Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 684: Viện Binh Đáng Lẽ Không Nên Đến



Mặc dù không ít lão cổ hủ của tập đoàn quân sự Lôi Chấn ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng Huyết tộc sẽ kiêng kỵ vũ khí hạt nhân cũng như quan hệ song phương mà khó có thể tiến đánh Vũng Hải.

Tuy nhiên đó là người ngoài với chính quyền Vũng Hải và nhất là Lôi Thành không thể không kiêng kỵ tìm đối sách đề phòng Huyết tộc sẽ đánh đến thật, trong đó tuyến phòng thủ trên những ngọn đồi cao cách Vũng Hải 3 giờ đường là nơi thích hợp nhất. Nơi đây có địa thế tương đối hiểm trở, dù không đến mức tử địa dễ thủ khó công nhưng đã là khá nhất trong cả một vùng đồng bằng xung quanh.

Rất nhanh cả chính quyền Vũng Hải đều thông qua quyết định chọn ngọn đồi nhỏ này trở thành lớp phòng thủ đầu tiên và cũng là cứng nhất để trông chừng Huyết tộc. Không chỉ thế biết rõ phía tây nam Vũng Hải thật sự quá trống khó thủ vô cùng, Ngô Bình và Lôi Thành không tiếc công xây dựng biến ngọn đồi thành một pháo đài khổng lồ chuẩn bị cho một tương lai xấu nhất có thể diễn ra và đáng buồn thay tương lai không ai mong muốn đó thật sự diễn ra, Huyết tộc đã đánh đến thật.

.

Đáng buồn hơn là trước sức mạnh của một đại tộc hàng thật giá thật, chuẩn bị dù đã chu toàn nhất có thể của Ngô Bình hoàn toàn trở thành con số 0 tròn trĩnh...

Lớp lớp tường thành mà quân nhân Vũng Hải cất công xây dựng tự tin có thể chịu được cả thi triều tấn công lại bị con kỳ đà khổng lồ biết phun lửa và đại quân Huyết tộc cũng biết phun lửa không kém từng lớp từng lớp đánh sập, đến cả hai chiếc trực thăng phải khó khăn lắm chính quyền Lôi Chấn mới khôi phục lại được cũng bị phá hủy hoàn toàn.

Cả đại quân Vũng Hải bị đánh cho tan tác chỉ có thể cố thủ trên đỉnh ngọn đồi, nhưng đó không phải cách mà chỉ là đang kéo lấy hơi tàn giãy giụa trước lúc chết, cơ hội duy nhất cho những quân nhân xấu số này chỉ còn là đặc lòng tin vào viện binh sẽ chạy đến đánh đuổi Huyết tộc.

Tuy nhiên chính bản thân người luôn hô hào khích lệ binh sĩ rằng viện binh sẽ đến, nhưng bản thân Ngô Bình thật ra cũng không tin viện binh gì đó sẽ đến thật.

Hơn ai hết Ngô Bình biết cánh quân thủ hộ nơi đây đã là cánh quân tinh nhuệ nhất mà Vũng Hải có rồi, ấy vậy mà dựa vào lớp lớp tường cao vẫn không địch lại được Huyết tộc thì dù Vũng Hải có điều những trọng binh từ nơi khác đến cũng chỉ làm mồi cho Huyết tộc mà thôi.

Lôi Thành chắc chắn sẽ không làm điều ngu ngốc hao binh tổn tướng vô ích đó, đổi lại bản thân Ngô Bình chắc cũng sẽ không làm chuyện lãng phí sinh mạng như thế, sẽ chẳng có viện binh nào đến đây nạp mạng cả lão Ngô Bình đang nói dối một lời nói dối cốt yếu là để thắp lên hy vọng cho những binh sĩ nhằm câu giờ kìm chân Huyết tộc lâu nhất có thể, Vũng Hải và cả chính quyền Lôi Chấn có thể lợi dụng thời gian trả bằng máu này mà cảnh tỉnh tìm ra đối sách thích hợp.

Đương nhiên cái giá phải trả chắc chắn sẽ là sinh mạng của tất cả những người ở đây, thậm chí kể cả bản thân Ngô Bình trong đó nhưng ít nhất lão cảm thấy rất đáng để đánh đổi.

.

Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán của Ngô Bình viện binh trong lời nói dối đáng thương kia thật sự đến, không chỉ thế người cầm quân đến cứu lần này còn là đích thân Lôi Thành.

Ngay lúc cự thú Kỳ Kỳ sắp phá thành xông vào mở màn cho cuộc thảm sát, từ trên thiên không một chiếc trực thăng bất ngờ phá không bay đến lao vào vòng chiến, thuận thế ngay khi còn cách mặt đất một khoảng Lôi Thành đã từ trên trực thăng nhảy người xuống như lôi thần giáng thế mạnh mẽ chắn ngang đà tiến công của Kỳ Kỳ.

Đương nhiên không chỉ Lôi Thành những cao tầng thực lực mạnh mẽ của Vũng Hải đều theo sau nhảy xuống trực thăng hỗ trợ vòng chiến.

Cùng lúc đó phía xa xa từng tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên, hơn chục chiếc xe tăng cùng trăm chiếc xe bọc thép và xe tải quân dụng ầm ầm lao đến kéo theo một cột khói dài phía sau như một lời thông báo viện binh của Vũng Hải đã đến.

Trước đội hình khí thế hùng hồn dọa người đang kéo đến kia, đồng tử Ngô Bình không nhịn được rung lên nhè nhẹ lòng không chút vui mừng mà chỉ là một mảnh tro tàn vội vàng chạy đến cạnh Lôi Thành nhỏ giọng nói:

- Tại sao... tại sao ngươi lại đến đây?

- Ngươi có biết bên kia muốn giết ngươi đến mức nào không hả...

...

.

Trước câu hỏi gần như là chất vấn của Ngô Bình, Lôi Thành lại không vội trả lời mà chỉ nhìn qua Kỳ Kỳ rồi nhìn đến Lôi Uyển Nhi phía xa ánh mắt ẩn chứa vô hạn cảm xúc không nói nên lời...

Mãi một lúc lâu Lôi Thành mới lắc đầu nghiêm giọng nói:

- Chuyện do ta rây ra... cũng nên vì ta mà kết thúc...

- Họ Lôi cũng không phải rùa rụt đầu...

- Không cần phải lo ta có cách giải quyết bọn chúng...

...

.

Nghe thấy ý tứ máu liều nhiều hơn máu não ẩn trong lời nói của Lôi Thành, Ngô Bình lại càng cảm thấy không thích hợp muốn mở miệng nói gì đó nhưng nhận ra nói gì cũng không thích hợp nữa rồi chỉ đành thở dài một tiếng đành đánh đến đâu tính đến đó, ánh mắt đầy sự nặng nề khó nói thành lời theo đó chầm chậm nhìn qua đại quân Huyết tộc nơi Lôi Uyển Nhi đang đứng...

Ngược lại với phe nhân loại có kẻ ngu ngốc vui mừng khi thấy viện binh đến cũng có kẻ thông minh cảm thấy không đúng nhíu mày khó hiểu, đại quân Huyết tộc lại không chút hoang mang còn càng thêm phấn khích. Với một chủng tộc máu chó như Huyết tộc chữ sợ có lẽ chưa bao giờ tồn tại, địch đến bao nhiêu giết bấy nhiêu Huyết tộc chưa ngán ai bao giờ, nhất là Lôi Uyển Nhi càng thêm khích động muốn bay lên chiến ngay lập tức.

Thù giết cha sâu tựa biển dù không biết tại sao Lôi Thành lại dám tham chiến nhưng lão đã đến Lôi Uyển Nhi tuyệt đối không để lão có cơ hội chạy thoát.

Đứng bên cạnh thấy được ánh mắt như muốn giết người đến nơi của Lôi Uyển Nhi, Long Ngữ Yên ít nhiều cũng hiểu được chuyện trong đó khẽ nhíu mày cảm thấy không thích hợp vội vàng lên tiếng nói:

- Ngươi bình tĩnh một chút...

- Ta cảm thấy lão già Lôi Thành dám đến đây nhất định có âm mưu...

- Chúng ta nhất định phải cẩn trọng... a... đứng lại cho ta... khốn kiếp...

...

.

Tuyến phòng thủ bị đánh cho tan tác gần như đại cục đã định ấy vậy mà Lôi Thành vẫn dám đến, bình tâm ngẫm nghĩ chuyện này đúng là không thích hợp...

Tuy nhiên Lôi Uyển Nhi lúc này nào quản được nhiều như thế, đại cục đã trong tầm tay, kẻ thù lại ngay trước mặt bảo nàng làm sao có thể bình tâm mà suy nghĩ sâu xa cho được.

