Vì để tăng cường thực lực cho tiểu đệ, nhất là để cô bé Huyết Thiên có thể sớm ngày tiến cấp đủ khả năng cắn nuốt viên tinh thể màu tím vừa tìm được phải vì bản thân phải tốn máu, Trần Lâm quyết định mở màn cho cuộc hành quân thảm sát tiêu diệt bất kỳ thi đàn nào gặp phải trên đường đi của mình...
Nhờ có ưu thế tuyệt đối từ trên không hoàn toàn áp đảo chủng tộc bay không giỏi như Thi tộc, Chiến Hạm Thiên Cung một đường đồ sát gây nên không biết bao nhiêu cuộc thảm sát đẫm máu cho Thi tộc đáng thương.
Với những tội ác tày trời “thi thần căm phẫn” đó rất nhanh đã đánh động đến những đại boss của thi triều đông hải, đáng tiếc do vừa trải qua một trận tai kiếp lớn thực lực của thi triều đông hải ít nhiều đã giảm mạnh không có sức cũng không đủ lòng tin chơi với Trần Lâm nữa đàng để mặc cho ác ma này làm loạn.
.
Rất may Trần Lâm cũng không có ý định tiêu diệt đại thi đàn hùng mạnh bậc nhất của vùng đông hải này...
Nguyên nhân trong đó rất đơn giản, Trần Lâm không thể và quan trọng hơn cũng không muốn.
Mặc dù rất nhiều cao tầng của thi đàn đông hải từng bị một con rắn nước bốn chân bán hành không nhẹ thực lực đại giảm nhưng không có nghĩa là cả thi đàn đông hải là một miếng bánh dễ ăn, phải biết thi đàn đông hải là tập hợp của hàng trăm thành phố lớn nhỏ trải dài khắp cả vùng đông hải, dân số ước tính là cực kỳ khủng kiếp lên đến hàng triệu người tương ứng với đó là hàng triệu cá thể thây ma tính ra không kém mấy với thi đàn Thi Hoàng.
Trước lượng thây ma đông như thế cho dù là Huyết tộc phát binh đi đánh thì muốn giết sạch cả thi đàn đông hải tuyệt đối không phải chuyện trong một trận chiến, một ngày hay một tháng là có thể giải quyết được và cái giá sẽ phải trả chắc chắn cũng sẽ không nhỏ.
Thi đàn đông hải không phải chiều sâu chiến lược của Huyết tộc, Trần Lâm chưa điên đến mức hao binh tổn tướng với đám thây ma này...
Huống chi dù vẫn còn một chút tình đồng chí với nhân loại Việt Long quốc, nhưng Trần Lâm vẫn hiểu được nhân loại không phải bằng hữu có thể tin tưởng được bắt buộc phải có kẻ trông chừng và trên vùng đất đông hải này kẽ đó không ai khác ngoài thi đàn đông hải.
Pháo đàn Viễn Đông và thi đàn đông hải có đui cũng thấy được quan hệ đối đầu không nhỏ, vị khách mới đến như Huyết tộc tốt nhất nên ngồi chơi xơi nước nhìn nhân loại và Thi tộc đánh nhau mới là vui nhất.
Thế nên Trần Lâm không muốn dính vào cả thi đàn đông hải làm gì chỉ một đường giết tới tiêu diệt những thành phố thây ma trên đường đi của mình, phần còn lại Trần Lâm không quá quan tâm.
Thi đàn đông hải nhờ thế chỉ bị tổn thất vài thành phố dù số lượng thây ma trong đó lên đến cả chục nghìn con nhưng so với cả thi đàn rộng lớn tính ra không đáng là bao, mất mát to lớn duy nhất có lẽ là Côn Khôi và những con thây ma cao cấp khác chết trong tay nhóm Trần Lâm....
Nhưng cũng như Quỷ Ảnh trước đó, rất nhanh thôi sẽ có cá thể thây ma khác trỗi dậy thay thế vị trí của Côn Khôi giữ vững sức mạnh cho thi đàn đông hải có thể tiếp tục đề đầu pháo đài Viễn Đông và cả nhân loại ở khu vực này.
Tuy nhiên Trần Lâm lại không hề biết rằng cách nơi mình đang bay không xa lắm nhân loại và Huyết tộc đang đánh nhau đến người sống ta chết...
...
..
Trở lại với tuyến phòng thủ số một của Vũng Hải trước đại quân Huyết tộc, trận chiến tuy chưa tàn nhưng trên cơ bản đã có hồi kết...
Trước sức mạnh của Kỳ Kỳ và đại quân tinh nhuệ đến từ tổng bộ Huyết tộc phía sau, tuyến phòng thủ tưởng chừng như rất kiên cố của quân đội Vũng Hải lại không cứng rắn như tưởng tượng từng lớp từng lớp bị đánh sập, thứ gọi là tuyết phòng thủ giờ chỉ còn lại một nhóm tàn quân liều mạng tử thủ trên đỉnh ngọn đồi tựa như một nữ nhân bị lột sạch quần áo đè dưới đất không ngừng giãy giụa trong vô vọng.
Pháo lửa rền vang như một tiếng gầm hung bạo của loài mãnh thú...
Từng trận từng trận hỏa cầu rực lửa thi nhau lao vút lên thiên không rồi vẽ một đường cong tuyệt mỹ ầm ầm trút xuống đỉnh ngọn đồi nhỏ nơi đại quân Vũng Hải vẫn đang tử thủ biến cả ngọn đồi thành một biển lửa chết chóc, lớp lớp đường bao bị thiêu cháy đen, từng cổ thi thể bị hỏa diễm nuốt lấy bốc lên khói đen mù mịt tỏa ra một mùi cháy khét chết chóc.
Trước thảm cảnh đó Ngô Bình ánh mắt như nứt ra ôm lấy thương thế trên người khàn giọng gào lên cố gắng cổ vũ tinh thân đang sắp vỡ nát của binh sĩ:
- Các huynh đệ... viện binh... viện binh từ Vũng Hải sắp chạy đến rồi...
- Chỉ cần đại quân chạy đến chúng ta nhất định có thể đánh lui được bọn chúng...
- Liều... nhất định phải liều trận này cho ta...
...
.
Từng tiếng rống giận mang theo tia hy vọng theo đó không ngừng vang lên bất chấp những tiếng nổ lớn ngay bên dưới tường thành...
Đáng tiếc do quá kích động nên không khích lệ được cho binh sĩ được bao nhiêu, Ngôi Bình đã động đến thương thế trên người không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi khiến binh sĩ xung quanh xanh hết cả mặt vội vàng chạy đến đỡ lão già gân này.
Không chỉ có thực lực Ngô Bình còn là trụ cột tinh thần cuối cùng cho tuyết đầu phòng thủ đã sắp đến bước đường cùng này, lão mà ngã xuống tuyết phong thủ này chỉ sợ cũng sẽ ngã theo, đến lúc đó đại quân Huyết tộc xem như lột được lớp vỏ đầu tiên và cũng là cứng nhất trên con đường đánh thẳng đến Vũng Hải.
Rất may dù thụ thương không nhẹ sau trận chiến với Long Ngữ Yên trước đó, nhưng cái thân già của Ngô Bình vẫn chưa thể chết dễ dàng như vậy được vẫn giữ chút hơi tàn khó nhọc nuốt lấy từng ngụm hồi phục dược tề nhanh chóng bình ổn lại thương thế.
Trận chiến này vẫn cần đến Ngô Bình lão chủ trì đại cục...
...
.
- Ngô đại nhân ngài cứ an tâm... chúng ta nhất định có thể giữ được đỉnh đồi này...
Thấy thế những viên chỉ huy trong vòng phòng thủ trên đỉnh ngọn đồi đều thở ra một hơi an tâm nhỏ giọng an ủi lão Ngô Bình vài câu rồi tiếp tục chỉ huy đại quân Vũng Hải lợi dụng địa thế ngăn cản đà tiến công của Huyết tộc.
Dù 90% tuyến phòng thủ đã bị đánh hạ lớp lớp tường bao đều đã bị san bằng nhưng ngọn đồi dốc vẫn là một địa lợi hoàn hảo giúp đại quân Vũng Hải cố thủ trước sự tiến công của bộ binh Huyết tộc, đội tiên phong Thiết Giáp Ngưu thể trọng quá lớn và nặng nề khó lòng mà trèo lên đến đỉnh ngọn đồi dốc được, ngược lại nhóm bộ binh nữ lang vệ và tổ đội Bạch Giác nhẹ hơn nhưng lại không đủ trâu trước mưa bom lửa đạn bị hỏa lực mạnh mẽ của đại quan Vũng Hải hoàn toàn áp chế không tiến lên được.
Tuy nhiên Huyết tộc không chỉ có bộ binh mà còn có cả pháo binh lẫn không quân, không cần quản đến địa hình địa lợi từng trận hỏa tiễn hòa cùng pháo lửa rực cháy vẫn không ngừng trút xuống đầu đại quân Vũng Hải đang cố thủ, từng tiếng nổ Đùng... Đùng... không ngừng vang lên như một bản hòa nhạc bất tận.
.
Ngược lại về phần đại quân Huyết tộc...
Gần như đã nắm giữ đại cục trong tay, Lôi Uyển Nhi bộ dáng thập phần ung dung khoan thai đứng sau đại quân Huyết tộc lặng nhìn Ngô Bình đang chỉ huy quân lính dưới trướng dựa vào địa hình mà liều mạng tử thủ...
Tuy nhiên trước cánh không quân Phi Điểu không ngừng lượn vòng trên thiên không trút xuống từng trận mưa tên và vô số hỏa cầu ầm ầm lao đến vẫn có không ít quân nhân Vũng Hải không may bỏ mạng chết thảm trên bức trường thành đổ nát, không chỉ thế Kỳ Kỳ đang ngày một đến gần khiến thời gian tồn tại của khu phòng thủ này có lẽ chỉ còn tính bằng giây.
Trước sức mạnh tuyệt đối mọi mưu mô xảo trá dường như đều vô nghĩa...
Mãi một lúc lâu Lôi Uyển Nhi đặc biệt hờ hững như không có chuyện gì hời hợt lên tiếng nói:
- Hai quân đánh nhau giết chết kẻ địch là chuyện tất yếu...
- Tại sao ngươi lại tha cho lão Ngô Bình?
...
.
- Chuyện này làm gì có...
- Ngươi phải biết thực lực Ngô Bình không tệ, ta mới xuất đạo chưa lâu sao có thể lấy mạng được lão...
Nghe Lôi Uyển Nhi bất chợt hỏi đến, Long Ngữ Yên cũng đang đứng ngay bên cạnh không khỏi chột dạ thoáng rung lên nhưng vẫn cứng miệng đường đường chính chính nói.
Quả là một cái lý do hết sức mà đường hoàng, Ngô Bình một thân hoàng kim chiến khí không chỉ là ở Vũng Hải mà tính cả toàn nhân loại cũng thuộc tầng thứ có số có má, trong khi đó Long Ngữ Yên mới xuất đạo không lâu trước kia cũng chỉ là lính quèn muốn đánh giết được lão là hơi khó.
Đương nhiên khó đến đâu thì chỉ có bản thân Long Ngữ Yên biết...
Lôi Uyển Nhi không thể nào biết được nên chỉ nhếch mép mỉm cười hờ hững nói:
- Ồ thế à...
- Ta còn tưởng ngươi nghĩ đến tình xưa lưu lại cho lão một đường chạy... không ngờ lại táng tận lương tâm đến vậy...
- May là Ngô Bình chạy nhanh không bị tên vô tình vô nghĩa ngươi giết rồi... may... đúng là may thật...
...
.
- Không ngờ Lôi Uyển Nhi ngươi cũng biết đâm chọt ngươi khác quá nhỉ...
Nghe được những lời hết sức sâu cay đến trừ vị trí đồng đội, Long Ngữ Yên không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, bốn cánh tay sau lưng vô thức huy động dường như muốn bóp chết nữ nhân có cánh trước mặt.
Đáng tiếc trước khí thế hết sức hùng hổ của ma nhân sáu tay Long Ngữ Yên, Lôi Uyển Nhi dường như không ngán còn cười cười nói:
- Ta chỉ nói sự thật thôi mà... không phải sao???
...
.
- Hừ... xem như ngươi giỏi...
Biết mình đuối lý không nói lại Lôi Uyển Nhi, Long Ngữ Yên mặt mo thoáng đỏ lên hừ lạnh nói, song vẫn làm như không có việc gì quyết không thừa nhận nội tâm nhỏ bé của mình...
Rõ ràng dù thực lực không bằng Ngô Bình nhưng ít nhất Long Ngữ Yên vẫn hoàn toàn có thể kìm chân lão lại rồi liên thủ cùng người khác từ từ đưa Ngô Bình vào chỗ chết, tuy nhiên Long Ngữ Yên đã niệm chút tình xưa chừa cho lão một con đường bỏ chạy.
Theo quân pháp hành động của Long Ngữ Yên chắc chắn là trọng tội chí ít phải đóng cọc vào cửa mình mà nghiêm hình tra khảo.
Tuy nhiên Lôi Uyển Nhi lại không có ý định đó cũng chả có lý do gì mà trách phạt Long Ngữ Yên chỉ trêu chọc nàng đôi chút mà thôi, dù sao thế cuộc đã định tha hay không tha cho Ngô Bình nó vẫn thế.
.
Rất nhanh sự thật lập tức được chứng minh...
Không cần đến Long Ngữ Yên hay Lôi Uyển Nhi ra tay, Kỳ Kỳ đã cho thấy tại sao mình được Trần Lâm ưu ái mệnh danh là cường giả số hai Huyết tộc chỉ sau Thiên Không nữ vương Thanh Vân.
Bất chấp việc đang một chấp hai, Kỳ Kỳ vẫn thể hiện sức mạnh áp đảo của mình bán hành cực mạnh cho hai thạch cự nhân Thái Trọng và Thái Sơn, trở thành nguy cơ lớn nhất cho tuyến phòng thủ.
Ngay lập tức lợi dụng lúc hai người đá khốn kiếp đang chịu đựng hỏa diễm của mình, Kỳ Kỳ bất ngờ dùng đến chi thứ năm của mình quất đuôi đánh tới.
Nghe thấy tiếng xé gió chết chóc, Thái Sơn tuổi trẻ nhanh nhẹn lập tức nghiêng người lộn một vòng né tránh làm mặt đất chấn động không nhỏ.
Đáng tiếc Thái Trọng lại không được nhanh nhẹn như thế ăn ngay một cú quất đuôi đánh lén cực mạnh của Kỳ Kỳ, lực đạo khủng bố như bài sơn đảo hải lập tức đánh bay thạch cự nhân to lớn Thái Trọng ra sau nặng nề rơi vào bức tường thành phía sau, trọng lượng nặng nề đè xuống khiến bức tường sớm đã rất mong manh trước hỏa lực của Huyết tộc nhẹ nhàng sụp đổ một mảnh lớn, không ít quân nhân thủ hộ trên bức tường thành không kịp né tránh bị đè chết tại chỗ máu thịt bê bết thê thảm vô cùng.
Sức mạnh tuyệt đối vẫn là thứ áp đảo tất cả…
Bằng sức mạnh khủng bố của mình Kỳ Kỳ một lần nữa thể hiện uy thế vô thượng không gì địch lại mạnh mẽ đánh sập tuyến phòng thủ của Vũng Hải và cũng một lần nữa đem đến bóng ma tâm lý không hề nhỏ cho quân nhân nơi đây.
Ngược lại tường thành bảo hộ nhuộm một màu đỏ tươi bởi máu của các quân nhân rốt cuộc cũng đã bị đánh sập, binh bại dường như đã ngay trước mắt Ngô Bình, Thái Sơn và cả bản thân Thái Trọng đều ý thức được đại sự không ổn lập tức lao đến bức tường đổ muốn ngăn không cho Huyết tộc đánh vào khuyết điểm vừa mới được tạo ra này.
.
Tuy nhiên Huyết tộc sao có thể để cơ hội dễ dàng trôi qua như vậy được…
Mở giao tranh là Kỳ Kỳ và gánh team hiển nhiên cũng sẽ là Kỳ Kỳ, ngay khi vừa trông thấy mảnh tường bị mình đánh sập Kỳ Kỳ biết ngay nhân loại sẽ cố gắng bảo hộ khoảng trống này lập tức há miệng phun ra một đạo thanh hỏa mở đường, sóng nhiệt khủng bố ánh lên những tia sáng xanh ma mị nhưng cũng đầy tính hủy diệt một đường lao đến bức tường đổ lập tức thiêu cháy tất cả nhuộm lên một khoảng không xanh biếc bất khả xâm phạm, trừ hai thạch cự nhân còn chịu được Ngô Bình chỉ có thể bỏ chạy không dám đương đầu.
Trước thanh hoả của Kỳ Kỳ không ai có thể địch lại, đại kỳ đà khổng lồ như bước vào sân nhà mình dẫn đầu đại quân Huyết tộc chầm chậm tiến bức tường đổ đang được thanh hỏa ngực trị.
Tuy nhiên ngay lúc tất cả đều nghĩ mọi thứ đã hết một tiếng hét khủng bố mang theo uy áp vô hình đột nhiên vang lên, trừ trên thiên không một bóng người tràn ngập lôi điện lấy thế không gì cản được mạnh mẽ nhảy xuống lập tức phá nát mặt đất trước bức tường bảo hộ cũng như chắn trước người Kỳ Kỳ.
Lôi quang chớp động, vua của Vũng Hải không ngờ lại ngự giá thân chinh...