Minh Tiêu cũng được sắp xếp cho ở tại nhà họ Lâm, má Ngô dọn hai căn phòng để Minh Tiêu và Yến Thanh Nhàn ở đó.
Có điều Đỗ Minh Nguyệt vẫn ngủ cùng với Yến Thanh Nhàn.
Còn Lâm Hoàng Phong đã lâu rồi vẫn chưa về đây.
Nếu bảo Đỗ Minh Nguyệt không thất vọng thì là nói dối nhưng trong lòng cô đã thất vọng với người đàn ông đó từ lâu rồi.
Má Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt lại ngẩn ngơ, từ khi cậu chủ không về thì mợ chú cứ luôn ngồi ngẩn ngơ như thế. Má Ngô luôn để ý đến cô.
"Mợ chủ. Sao cô lại như người mất hồn nữa rồi vậy? Cô lại đang nhớ cậu chủ đấy à?"
Đỗ Minh Nguyệt bình tĩnh lại, cô xấu hổ đỏ mặt: "Má Ngô, dì đang nói gì thế, cháu không nhớ anh ta!"
Má Ngô biết cô đang nói dối nhưng vẫn im lặng, dù sao thì mặt mũi con gái cũng mỏng mà.
Sau đó, Lâm Hoàng Phong mua cho cô một chiếc điện thoại mới.
Đỗ Minh Nguyệt đã nghỉ ở nhà hơn mười ngày rồi, cô chỉ ở cạnh Minh Tiêu chứ không hề ra ngoài. Tính cách của Minh Tiêu rất tốt bụng, trước kia cậu bé còn hơi lầm lì nhưng bây giờ cậu bé cũng đã làm quen với bọn họ rồi.
Dù là thế thì Yến Thanh Nhàn cũng có thể nhìn ra được, trái tim của Đỗ Minh Nguyệt không hề ở đây.
Buổi tối khi ngủ, Yến Thanh Nhàn nhắc tới Lâm Hoàng Phong với cô.
Đỗ Minh Nguyệt ngạc nhiên, sau đó giả ngu nói: "Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này chứ, chúng ta đi ngủ đi."
Yến Thanh Nhàn biết cô đang nói lảng sang chuyện khác, bà không muốn cô đổi chủ đề như thế.
"Con đừng đánh trống lảng được không, lần nào con không muốn trả lời mẹ thì đều sẽ như vậy, con đừng tưởng mẹ không biết."
Đỗ Minh Nguyệt thấy mẹ nói trúng tim đen của mình thì biết là không thể tránh khỏi chuyện phải nói với mẹ rồi, cô đành nằm trên giường nhìn trần nhà.
Yến Thanh Nhàn không nghe thấy cô lên tiếng, quay đầu về phía cô. Trong bóng tối, đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt như sáng lên.
"Mẹ, con cũng không biết tình cảm của con với Lâm Hoàng Phong là gì, con tốn sáu năm dây dưa với Hồ Đức Huy nhưng chưa từng nhận lại được cái gì."
Yến Thanh Nhàn nghe cô nói thế thì không biết nên cảm thấy ra sao, năm đó bà cũng nghĩ rằng sau này Hồ Đức Huy sẽ trở thành chồng của con gái.
Vậy mà ai ngờ chưa đến một năm lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Có điều càng là như vậy, bà càng hy vọng cô kiên cường, mạnh mẽ hơn.
"Minh Nguyệt, con chưa từng nghĩ rằng Hồ Đức Huy là Hồ Đức Huy còn Lâm Hoàng Phong là Lâm Hoàng Phong sao? Con không nên so sánh hai người họ với nhau."
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, trong đầu cô hiện lên gương mặt của Lâm Hoàng Phong.
Thật ra cô biết rằng người đàn ông đó chỉ nói những lời ác độc ngoài miệng thôi, trong lòng anh rất dịu dàng.
Khi anh đã yêu một người rồi thì nhất định sẽ liều mạng bảo vệ người ấy.
"Mẹ, con rất khó chịu trong lòng!" Không hiểu vì sao mà nước mắt cô lại rơi xuống.
Yến Thanh Nhàn thấy cô như thế thì xoay người ôm lấy cô.
"Đừng khóc, con gái ngoan của mẹ!"
Yến Thanh Nhàn cũng rất đau lòng, từ nhỏ đứa con này của bà không có tình thương của ba, vừa mới tìm được một người bạn trai thì bị sắp đặt gả cho người khác.
Dù ai trải qua những chuyện này thì đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Đỗ Minh Nguyệt không biết nên làm gì với tình cảm của cô dành cho Lâm Hoàng Phong. Cô vẫn rất mâu thuẫn, bởi vì cô biết rằng cô đã có tình cảm với anh từ lâu.
Cuối tuần, Lâm Hoàng Phòng về, Lâm Gia Hưng cũng cùng về với anh.
Lâm Gia Hưng thấy Đỗ Minh Nguyệt thì lập tức xông lên nhiệt tình ôm cô một cái.
"Ôi chị dâu, gặp cô tôi vui quá!"
Đỗ Minh Nguyệt ngạc nhiên một lúc mới nhớ ra người này là ai.
Lâm Hoàng Phong thấy cảnh tượng này thì lạnh mặt xách anh ta sang một bên.
"Lăn xa ra một chút!"
Lâm Gia Hưng thấy dáng vẻ che chở cho vợ của anh họ mình, lập tức tỏ ra cực kỳ đau lòng: "Anh, anh thay đổi rồi. Trước đây anh là người hiểu em nhất, bây giờ anh có người phụ nữ khác rồi nên bỏ em!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Lâm Gia Hưng mà cạn lời, đúng là diễn giỏi thật.
Lâm Gia Hưng thấy không ai trả lời mình, mở mắt ra đã thấy anh họ và chị dâu nhìn mình như nhìn thằng thiểu năng. Anh ta ho khan một tiếng để bớt bối rối.
Má Ngô cũng biết Lâm Gia Hưng, chỉ là lúc đó Lâm Gia Hưng mới mười bảy, mười tám tuổi.
Ngay lúc này, Minh Tiêu đi xuống, Lâm Gia Hưng thấy Minh Tiêu thì há to miệng chỉ Minh Tiêu nói: "Anh, anh có con riêng lúc nào thế?"
Lâm Hoàng Phong cầm quả táo trên bàn nhét vào miệng anh ta.
"Nếu như không cần miệng nữa thì cậu có thể cắt đi!"
Lâm Gia Hưng nghe thế thì lập tức bịt kín miệng mình lại.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Lâm Hoàng Phong, nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi nhưng ánh sáng trên người anh không hề bị lu mờ.
"Sao hai người lại trở về cùng lúc thế?" Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ hỏi.
"Lúc đi công tác thì gặp nhau." Mặt anh hơi chán nản, có lẽ là vì không được nghỉ ngơi.
Thật ra ngày nào Lâm Hoàng Phong cũng nghe má Ngô nói về tình hình của cô. Dù chỉ nghe như thế thì anh cũng cảm thấy hài lòng rồi.
"Vết thương trên tay có đỡ hơn chút nào chưa?" Lâm Hoàng Phong vừa cởi áo khoác vừa nói.
Cứ như là anh chỉ vô tình hỏi đến thôi vậy.
Đỗ Minh Nguyệt lập tức nắm chặt tay mình, vết thương trên cổ tay vẫn còn hơi xấu xí.
"Đỡ hơn nhiều lắm rồi!" Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu trả lời.
Lâm Hoàng Phong thấy cô che cổ tay mình thì tưởng rằng cô đang lừa anh vì thế anh đi qua kéo tay cô.
Cổ tay trắng nõn vẫn còn hằn vết răng, trong lòng Lâm Hoàng Phong đau nhói, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vết thương: "Xin lỗi vì làm em bị thương."
Mũi Đỗ Minh Nguyệt hơi chua xót, rõ ràng lúc đó cô không cảm thấy tủi thân nhưng giờ anh vừa nói thế thì cô lại cảm thấy uất ức.
Cô rút tay về khỏi tay anh, nhẹ nhàng nói: "Em không sao, anh đừng lo cho em làm gì!"
Lâm Gia Hưng ngồi bên cạnh uống nước, làu bàu: "Nhìn tình hình này thì có vẻ hơi sai sai nhỉ!"
Má Ngô trả lời anh ta: "Đúng thế, đúng là hơi sai sai!"
Lâm Gia Hưng hoảng sợ, anh ta thấy má Ngô thì xoa xoa ngực mình.
"Má Ngô, dì hù chết tôi rồi!"
Má Ngô cười cười, sau đó bà ấy áp sát vào người Lâm Gia Hưng: "Cậu ba, cậu nghĩ xem có cách nào đẩy bọn họ lại gần hơn không?"
Lâm Gia Hưng sờ sờ cằm, thảo nào dạo này sắc mặt của anh họ anh ta rất khó coi. Thì ra đây chính là nguyên nhân, trên đời này còn có người phụ nữ mà anh mình không tán nổi sao, ha ha, vậy thì anh ta phải ở đây xem kịch vui mới đúng.
"Yên tâm đi má Ngô, hai người họ không sao đâu. Tôi đã chỉ cho anh cách theo đuổi bạn gái rồi. Má Ngô, má cứ yên tâm đi, không sao đâu nhé!"
Má Ngô nghe thế, dù còn hơi nghi ngờ nhưng cũng không phản đối.
Yến Thanh Nhàn thấy Lâm Hoàng Phong về thì gật nhẹ đầu, lên tiếng bắt chuyện.
Lâm Hoàng Phong lễ phép gọi: "Mẹ vợ!'
Dù Yến Thanh Nhàn hơi sợ nhưng vẫn trả lời anh: "Con đã kêu mẹ là mẹ vợ, vậy nếu con dám ăn hiếp con gái của mẹ, mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu."
Lâm Hoàng Phong cười: "Không đâu, cô ấy không ăn hiếp con là thì thôi."