Không đợi Long Ngữ Yên nói hết câu Lôi Uyển Nhi đã vỗ cánh bay đến vòng chiến để mặc ma nhân sáu tay nhưng không biết bay phía sau không ngừng tức giận kêu la.

Đương nhiên Lôi Uyển Nhi cũng không phấn khích đến độ hóa lú nghĩ mình có thể một đường bay vào quân địch đại sát tứ phương lấy đầu Lôi Thành nên chỉ bay đến vòng chiến rơi trên đầu cự thú Kỳ Kỳ, một người một thú cùng đại quân Huyết tộc phía sau tạo nên sức ép không nhỏ cho nhóm tàn binh trên đỉnh ngọn đồi và cả những quân nhân đang chạy đến dưới chân đồi.

Tuy nhiên xét cho cùng thì cũng vì sự xuất hiện của những vị khách không mời này, đại quân Huyết tộc tạm thời cũng không nhắm đến cánh tàn binh tử thủ trên đỉnh đồi nữa mà tập hợp một bên sườn đồi cảnh giác nhóm viện binh Vũng Hải vừa chạy đến, hai quân đối mặt nhau không khí lập tức trở nên căng thẳng ai nấy đều siết chặt vũ khí chỉ chờ đợi một mồi lửa sẽ lập tức bùng cháy...

Chỉ là khiến mọi người thập phần bất ngờ khi người thổi bùng lên ngọn lửa kia lại không phải Lôi Uyển Nhi mà là Lôi Thành.

Liếc nhìn Lôi Uyển Nhi nhẹ nhàng hạ cánh trên đỉnh đầu con kỳ đà khổng lồ từng gieo sầu cho Vũng Hải, bộ dáng muốn bao nhiêu bá khí thì có bấy nhiêu không cần phải bàn cãi, Lôi Thành đột nhiên nhếch mép mỉm cười đầy tính khinh thường nói:

- Không phải ngươi muốn giết ta trả thù lắm hay sao???

- Nào... ta đang đứng đây sao ngươi lại không dám đến... hay là ngươi sợ...

...

.

Giọng nói đầy tính trào phúng khinh thị sâu sắc vang lên, Lôi Thành dường như không thấy được cự thú dưới chân Lôi Uyên Nhi có bao nhiêu khủng bố mở miệng khiêu khích.

Ngay lập tức không đợi đối phương có phản ứng nhóm quân nhân bị vây trên đỉnh ngọn đồi lập tức xanh mặt không còn chút máu, ánh mắt đầu sự kính nể không tả nhìn về phía Lôi Thành, đại lão quả đúng là đại lão đến nước này còn cứng như vậy, nếu đổi ngược lại là bọn họ đứng trước ánh mắt nhìn chằm chằm của con đại quái thú kia chỉ sợ đến rắm cũng không dám thả lấy một cái nói gì đến khiêu khích nữ nhân đang trên đầu nó.

Lôi Thành quả đúng là hảo hán có một không hai, chỉ là vị hảo hán này chọc chó như thế này dường như có chút chơi ngu...

Ngay lập tức không đợi Lôi Uyển Nhi có phản ứng Kỳ Kỳ đã đáp lễ trước phun ra một ngọn thanh hỏa tràn ngập khí tức hủy diệt về phía Lôi Thành và đồng bọn.

Trước sóng nhiệt khủng bố đầy tính hủy diệt Lôi Thành nào dám ngạnh kháng lập tức lui người ra sau né tránh, Ngô Bình và nhóm cường giả của Vũng Hải theo Lôi Thành đến tham chiến cũng không có bản lãnh đó đồng loạt phát động năng lực của mình lần lượt né tránh, cả nhóm cường giả Vũng Hải gì đó đều chạy tán loạn như ruồi bọ chỉ còn lại hai thạch cự nhân khổng lồ là kháng được nhiệt hỏa khủng bố không lui mà tiến dẫn theo nhóm cường giả Vũng Hải phát động tấn công đánh về phía Kỳ Kỳ.

Bên dưới chân đồi, khi các đại lão đánh nhau hai đại quân cũng phát động tổng tấn công của riêng mình, hàng trăm hỏa cầu lửa đỏ mang theo nghi ngút khói đen như một trận mưa sao băng ầm ầm trút xuống đầu đại quân Vũng Hải vừa chạy đến...

Cùng lúc đó liên tiếp những tiếng rống phấn khích không ngừng vang lên, đàn Thiết Giáp Ngưu như thấy được mùa xuân không thèm chơi trò leo núi không hợp với mình nữa mà đồng loạt quay xe nhắm đến đại quan dưới chân ngọn đồi mở màn cho cuộc càn quét.

Cả một cánh quân tử thủ trên đỉnh đồi thoáng chốc bị lãng quên không ai thèm nhìn đến, đến cả đàn Phi Điểu dường như cũng không xem nhóm tàn bình này ra gì hoàn toàn mặc kệ, dù sao sức công phá của Kỳ Kỳ thật sự quá lớn cánh tàn binh trốn trên đỉnh đồi nếu không chạy nhanh chỉ sợ cũng khó sống được trong trận chiến của những quái thú thế này.

.

Ý thức được đây không phải đất lành, các chỉ huy trên đỉnh ngọn đổi cũng không dám tham chiến gì nữa đồng loạt quay xe dẫn theo cánh quân của mình bỏ chạy xuống chân đồi hội hợp cùng cánh quân bên dưới...

Ngược lại mang danh là viên binh cánh quân mới đến cũng không thể làm mất mặt hai chữ viện binh này không ngừng bắn phá đáp trả lại hỏa lực của Huyết tộc, trên đồng bằng trống Thiết Giáp Ngưu là hung thần thì những chiếc xe tăng của nhân loại cũng là cơn ác mộng kinh hoàng, hơn mười chiếc xe tăng không ngừng bắn phá tạo nên một màn lửa chết chóc ngăn cản mọi đà tiên công của Huyết tộc.

Phía sau hơn trăm chiếc xe bọc thép cũng đồng loạt bắn phá trút từng trận mưa đạn đỏ rực lên thiên không nhắm đến tổ đội Phi Điểu đang muốn tập kích, song phương có thể nói đều có vốn liếng của riêng mình đủ mạnh cho một trận chiến, riêng chỉ có pháo thủ không biết do đâu lại không có mặt khiến đội quân Vũng Hải hoàn toàn bị đàn Địa Nham Tích áp chế chật vật vô cùng.

.

Ngược lại về phần người trong cuộc Lôi Uyển Nhi ngay khi Kỳ Kỳ phát động tấn công nàng đã sớm vỗ cánh bay thể trời quan chiến tránh cản trở Kỳ Kỳ tự do hành động...

Tuy nhiên cũng vì như thế Lôi Uyển Nhi bắt đầu cảm nhận được nguy cơ tiềm ẩn, mặc dù bản thân có khát vọng muốn trả thù với cùng lớn nhưng trước biểu hiện có phần đáng ngờ của Lôi Thành, Lôi Uyển Nhi cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp mơ hồ cảm nhận được lão già này đang có mưu đồ gì đó...

Lòng càng lúc càng bất an nhất là khi thấy Lôi Thành và đồng bọn chủ động tấn công Kỳ Kỳ, Lôi Uyển Nhi dù không muốn bỏ qua con mồi nhưng cũng không muốn mặc người gài bẫy quyết định dùng đến đối sách an toàn nhất mà mình có lập tức hét lớn:

- Vũng Hải dường như có biến...

- Hai vị ra giúp một tay đi... đánh nhanh thắng nhanh tránh đêm dài lắm mộng...

...

.

Ngay lập tức dưới lời gọi của Lôi Uyển Nhi hai bóng người một đen một trắng như hắc bạch vô thường không biết từ lúc nào đã đứng trên đỉnh ngọn đồi lạnh lùng nhìn song phương đang đánh nhau kịch liệt...

Người đến không ai khác ngoài bộ đôi Tiểu Hắc và Tiểu Tuyết đã theo Hồng Ánh đến đây, tuy nhiên thay vì theo Hồng Ánh trở về hai vị nữ hán tử cao lớn uy vũ này lại quyết định ở lại tham gia trận chiến này. Nguyên nhân trong đó rất đơn giản, không phụ sự kỳ vọng của đồng bạn hai người Tiểu Hắc và Tiểu Tuyết đã thành công bước chân vào cấp 30 thực lực đại tăng cũng như đưa cường giả cao cấp của Huyết tộc lên con số bốn sau Thanh Vân và Trần Lâm, với thực lực như thế các nàng không chạy đi đâu được đành vui vẻ trở thành ác chủ bài cho trận chiến này phòng khi có biến.

Chỉ là biến chưa thấy đâu nhưng Lôi Uyển Nhi vẫn chọn cách an toàn dùng đến hai đại boss trong tay giải quyết nhanh Lôi Thành đề phòng hậu hoạn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv