Thiên hạ này không có chuyện gì là có thể thập toàn thập mỹ...
Với binh lực hiện tại của Huyết tộc việc tạo ra bốn sư đoàn trấn thủ Huyết tộc là không khó, việc điều binh khiển tướng mở rộng lãnh thổ cũng như phòng thủ trước kẻ thù cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng việc phân chia ai sẽ trấn thủ vùng đất nào lại khiến Lý Minh Nguyệt vô cùng đau đầu nhất thời khó có được đáp án thích hợp nhất.
Bất kể là con gái Hồng Ánh mà Lý Minh Nguyệt yêu thương nhất, hắc quả phụ sớm đã theo chân Huyết tộc chinh chiến đánh đông dẹp bắc Huỳnh Dao hay hai người mới đến Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên vừa gia nhập, Lý Minh Nguyệt đều sẽ tuyệt đối xử lý công bằng không muốn thiên vị bất kỳ ai. Tuy nhiên có những việc dù cho có xử lý công bằng vô tư cách mấy thì kết quả nhận được nó vẫn như thế, bất kể là như thế nào người bị điều đến phương đông trấn thủ tuyệt đối sẽ không vui vẻ gì.
Huyết tộc không chỉ là một đại tộc, một đế chế hay một đại quân doanh mà còn là một đại gia đình, vì quyết định của mình đem đến xích mích giữa những tỷ muội đó chắc chắn là điều mà Lý Minh Nguyệt không mong muốn.
.
Bên dưới bốn người Hồng Ánh, Huỳnh Dao, Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên đều là băng tuyết thông minh sao có thể không ý thức được khó xử của Lý Minh Nguyệt khẽ đưa mắt nhìn nhau âm thầm hội ý...
Bốn đại sư đoàn trưởng tuy chưa chính thức họp mặt một cách đông đủ bao giờ nhưng tình cảm tuyệt đối là không nhạt, Huỳnh Dao sớm đã theo chân Hồng Ánh chinh chiến song phương có thể nói là thập phần quen thuộc ăn chung, ngủ chung, kể cả tắm chung đều có đủ quan hệ “khít” vô cùng.
Sau này khi Hồng Ánh đích thân đến Thanh Thủy trực tiếp gặp mặt hai người Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên, với bản tính thích quan hệ sâu rộng của mình Hồng Ánh một lần nữa mở đường “khít” dần quan hệ nhất là với Lôi Uyển Nhi tính khí vốn cũng khá giống bản thân nàng.
Dần dần quan hệ mập mờ dây mơ rể má của bốn vị sư đoàn trưởng có thể nói là sâu không thấy đáy ướt át vô cùng...
Thế nên khi thấy mọi người đều nghiêm mặt khó xử, mỹ phụ Huỳnh Dao không khỏi thoáng trầm ngâm suy nghĩ, rất nhanh đã đưa ra quyết định khẽ hé miệng muốn lên tiếng...
Tuy nhiên trước khi Huỳnh Dao kịp nói gì Hồng Ánh đã nhanh tay nắm lấy tay nàng lắc nhẹ đầu ý tứ là không muốn để nàng lên tiếng.
Hiển nhiên với bản tính của mình Huỳnh Dao muốn chịu thiệt chủ động đề nghị đến phía đông thủ hộ nơi đó tránh để mọi người khó xử, tuy nhiên Hồng Ánh dường đã hiểu được dụng ý đó của nàng còn nhanh tay ngăn nàng lại.
Ngay lúc Huỳnh Dao còn đang khó hiểu Hồng Ánh đã nghiên đầu nhỏ giọng nói:
- Không cần phải tranh...
- Việc này cứ để mẫu thân ta cùng tên kia quyết định...
...
.
Nghe Hồng Ánh nói thế rồi nhìn lại đôi mắt đang suy tư của Lý Minh Nguyệt, Huỳnh Dao nhất thời cảm thấy khó hiểu song vẫn nghe theo Hồng Ánh yên lặng không nói gì chờ đợi quyết định của Lý Minh Nguyệt và Trần Lâm.
Đương nhiên không chỉ có mình Huỳnh Dao mà hai người còn lại Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên cũng hiểu ý yên lặng chờ đợi kết quả.
.
Ngược lại ngồi trên bàn thở tổ... à không ngồi trên ghế nóng chủ tọa...
Trần Lâm sao không cảm nhận được khó xử của Lý Minh Nguyệt không nhịn được mà nhếch mép cười đểu vui vẻ đến híp cả mắt, bộ dáng rất chi là hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Sách lược này do Trần Lâm nghĩ ra thế nên làm sao có chuyện hắn không ý thức được vấn đề trong đó, chỉ là biến số vô thường khiến mọi thứ lệch hướng nằm ngoài dự định ban đầu của Trần Lâm...
Thật ra ngay từ đầu Trần Lâm muốn để cho Lôi Uyển Nhi trấn thủ cánh quân phía đông, với mối thâm thù đại hận với Lôi Thành nàng rõ ràng là người thích hợp nhất.
Chỉ là Trần Lâm không ngờ được đường đường là Lôi Thành hoàng đế Vũng Hải lại chết sớm đến như vậy, một vụ nổ kia không chỉ xóa sạch trăm dặm đồng cỏ Đông Hải tạo nên một tử địa vô hình bao bọc Vũng Hải mà còn xóa đi ân oán giữa Lôi Uyển Nhi và Lôi Thành.
Tuy hiếu sát thành tính một lòng muốn trả thù nhưng Lôi Uyển Nhi cũng xem như ân oán phân minh người, Lôi Thành đã chết ân oán kia cũng nên kết thúc không việc gì phải tiếp tục kéo dài lòng thù hận thêm nữa từ đó Lôi Uyển Nhi cũng mất đi hứng thú với Lôi gia càng không muốn ở lại vùng đất đó nữa, vũ đài mà Lôi Uyển Nhi mong muốn là biển rộng trời cấp kia.
Không chỉ thế do tên này đó dày công chăm sóc mà thực lực của Lôi Uyển Nhi tăng mạnh trở thành một thanh đao tốt, để nàng trấn thủ ở phía đông đúng là lãng phí, không chỉ Lý Minh Nguyệt tiếc tài mà Trần Lâm cũng thế.
.
Đó cũng chính là nguyên nhân Trần Lâm kéo Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên về tham gia cuộc họp này, cổ nhân có câu “chuyện gì khó thì để Lý Minh Nguyệt lo” bản thân Trần Lâm cũng ý thức được việc điều binh này không thơm với hình tượng cao đẹp của mình cho nên mới chơi dơ đá cho Lý Minh Nguyệt tự mình giải quyết.
Chỉ là xem tình hình này Nguyệt Dạ nữ vương cũng không tìm được đối sách rồi, Huyết tổ đại nhân xem ra vẫn phải đứng ra gánh cái game này.
.
Thoáng trầm ngâm một lúc, Trần Lâm bộ dáng lười biếng dựa lưng vào bảo tọa không nhanh không chậm lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:
- Ta biết các ngươi không ai muốn đến đông hải trấn thủ...
- Bản thân ta cũng không muốn để các ngươi đến đó...
- Các ngươi đều là lợi khí của Huyết tộc, nơi mà các ngươi thuộc về phải là chiến trường chứ không phải ngồi mục ở một xó nào đó...
...
.
Nói đến đầy Trần Lâm không khỏi đưa ánh mắt tự hào xen lẫn kích động nhìn qua bốn người Hồng Ánh, Huỳnh Dao, Lôi Uyển Nhi và cả Long Ngữ Yên...
Mặc dù trừ Hồng Ánh ra còn lại chưa ai lập được chiến công gì lớn thậm chí hai báo thủ Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên còn khiến đại quân Huyết tộc tổn thất không nhỏ, nhưng mắt nhìn người của Trần Lâm không tệ hắn tin tất cả chỉ là bước khởi đầu khó khắn, tương lai của các nàng chắc chắn sẽ đem đến nhiều kinh hỉ cho Huyết tộc cũng như nỗi khiếp sợ cho kẻ thù.
Thế nên bằng mọi giá Trần Lâm tuyệt đối sẽ để những thanh bảo kiếm mà mình đã cất công lựa chọn được tỏa sáng trên vũ đại của vạn tộc.
...
.
- Ý ngài là không cần ai trong chúng ta đến phía đông kia...
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trần Lâm nhìn đến, Hồng Ánh biết ngay tên này có cách không khỏi kích động kêu lên.
Không nói ai khác bản thân Hồng Ánh cũng phải khó khăn lắm mới có thể tập hợp được đám tỷ muội máu chó này, hơn ai hết nàng cũng không muốn bỏ ai lại phía sau.
Đám người Huỳnh Dao, Long Ngữ Yên và cả Lôi Uyển Nhi cũng ý thức được việc này cảm thấy xúc động không thôi đồng loạt đưa ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Trần Lâm để xem vị Huyết tổ đại nhân này sẽ có sắp xếp thế nào.
.
Tuy nhiên trước màn “liếc mắt đưa tình” của bốn tiện nữ và một cẩu nam kia...
Lý Minh Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy rất chi là khó chịu lạnh giọng lên tiếng nói đưa đám người này về với hiện thực:
- Nhưng cũng không thể không quản đến Lôi gia... huống chi còn có một thi đàn đông hải ở đó...
- Mặc dù Huyết tộc ta không xem bọn chúng ra gì nhưng cũng không thể không quản đến được...
...
.
Tiếng nói sặc mùi giấm chua của Lý Minh Nguyệt theo đó vang lên khắp căn phòng họp như một cái tát khá là đau vào mặt bốn người Hồng Ánh...
Phải, bất kể là chuyện gì đám người Hồng Ánh có là vũ khí chiến tranh thế nào đi nữa thì tiên quyết vẫn phải cần một người trở về cánh quân phía đông trấn thủ không chỉ là nhân loại mà còn là thi đàn của tên đại thây ma Thi Thế Long kia.
Mặc dù Huyết tộc không kiêng kỵ gì hai tên kia, thậm chí nếu chấp nhận trả một cái giá lớn rất có thể sẽ tiêu diệt được cả thi đàn đông hải, nhưng miếng bánh đó rõ ràng là không thơm cho lắm nếu không Trần Lâm cũng không chỉ đơn giản là đóng quân một góc trong cuộc chơi ở đông hải như thế còn phải tốn binh trấn thủ.
Nhân loại ở phía đông, Thi tộc cũng ở phía đông và cả đại hải cũng ở đó, nơi đó tuyệt đối không thể không có người trông coi...
Rất may mở mồm ra phát biểu Trần Lâm tất yếu đã có dự định của mình cười nói:
- Tình hình thật ra cũng không phải như chúng ta nghĩ...
- Sau một trận chiến không chỉ chúng ta mà Vũng Hải thậm chí cả Lôi gia kia đều đã suy yếu...
- Về phần thi đàn đông hải không biết bị sao gì chiếu cũng ăn phải chút quả đắng tử thương thảm trọng thực lực giảm mạnh rồi...
- Mặc dù không thể bỏ mặc không quản đến nhưng kẻ thù cũng không phải mạnh mẽ như chúng ta nghĩ, để một sư đoàn trấn thủ ở đó ta thấy là quá lãng phí...
- Ta có ý thế này...
- Không phải chúng ta thu được một số quân nhân của Vũng Hải đó sao?
- Để họ dẫn theo một cánh quân đến Thanh Thủy chắc không vấn đề gì chứ...
...
.
- Ngươi nói đám người Lý Anh My???
- Bọn họ đang ở Nguyệt Lượng Thành vốn cũng là cảnh giới Vũng Hải, giờ điều qua Thanh Thủy cũng không phải không thể...
- Hảo đúng là một ý kiến hay vậy mà nhất thời ta lại không nghĩ ra... ha... ha...
- Chỉ là... phen này lại phải làm phiền Huyết tổ đại nhân người bay quá đó đón bọn họ một chuyến rồi...
Nghe Trần Lâm nói thế, ánh mắt Lý Minh Nguyệt khẽ sáng lên gật đầu cười lớn nói, ánh mắt nhìn tử sĩ Trần Lâm có phần dễ nhìn hơn phần nào.
.
Kế này của Trần Lâm đúng là không tệ...
Với địa vị vốn có của mình trong Lý gia và quân đội Việt Long quốc, mặc dù đã trở thành một dị tộc nhưng Lý Minh Nguyệt bằng một cách vi diệu nào đó vẫn thu hút được không ít nhân tài ngu trung chạy về dưới trướng của nàng, tuy nhiên do khác tộc Lý Minh Nguyệt cũng không quá tin tưởng đám người này đành để họ ở Nguyệt Lượng thành thay mặt Huyết tộc làm ăn với đám người Đại Ca Thành của Lê Dũng.
Hiện tại vừa hay cần dùng đến điều họ qua thành phố Thanh Thủy tiếp tục nhìn chằm chằm kẻ khác tính ra cũng không phải là không được.
Chỉ là chuyện này tuyệt đối cần Trần Lâm ra tay, nguyên rất đơn giản chỉ có hai từ “trích huyết”, đám người Lý Anh My kia tuy đã theo Lý Minh Nguyệt khá lâu nhưng lúc đó do Trần Lâm rời đi các nàng vẫn chưa bị trích huyết hoàn toàn là một nhận loại, giờ cần dùng đến Trần Lâm buộc lòng phải tốn chút máu rồi.
Đó cũng là nguyên nhân Lý Minh Nguyệt từ đầu đến cuối giả nai không nhắc đến cách này, máu của Huyết tổ đại nhân đổ ra đương nhiên là phải để hắn tự nói, dù sao bên đó trên dưới có hơn chục người chứ đâu có ít.
.
Đương nhiên vì đám người Hống Ánh cùng như ngày tháng ăn chơi sau này, chút máu kia Trần Lâm căn răng bỏ ra được...
Chỉ là có phần đáng thương cho Huyết tổ đại nhân không hề biết rằng “chút máu” mà mình sắp phải bỏ ra vượt qua tưởng tượng của bản thân rất nhiều.
Khẽ liếc nhìn Lý Minh Nguyệt một cái Trần Lâm ra dáng như tử sĩ sắp ra trận đâu biết rằng mình đúng là tử sĩ thật gật đầu chính khí lẫm thiệt nói:
- Được... việc này cứ để bổn lão tổ lo...
- Các nàng cứ lo đánh nhau là được...
...
.
- Như vậy thì đa tạ Huyết tổ đại nhân đã thành toàn...
Thấy Trần Lâm gật đầu đồng ý cá đã vào tròng, Hồng Ánh cười lên như trăm hoa đua nở cúi đầu nói, bộ dáng kia chỉ hận không thể hiến thân đền đáp.
.
Trông thấy bà cô này thật sự làm quá còn bày đặt đa tạ gì đó, Trần Lâm không khỏi buồn cười lên tiếng trêu chọc nói:
- Không cần phải khách sáo...
- Tối nay các ngươi tắm rửa sạch sẽ đợi cửa chờ ta là được rồi... he... he...
...
.
- Được... tối này chúng ta đợi cửa chờ ngài đến hảo hảo tâm sự.
Tuy nhiên vượt ngoài suy nghĩ của Trần Lâm, Hồng Ánh lại không vì câu nói kia mà nổi giận còn mỉm cười rất chi là thiện chí nói.
Ý tứ kia rõ ràng là nói được làm được ít nhất là bản thân Hồng Ánh nàng sẽ mở rộng cửa phòng chờ hắn đến thật.
Chỉ là vận may từ trên trời rơi xuống một cách quá nổi đột ngột lại nhìn thấy nụ cười rất chi là thiện chí của Hồng Ánh, không hiểu sao Trần Lâm đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát dường như mình đã dính bẫy trong lòng cứ cảm thấy bất an vô cùng.
...
..
Cứ như thế dưới cảm giác rất chi là không đúng của Trần Lâm cuộc hợp của Huyết tộc cứ thế mà tiếp tục...
Đã có quyết định sau nhiều phen thương thảo mọi chuyện trên cơ bản đều được sắp xếp ổn thoả tạm đạt yêu cầu, phía đông Huyết tộc sẽ do đám người Lý Anh My thuộc hạ của Lý Minh Nguyệt trấn giữ, dĩ nhiên là sau khi được Trần Lâm trích huyết việc này phải tốn công Huyết tổ đại nhân chạy tới chạy lui.
Về phấn bốn đại sư đoàn vừa mới ra đời của Huyết tộc tất nhiên sẽ được dùng vào việc khác chiến hơn rất nhiều...
Trong đó Hồng Ánh hiển nhiên là chủ quân phía tây thống lĩnh sư đoàn mang một cái tên khá chiến gọi là sư đoàn Tịch Diệt, với binh lực hùng hậu trong tay Hồng Ánh sẽ trực tiếp tiến công thi đàn của Thi Hoàng đây tuyệt đối là một trận chiến lớn không chỉ của riêng Hồng Ánh mà còn cả Huyết tộc.
Đương nhiên với một khúc xương khó găm như Thi Hoàng một Tịch Diệt sư đoàn là không đủ, cuộc chơi này còn có thêm sự góp mặt của một sư đoàn khác tạm gọi là Liệt Hỏa dưới sự lãnh đạo của hỏa hệ đấu sĩ kiêm tanker Long Ngữ Yên.
Nói cách khác chiến trường trọng điểm phía tây là cuộc chơi của Hồng Ánh và Long Ngữ Yên, hai đại sư đoàn gần một nửa binh lực Huyết tộc hai mặt giáp công Trần Lâm không tin không làm gì được tên Thi Hoàng kia.
.
Ngược lại Lôi Uyển Nhi thống lĩnh sư đoàn tạm gọi là sư đoàn Kinh Lôi sẽ trấn thủ phương bắc thay cho Thanh Vân người sẽ theo Hống Ánh và Long Ngữ Yên tiến đánh Thi Hoàng.
Thập Vạn Đại Sơn là một dãy núi thế nên điều kiện tiên quyết là kẻ trấn thủ ở đây phải biết bay và ở Huyết tộc lúc này không ai thích hợp trấn thủ vùng đất này hơn Lôi Uyển Nhi.
Tuy nhiên việc giữ Thập Vạn Đại Sơn chỉ là tạm thời, không ai dám để nữ nhân điên như Lôi Uyển Nhi trở thành sơn thần trông núi cả, dự địch của Trần Lâm còn là muốn tiến xa hơn vượt qua cả dãy núi từng che chắn cho Huyết tộc kia đánh thẳng về phương bắc, nghe nói phía Hoa Trung quốc gì đó có rất nhiều mỹ nữ đang chờ Huyết tổ đại nhân đến cứu giúp thoát khỏi bể khổ.
.
Về phần đồng bằng phía nam vùng đất ngập nước mà Trần Lâm vẫn luôn muốn thu vào tay sẽ do Huỳnh Dao đảm đương...
Dĩ nhiên đảm đương ở đây không phải là ngôi thủ núi như Lôi Uyển Nhi mà là trực tiếp tiến đánh kéo đại quân nuốt lấy vùng đất này biến nó trở thành rừng ngập mặn lá đỏ, với hắc hỏa bá đạo của mình cùng sự trui rèn của Hồng Ánh mỹ phụ Huỳnh Dao chắc chắn sẽ làm được và cái ngày có thể nhìn thấy cô bé cá chình Ngư Tiểu Thất chắc chắn sẽ không còn xa.
Đương nhiên trực tiếp đánh hai mặt trận phía tây và phía nam, áp lực của Huyết tộc tuyệt đối là không nhỏ, rất may với lượng dầu đen Trần Lâm loot về được khiến áp lực này sẽ thiên giám đi phần nào mở đường cho công cuộc chinh chiến của Huyết tộc cũng như mở đầu cho cuộc chiến của vạn tộc trên Thiên Lam tinh.