũng đủ khiến cô kinh hoàng một phen.

Nhìn thấy bộ dạng bị làm cho giật mình của cô, Lâm Hoàng Phong tự nhiên thấy rất vui mừng.

Nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại có chút sợ hãi, người đàn ông này, chẳng lẽ lại nghĩ ra chuyện đen tối nào để tra tấn cô rồi chăng?

Nhưng dường như cô nghe thấy tiếng âm thanh con tim tan vỡ ở cửa phòng.

Đỗ Minh Nguyệt tự lẩm bẩm trong lòng, tội lỗi tội lỗi. Hi vọng sau này cô sẽ không bị chết chìm trong đống nước bọt của đoàn quân thiếu nữ này.

Trương Văn Thành đến vào buổi tối, lần này anh ta không mặc đồng phục cảnh sát, thay vào đó anh ta ăn mặc rất giản dị, khác với lần đầu cô với anh ta gặp nhau.

Cảm giác dáng vẻ này của Trương Văn Thành nhìn càng giống như một anh trai hàng xóm nhà bên hơn.

Khi Trương Văn Thành đến nơi còn mang theo ít hoa quả, nhìn phát là biết đặc biệt đến thăm hỏi cô.

Đằng sau anh ta còn vài người đàn ông nữa, Đỗ Minh Nguyệt đối với mấy người đó có chút ấn tượng mờ nhạt, hình như cũng đều cảnh sát cả.

Đỗ Minh Nguyệt có chút ngại ngùng, dù sao thì Trương Văn Thành cũng đã cứu cô một mạng, vì vậy cô đối với anh ta rất có hào cảm.

Có điều, ngược lại với Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong lại chẳng thấy vui vẻ tí nào, nhìn thấy Trương Văn Thành đến chỉ cười lạnh một tiếng: “Cảnh sát Thành đây rãnh rỗi quá nhỉ?”

Trương Văn Thành chẳng sợ hãi Lâm Hoàng Phong tí nào, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút kì lạ, nói thế nào thì ở trong thành phố này, làm gì có ai không sợ Lâm Hoàng Phong, người vừa có tiền vừa có quyền lực, đã thế tính khí còn không tốt đẹp gì.

Trương Văn Thành nở một nụ cười ấm áp, sau đó nhìn Đỗ Minh Nguyệt hỏi thăm: “Cô Minh Nguyệt, cơ thể đã khỏe chút nào chưa?”

Đỗ Minh Nguyệt rất thích nụ cười của Trương Văn Thành, chỉ cần cười lên cái là đem đến cho người ta một cảm giác ấm áp vô cùng. Không giống như người nào đó, cười lên cái làm cho con người ta thấy rùng mình sợ hãi rồi.

Cô gật đầu lia lịa trả lời: “Cảm ơn cảnh sát Thành đã quan tâm, bây giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi.”

Trong cuộc đối thoại của hai người bọn họ lúc nãy, Đỗ Minh Nguyệt cũng biết anh ta là cảnh sát Trương Văn Thành.

Những người đàn ông ở phía sau lại bắt đầu trêu đùa: “Cô gái, cô không biết đấy thôi, lúc mà cô lao vào trong lòng của cảnh sát Thành chúng tôi á, toàn thân cảnh sát Thành chúng tôi đều cứng đơ luôn đó.”

Cứ nói cứ nói mãi thế, xong bọn họ lại thấy không thể tiếp tục được nữa, bởi vì bọn họ đã cảm thấy được nhiệt độ trong phòng bệnh này càng ngày càng xuống thấp.

Mà cái áp suất thấp cực độ này hiển nhiên là từ chỗ của Lâm Hoàng Phong tỏa ra.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt réo lên tiếng chuông báo động không hay rồi. Mặc dù ở đây tất cả mọi người đều dùng cách thức trò đùa để nói chuyện, nhưng nói đi nói lại cô vẫn là vợ hợp pháp của Lâm Hoàng Phong, bị người ta nói như vậy, đây chẳng phải là không để lại cho nhà họ Lâm chút thể diện nào sao?

Hơn nữa cuối cùng nếu mà Lâm Hoàng Phong muốn dạy dỗ lại, thì người đó chắc chắn là cô rồi.

Nghĩ đến đây cái, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng lên tiếng để cứu vãn tình hình.

“Ha ha ha, lúc đó là do tôi không được tỉnh táo cho lắm, nếu là bất cứ ai chắc cũng sẽ lao đến ôm thôi, chứ không nhất định phải là cảnh sát Thành đây đâu.”

Cô nở nụ cười có chút gượng gạo, hết lần này đến lần khác liếc nhìn về phía Lâm Hoàng Phong.

Cảnh sát Thành nhìn vẻ ngoài nhút nhát của cô, không tự chủ mà cảm thấy thật thú vị.

“Không sao, đây cũng coi là nhiệm vụ của tôi. Lần này đến tìm cô Nguyệt đây là muốn hỏi cô Nguyệt một điều, lúc đó cô có gặp phải người khả nghi nào không?”

Trương Văn Thành nói chuyện rất là quy củ, lịch sự, điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy anh là một đấng quân tử chính hiệu.

Đúng là con người với nhau không thể so sánh với nhau được mà, nếu mà phải so sánh, Đỗ Minh Nguyệt cô chắc chắn sẽ chọn bên Trương Văn Thành.

“Kẻ tình nghi thì không có ai. Lúc đó tôi hơi bối rối, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không chú ý đến mấy điều này, xin lỗi anh.” Cô hơi ngượng ngùng trả lời.

Trương Văn Thành có vẻ không ngạc nhiên chút nào, gật đầu, giọng nói dịu dàng như nước suối trong núi: ‘Được rồi, tôi biết rồi cô Minh Nguyệt. Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”

Sau khi Trương Văn Thành rời khỏi, Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn có chút không nỡ. Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dạng thiếu nữ hoài xuân đó của cô thì tâm tình không vui tí nào.

“Sao hả? Cô thích anh ta à?”

Đỗ Minh Nguyệt bị nhìn thấu, lập tức bị chính nước miếng của mình làm cho sặc lấy sặc để. Đại ca, anh không thể lựa lời khéo léo một chút để nói sao?

Nhìn dáng vẻ của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong biết ngay là cô bị anh đoán trúng rồi, trong lòng anh càng thêm cáu kỉnh.

Dùng một tay bóp lấy cằm của cô, áp lại gần cô, anh lạnh lùng nói: “Đỗ Minh Nguyệt, tốt nhất cô nên biết rõ thân phận hiện tại của mình bây giờ. Cô thật sự tưởng rằng, tôi không dám làm gì cô sao?”

Giọng nói lạnh như băng của anh kéo Đỗ Minh Nguyệt trở về thực tại, trái tim cô từng chút chìm xuống. Đúng vậy, cô làm sao quên được, rằng cô chỉ là một quân cờ của nhà họ Lâm mà thôi.

Lâm Hoàng Phong nhìn đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt dần mất đi màu sắc, giây phút đó, trong lòng anh lại cảm thấy hơi rối bời, cảm giác như có thứ gì đó anh muốn bắt lấy nhưng lại không thể nào bắt được.

Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng thu lại tâm tư và trở nên khó gần với mọi người.

“Đúng rồi, tôi là có thân phận gì, làm sao tôi lại không biết cho được. Làm sao tôi có thể dám cầu xin anh có một chút tình hữu nghị với tôi chứ?”

Nhìn bộ dạng này của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong trong lòng cảm thấy rất phiền hà, cuối cùng dùng sức đẩy cô ra rồi nhanh chóng quay người rời khỏi phòng bệnh.

Anh đi rồi, cũng mang đi cả nhiệt độ của anh luôn.

Điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt bỗng nhiên muốn khóc, có lẽ trên thế gian này, chỉ có mẹ cô mới đối xử tốt với cô thôi.

Lâm Hoàng Phong bước ra khỏi bệnh viện, châm một điếu thuốc ở cửa, nhưng anh không hút, chỉ cầm trên tay, ngọn lửa đang cháy bị ánh đèn của thế giới này nhấn chìm đi.

Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy? Cho dù ngay cả bản thân anh cũng không biết được, nhưng mà có những chuyện, đã âm thầm thay đổi rồi.

Đỗ Minh Nguyệt có thể được xuất viện vào ngày hôm sau rồi, nhưng Lâm Hoàng Phong không hề xuất hiện, Đỗ Minh Nguyệt cũng không thèm để ý đến điều đó.

Nhưng mà lúc xuất viện rồi, cô lại gặp một vị khách bất ngờ, người đó chính là Đỗ Thùy Linh.

Nhìn thấy Đỗ Thùy Linh, sắc mặt của Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt trở nên khó coi vô cùng.

Đỗ Thùy Linh lần này đến rõ ràng cố ý đánh trang điểm, trên người mặc mộ chiếc váy dài màu trắng, nhìn mười phần thanh lịch, nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy, bộ trang phục này cô ta có thể mặc khi đến đám tang.

Đỗ Thùy Linh ngoe nguẩy mông, trên tay xách một chiếc túi hiệu Chanel, đôi môi thì được tô trông giống như một con quỷ hơn.

“Ây da, người chị tốt của tôi, chị bị làm sao thế?”

Đỗ Minh Nguyệt không biết vì lí do gì, cứ mỗi lần nghe người con gái này cất lời là lại thấy buồn nôn vô cùng, nhất là khi cô ta với Hồ Đức Huy ở cạnh nhau, chính là có một cảm giác như một cặp đôi cẩu huyết, cả đời chỉ có thể xứng với chó thôi vậy.

“Vừa mới bị chó cắn, giờ lại bị chó theo dõi nữa.” Đỗ Minh Nguyệt mặt không cảm xúc đáp trả.

Đỗ Thùy Linh nghe cô nói như vậy là biết cô đang ám chỉ đến bản thân cô ta, nháy mắt biểu cảm trên khuôn mặt trở nên méo mó xấu xí cực kì.

“Đỗ Minh Nguyệt, chị dám bảo tôi là chó.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv