Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại đã là sang ngày thứ 2, trong khoảng thời gian đó Tiêu Hồng Quang có đến thăm một lần.
Hai người đàn ông lần nọ đã bị thẩm vấn khắc nghiệt ở đồn cảnh sát, như vậy mới có thể hiểu rõ được tình hình lúc đó.
Còn về Tiêu Hồng Quang, anh ta cũng đã trần thuật tường tận đến từng chi tiết của vụ việc cho Lâm Hoàng Phong nghe.
“Hai người đàn ông đó nói rằng họ cũng chỉ là được người khác giao phó, nhưng người đứng sau đó là ai thì bọn họ cũng không biết. Hơn nữa bọn họ còn nói, vết thương trên tay của mợ chủ ban đầu cũng không phải do bọn họ gây ra, bọn họ chỉ gây mê cô ấy mà thôi.”
Nói đến đây, Tiêu Hồng Quang bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn sắc mặt của Lâm Hoàng Phong, rồi tiếp tục nói: “Người đàn ông thấp lùn trong số họ có nói, nói rằng mợ chủ còn cầm cả dao đâm vào tay anh ta một cái.”
Lâm Hoàng Phong yên lặng nghe, trên mặt không có một tia biểu tình, ngược lại Tiêu Hồng Quang lại vô cùng kinh hãi,
Ung dung thản nhiên, thủ đoạn lại cực kì tàn nhẫn.
“Làm cho chân tay bọn họ tàn phế đi rồi vứt ra ngoài.”
Giọng nói của anh lạnh lùng hơn bao giờ hết, nhưng đó mới đúng là thái độ Tiêu Hồng Quang quen thuộc. Ánh mắt anh ta không có quá nhiều sự ngạc nhiên, hiển nhiên là đã coi đó là thói quen thường ngày rồi.
Sau khi gật đầu nhận lệnh, anh ta bước ra ngoài.
Đợi sau khi Tiêu Hồng Quang rời đi, Lâm Hoàng Phong ngước mắt lên nhìn Đỗ Minh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh.
Gương mặt của cô vẫn còn rất xanh xao, nhưng các đường nét trên khuôn mặt không vì thế mà mờ nhạt, vẫn rất thanh tú và xinh đẹp.
Nhìn thấy vết thương trên cánh tay của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ u ám.
Vì để không cho bản thân rơi vào hôn mê mà tàn nhẫn rạch một đường lên tay. Ừm, xem ra người phụ nữ này hoàn toàn không hề yếu đuối như bản thân mình nghĩ.
Có điều, trong lòng anh vẫn dấy lên sự xót xa đau lòng, cảm giác này, đến ngay cả bản thân anh cũng không giải thích rõ ràng được.
Khi Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, ánh sáng đột ngột chói vào mắt khiến cô có phần không thích ứng kịp, cô khẽ nheo mắt lại.
Sau đó cô nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, nơi này không phải là ở bệnh viện sao?
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy đau đầu nên xoa nhẹ phần thái dương, sau đó hết cảnh này đến cảnh khác về những gì đã xảy ra ngày hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Đồng tử của cô nhất thời mở to ra, nhưng khi muốn đứng dậy thì đã đụng đến miệng vết thương của bản thân, lập tức đau đến mức hét một tiếng.
Sau đó cô liền nghe thấy một giọng nói không nóng không lạnh phát ra từ phía bên cạnh: “Đáng đời.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh này liền biết ngay chủ nhân của giọng nói đó là ai, ngay lập tức làm cho bị nghẹn.
Ngoài Lâm Hoàng Phong ra, còn có ai có thể có cái mồm độc như thế chứ.
Quay đầu lại cái liền nhìn thấy ngay khuôn mặt tuấn tú điển trai nhưng tức giận của Lâm Hoàng Phong, lúc này mới nhướng mày, đắc ý nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt trong giây lát đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sau đó cô mới phản ứng lại. Cô sờ sờ đầu của mình, rồi thấy cổ họng lại khô không khốc.
Sau khi liếc Lâm Hoàng Phong một cái, phát hiện ánh mắt của anh vẫn đang nằm trên người mình, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng thu tầm mắt của mình về.
“Sao anh lại đến đây?”
Cô thực sự có chút khát nước, thanh âm phát ra nghe giống như bánh răng bị rỉ vì không được tra dầu vậy.
“Sao hả? Cô không hi vọng nhìn thấy tôi sao?” Lâm Hoàng Phong mặt đen thui nói.
Hiếm lắm mới có dịp anh vì cô mà đến việc của công ty cũng bỏ bê, bây giờ lại bị người phụ nữ trước mắt này hắt hủi.
Đỗ Minh Nguyệt mím môi, không nói lời nào, tầm mắt lại hướng về bình nước đặt trên bàn cách đó không xa, cuối cùng khát quá không chịu được nữa, mới quyết định lật người xuống giường đi uống nước.
Bảo Lâm Hoàng Phong bưng qua cho cô, đây vốn dĩ là việc không thể xảy ra.
Lâm Hoàng Phong đang cầm một chiếc máy tính bảng màu trắng, đôi bàn tay xương gầy đang liên tục đánh máy nhìn trông đặc biệt quyến rũ. Ánh mặt trời qua khe cửa chiếu lên người anh, nhìn giống như một vị hoàng tử tao nhã lịch lãm của thế kỷ.
Bất cứ ai nhìn thấy một cảnh tượng như vậy đều muốn lao vào, nhưng riêng Đỗ Minh Nguyệt cô là ngoại lệ.
“Vẻ ngoài đẹp trai thì cũng chả được tích sự gì.” Đỗ Minh Nguyệt bất mãn lầm bầm.
Sự xuất hiện của hai người họ ngược lại khiến cô thấy rất ngại ngùng, chỉ hận không thể nhanh chóng đuổi bọn họ đi cho khuất mắt.
Lâm Hoàng Phong nhìn ra được sự bất an của cô, thế là thu lại tầm mắt, tập trung tư tưởng vào chiếc máy tính bảng của mình.
Đỗ Minh Nguyệt ngửa cổ lên liếc nhìn, thấy có mấy số liệu ở trên màn hình máy tính.
Chuyên ngành học của cô là quản lí tài chính, đương nhiên cô biết những số liệu kia đại diện cho cái gì, nó chính là thể hiện cho toàn bộ thu nhập của tập đoàn Lâm Thị.
Nhìn những con số ấy, cô không khỏi kinh ngạc một phen. Người đàn ông trước mặt cô đây rõ ràng là một kho bạc nhỏ, từ đầu đến chân khắp xung quanh đều tỏa ra một hào quang nhiều tiền như nước.
Mặc dù người đàn ông này là người chồng hợp pháp của mình, nhưng mà cô không hề cảm thấy có cái gì gọi là hiếm lạ cả.
Cuối cùng vẫn là bản thân chịu thua, quyết định tự xuống giường đi uống nước.
Kết quả vừa đặt được chân xuống đất, Lâm Hoàng Phong liền hỏi: “Đi đâu?”
Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, bất mãn nói: “Đi uống nước cũng không được ư, hay là muốn đi cùng nhau?”
Nói xong, cũng không có đợi Lâm Hoàng Phong trả lời, bản thân cô đã mang giày vào chân bước đi.
Nhưng mà còn chưa kịp lấy cốc nước, đã bị người nào đó giữ chặt tay lại.
Tay của Lâm Hoàng Phong không hề lạnh lẽo như khuôn mặt của anh, ngược lại còn ấm áp đến lạ thường, có một lớp vết chai mỏng nhưng không hề làm ảnh hưởng đến mắt nhìn.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này lập tức có thể hiểu được đã xảy ra cái gì.
Những y tá ở đây cố gắng làm việc chăm chỉ để lấy được thiện cảm của Lâm Hoàng Phong. Nhưng Lâm Hoàng Phong ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, mặt đen như than.
Đỗ Minh Nguyệt liền biến thành bộ dạng xem kịch vui. Thật sự không ngờ Lâm Hoàng Phong cũng có ngày này, đám y tá này cũng quá to gan rồi.
Tuy bộ dạng Lâm Hoàng Phong rất đẹp trai, nhưng bất cứ người nào nhìn mặt anh cũng sẽ không có hứng thú gì.
Nhưng Lâm Hoàng Phong thật ra rất phong độ, cư nhiên lại không trực tiếp tức giận.
Lâm Hoàng Phong cầm ấm nước trong tay Đỗ Minh Nguyệt, lại thấy vẻ mặt cô chính là bộ dạng đang xem kịch vui, mặt anh lập tức đen đi.
Đỗ Minh Nguyệt tiếp xúc với ánh mắt anh, trong lòng kêu to không xong rồi, nhưng muốn thu lại cũng đã muộn rồi.
Chỉ thấy vẻ mặt Lâm Hoàng Phong cười tà mị, nhưng lại làm cho Đỗ Minh Nguyệt sởn tóc gáy. Mà đám y tá sau lưng anh lại càng hét la hét ghê hơn.
Anh từng bước tới trước giường bệnh Đỗ Minh Nguyệt, tay đưa chén nước đến trước mặt cô, vẻ mặt dịu dàng.
“Em yêu, không phải em muốn uống nước sao? Chồng mang tới cho em, em uống đi.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chén nước trong tay anh đột nhiên cảm thấy hết khát rồi. Cô trốn tránh như gặp rắn rết, giống như nhìn thấy thứ gì đó không bình thường.
Nhưng Lâm Hoàng Phong làm saocó thể để cô lui về sau. Một tay cầm tay cô, không để cô lùi về phía sau, một tay đặt chén nước lên môi cô.
Anh híp mắt nở nụ cười, nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy nụ cười này không có ý tốt.
Quả nhiên chưa được một lúc, chợt nghe ở cửa vang lên âm thanh ghen tị.
“Cái gì? Người phụ nữ kia sao có thể xứng với người đàn ông này? Quả thật là phí của trời.”
“Chắc chắn là người phụ nữ kia dùng thủ đoạn gì đó. Thật là đáng giận.”
Đỗ Minh Nguyệt: “…”
Đỗ Minh Nguyệt tỏ vẻ mình mới là người vô tội mà? Hiện tại có ai có thể cứu cô ra khỏi đây được không?