Dù bản thân cũng ăn không ít đau khổ nhưng khi thoát thân Chu Lệ Đình vẫn không quên cô bé Đào Nhi, người trên cơ bản chính là nguyên nhân khiến bản thân phải rơi vào cảnh này, nhưng nàng vẫn mặc kệ mặt dày đi cầu xin Trần Lâm cứu cô bé.
Trần Lâm không có lý do gì để từ chối cũng không muốn từ chối dẫn theo Chu Lệ Đình đánh sâu vào trong khu nhà giam của Hắc Phong bang tìm kiếm cô bé Đào Nhi.
Rất nhanh dưới sự trợ giúp của quỷ nhãn Trần Lâm và Chu Lệ Đình đã thành công vượt qua các trở ngại đi đến nơi giam giữ cô bé Đào Nhi.
Tuy nhiên khi tìm được Đào Nhi thảm trạng của cô bé lại khiến Chu Lệ Đình không kiềm được nước mắt.
Không biết tên nào tàn ác đến thế treo cô bé Đào lên giữa phòng không khác gì một con vật sắp bị đưa vào lò mổ, cả cơ thể nhỏ bé chằng chịt các vết thương lớn nhỏ đến rớm máu không ngừng nhỏ giọt xuống nền nhà lạnh lẽo tạo nên một vùng máu động đỏ tươi, hơi thở vô cùng yếu ớt dường như chỉ còn một đường sinh cơ mỏng manh.
Tàn ác hơn cả bàn tay mười ngón tay nhỏ bé của Đào Nhi đều bị đập nát không ra hình dáng xương thịt gãy đôi đâm ra bên ngoài trông vô cùng khủng khiếp, so với đôi chân gãy Chu Lệ Đình trước đó chỉ có hơn chứ không kém.
Rất may Trần Lâm sớm phát hiện sự biến mất của Chu Lệ Đình rồi một đừng đánh vào đây, động tĩnh không nhỏ kia khiến kẻ thủ ác có mười lá gan cũng không dám tiếp tục sớm trốn đi mất, nếu không tình hình của cô bé Đào Nhi khả năng cao còn nghiêm trọng hơn thế...
Tuy nhiên tình hình lúc này của cô bé cũng không mấy khả quan...
Chu Lệ Đình lòng đau như cắt vội vàng chạy đến mặc kệ đôi chân chỉ vừa mới hồi phục, Trần Lâm cũng nhanh tay vung kiếm chém đứt sợ dây xích đang treo cô bé lên.
Cơ thể nhỏ bé toàn là máu theo đó rơi vào lồng Chu Lệ Đình.
- Tiểu Đào Nhi... ngươi có sao không... đừng là ta sợ trả lời ta đi...
Ôm lấy cơ thể không còn chút lành lặn, Chu Lệ Đình không kiềm được chảy xuống hàng lệ nóng không ngừng lắc nhẹ cô bé cầu mong nghe được một tiếng trả lời.
- Ahhh...
Rất may cô bé Đào Nhi vẫn còn một đường sinh cơ, nghe thấy có người gọi tên lại cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nàng khẽ phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ đáp trả.
Nhưng như thế cũng là quá đủ cho Chu Lệ Đình...
Có đại gia chống lưng đừng nói là vương miện hoa hậu cho dù chỉ còn một chút sinh cơ thì vẫn có cơ hội sống...
Trần Lâm hiển nhiên không tiếc rẻ gì chút thần tệ kia lấy ra gần mười bình hồi phục dược tề ra tài trợ, Chu Lệ Đình lại càng không nghĩ nhiều nữa không chút khác khí nhanh tay lấy hết, liên tiếp ba bình hồi phục dược tề giá trị không nhỏ được Chu Lệ Đình cho Đào Nhi uống nhằm giữa mạng, phần còn lại đều đổ hết lên người xem như tắm rửa, quả là xa xỉ đến cực điểm.
Rất may đại gia Trần Lâm đủ “mạnh” chỉ thoáng mỉm cười đứng một bên nhìn Chu Lệ Đình đang cẩn thận từng li từng tí chữa thương cho cô bé Đào Nhi và sẵn tiện đốt tiền của mình.
Dĩ nhiên cô bé Đao Nhi nhờ thế mà xem như sống qua một kiếp...
Dù sao có tiền tài trợ lực bị đốt thành heo quay còn sống được nói gì đến cô bé Đào Nhi, hơn mười bình hồi phục dược tề bỏ ra nếu nàng còn chết Trần Lâm chắc chắn sẽ tìm hệ thống tính sổ.
Tuy nhiên sâu trong ánh mắt Trần Lâm vẫn không nhịn được ánh lên tia sát ý nhàn nhạt...
Khác với con gà Chu Lệ Đình, nhờ có quỷ nhãn Trần Lâm thấy được nhiều thứ hơn.
Vừa lúc nãy khi cô bé Đào Nhi hé miệng phát ra những tiếng rên rỉ, Trần Lâm đã phát hiện khá nhiều điều thú vị khiến cho đại boss hiền lành tốt tính như Huyết tổ đại nhân cũng phải nổi lên sát ý.
Không chỉ thể xác bên ngoài và nội thương do đánh đập bên trong, mà lưỡi của cô bé Đào Nhi đã bị người ta cắt mất, không chỉ thế một bên mắt của cô bé cũng bị móc ra và hiện đang để trong một ly rượu trắng phía xa xa kia.
Nói cách khác cô bé Đào Nhi không chỉ phải trở thành người câm mà còn bị mù một bên mắt, đây là nổi đau cực kỳ khủng kiếp không thể tưởng tượng được với một cô bé, sự tàn độc kia khiến kẻ giết người không gớm tay như Trần Lâm cũng phải thoáng tức giận...
Trần Lâm là kết xấu một kẻ đại gian đại ác nhưng chưa xấu đến mức đó.
Đáng nói hơn là những vết thương như thế kia lại không thể hồi phục bằng hồi phục dược tề...
Hồi phục dược tề dù vô cùng bá đạo, dù cho chỉ còn ngáp ngáp uống vào vẫn có thể sống được, hoàn toàn có thể dùng từ siêu hồi phục để hình dung, nhưng nó vẫn không phải thần dược.
Về cơ bản hồi phục dược tề chỉ có thể hồi phục lại những thứ bị tổng thương nhưng lại không thể tái tạo những thứ đã mất đi.
Nếu một cách tay bị chém cụt dù có đổ bao nhiêu hồi phục dược tề vào thì vẫn thành đàng em của Dương Quá.
Lưỡi và một bên mắt của cô bé Đào Nhi cũng tương tự, cô bé vĩnh viễn trở thành một độc nhãn long không thể nói chuyện.
Ít nhất vẫn còn chút lương trí, Trần Lâm vô cùng là thắc mắc phải là thù oán như thế nào mới nỡ ra tay tàn độc như thế với một cô bé chưa trải sự đời là gì.
Dù không là nhân loại nhưng Trần Lâm thật sự muốn hảo hảo hỏi tham sức khỏe tên không có nhân tính kia.
Rất may tên này vẫn chưa kịp chạy đi vẫn trốn bên trong tòa nhà này, Huyết tổ đại nhân đã muốn giết ai đừng nghĩ có thể thoát được.
Bên kia dù đang chữa trị cho Đào Nhi, nhưng Chu Lệ Đình không đui rất nhanh đã phát hiện được những điểm bất thường trên người cô bé, hai hàng nước mắt chảy dài như suối sưng đỏ cả đôi mắt ngọc.
Rất may hồi phục dược tề vẫn rất là bá đạo trong vấn đề chữa thương, mười bình bỏ ra trừ mắt và lưỡi ra cả cơ thể cô bé Đào Nhi đang bắt đầu hồi phục bằng tốc độ cực nhanh mắt thường có thể thấy được từ sự biến chuyển rõ rệt.
Bàn tay bị đập nát không ra hình dáng dường như được một sức mạng vô hình nào đó mạnh mẽ nắn lại như lúc ban đầu, vết thương ngoài da và cả những nội thương bên trong đều nhanh chóng hồi phục, sinh cơ bừng bừng một lần nữa chảy đầy trong cơ thể nhỏ bé vô hại kia.
Một bên mắt theo đó chầm chậm mở ra hiện ra con ngươi to tròn lung linh nhìn Chu Lệ Đình rồi nhìn sang Trần Lâm khẽ mỉm cười một cái, nhưng cái miệng nhỏ bé lại không né ra nói một lời.
- Được rồi cũng nên đi thôi...
Thấy tình hình Đào Nhi đã ổn, Chu Lệ Đình chắc giờ cũng lết đi được, Trần Lâm đứng dậy vươn vai một cái nói.
Nghe thấy thế Chu Lệ Đình cũng thoáng gật đầu nhè nhàng diều cô bé Đào Nhi đứng dậy định rời đi, tuy còn chút bất tiện nhưng cái nơi quỷ quái này đúng là không nên ở lâu.
Tuy nhiên đúng cái lúc mà Lãnh Nhũ kẻ thủ ác, kẻ một tay cắt lưỡi, kẻ một tay móc lấy con mắt của Đào Nhi ra ngâm rượu hiện đang trốn sau bức tường nghĩ mình đã thoát, trốn thoát tránh khỏi những tên ác ma kia, thì Trần Lâm lại đột nhiên quay đầu lại rồi nở một nụ cười kinh dị.
Ngay lập tức dù đang trốn sau bức tường nhưng trông thấy cái nụ cười kia qua kẽ hở, Lãnh Nhũ vẫn như rơi vào hầm băng sợ hãi vô cùng muốn lui ra.
Nhưng hắn đã chậm một bước...
Trần Lâm không chỉ đứng đó cười mà còn bất ngờ lao đến một quyền đánh mạnh vào bức tường, bức tường ngăn cách giữa mật thất bên trong và bên ngoài tưởng chừng như kiên cố vô cùng lại không khác gì tờ giấy bị Trần Lâm mạnh mẽ đất lũng một lỗ, cánh tay trực tiếp xuyên vào trong nắm vấy cổ Lãnh Nhũ như bắt con gà khiến tên này suýt ngất đi vì ngạt thở.
Tuy nhiên không đợi Lãnh Nhũ ngất đi thì Trần Lâm đã mạnh mẽ kéo tay lôi đầu tên này ra...
Cái cơ thể mập mạp không khác gì con heo theo đó đập mạnh vào bức tường, lực đạo không hề nhẹ khiến xương cốt Lãnh Nhũ kêu lệ răng rắc, bức tường xấu số cũng bị Trần Lâm mạnh mẽ kẽo sập...
Đùng... một tiếng...
Bức tường bị kéo sập... Lãnh Nhũ theo đó cũng bị Trần Lâm mạnh mẽ kéo ra lộn vòng trên mặt, cơ thể mập mạp như trái banh da theo đó thụ thương không nhẹ thê thảm vô cùng.
- Tha... xin các người tha cho ra đi...
- Ta... ta không có liên quan gì hết... ta chỉ trốn ở đây thôi... ta không biết gì hết...
Đã trốn chui trốn nhủi như con chuột vẫn bị Trần Lâm lôi ra ngoài còn là cách thức đau đớn nhất, Lãnh Nhũ vô cùng khốn khổ không ngừng dập đầu cầu xin, những giọt nước mắt lăng dài trên khuôn mặt đầy mỡ.
Đáng tiếc cô bé Đào Nhi đang rung lên vì sợ hãi trốn sau lưng Chu Lệ Đình đã tổ giác tất cả, tên mập kia chính là đầu sỏ.
Tính ra đúng là đen cho Lãnh Nhũ, bỏ bao nhiều công sức để trả thù kết quả thù chưa trả được bao nhiều thì cường địch đã đến tới.
Nguy cơ ập đến Lãnh Nhũ thật ra cũng muốn chạy lắm nhưng thiết kế của tòa nhà này không phục vụ cho việc chạy mà là để phòng thủ và quản lý nên chỉ có một cửa ra vào.
Trần Lâm như ông thần đứng án ngữ ở đó ai mà dám chạy cho được, Lãnh Nhũ lại càng không dám nhảy lầu.
Rất may Lãnh Ngũ đã có phòng bị trốn vào trong mật thất đã thiết kế từ trước, chờ khi sóng yên biển lặng ta lại mò ra. Kế hoạch đúng là không tệ, chỉ đáng tiếc hắn đụng phải Trần Lâm kẻ sở hữu quỷ nhãn, dưới góc nhìn của quỷ không một thứ gì đó thể trốn được.
Chỉ là hơi có phần khôn nạn khi Trần Lâm luôn thích chơi cái trò kia.
Cho người ta hy vọng rồi bất ngờ dập tắt nó, giả vờ quay đi khiến Lãnh Nhũ vui mừng nghĩ mình đã thoát rồi bất ngờ lôi đầu hắn ra.
Moá nó... khốn nạn đến thế là cùng...
- Ngươi nghĩ ta có thể tha cho người sao?
Nhìn tên mập mạp không ngừng dập đầu cầu xin chỉ thiếu điều sắp gọi mình là cha, Trần Lâm chỉ nhếch mép cười tủm tủm hài hước nói.
Nghe thấy thế khuôn mặt mập của Lãnh Nhũ lập tức trắng bệch không còn chút máu, giọng nói run run ánh mắt trừng lớn chỉ vào Trần Lâm gầm lên:
- Ta... ta là em trai của Lãnh Phong...
- Ngươi giết ta... hắn... hắn sẽ giết ngươi... giết hết tất cả các ngươi trả thù...
Nhu không được thì cương, cầu xin không ổn Lãnh Nhũ lập tức trở mặt giở giọng uy hiếp.
Đánh tiếc Trần Lâm chỉ lắc lắc cái đầu trọc cười lớn nói:
- Ngươi nghĩ ta đã đánh vào đến đây thì sẽ sợ Lãnh Phong gì đó sao?
Nghe thế thế cơ thể nung núc mỡ của Lãnh Nhũ một lần nữa rung lên, mồ hôi đổ ra như suối trên khuôn mặt tròn trắng bóc, cái miệng rộng mở ra muốn nói gì đó...
Như lần này không đợi Lãnh Nhũ tiếp tục nói gì nữa, Trần Lâm đã vung kiếm hai đường kiếm sắc lạnh ngọt lịm lướt qua cắt bay hai cánh tay của hắn.
Máu tươi theo hai cánh tay bị chém cụt phun ra như suối nhuộm đỏ cả nền nhà...
Lãnh Nhũ càng là như heo bị chọc tiết không ngừng gào khóc thảm thiết lăn lộn dưới mắt đất.
Tuy nhiên Trần Lâm không giết chết Lãnh Nhũ chỉ phế đi hai cánh tay của hắn xem như dọn đường cho cô bé Đào Nhi.
Thật ra Trần Lâm cũng muốn giết luôn con heo này cho rảnh tay, nhưng khi thấy bộ dáng sợ hãi của Đào Nhi rồi nhìn lại Lãnh Nhũ nhất là phần hạ thể của hắn, Trần Lâm rốt cuộc cũng đã hiểu được nguyên nhân của tất cả nên quyết định chọn một hướng đi khác và cái hướng đi đó chính là để cô bé Đào Nhi giết tên mập này kết thúc ân oán giữa song phương.
Bằng nghiệp vụ chuyên môn của mình, Trần Lâm rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Lãnh Nhũ em trai của Lãnh Phong, một kẻ có thể nói là nhị đương gia của Hắc Phong bang lại có thù hận lớn đến như thế với một cô bé miệng còn hoi sữa.
Nguyên nhân rất đơn giản cô bén Đào Nhi đã lấy đi một thứ khá là quan trọng của hắn, một thứ có thể khiến hắn hận đến tận xương tủy quyết tâm trả thù cho bằng được.
Dĩ nhiên nguyên nhân sau cùng vẫn là do tên mập lolicon này không nhịn được thú tính ra tay làm bậy với Đào Nhi trước, nhưng không biết bằng một cách nào đó Đào Nhi đã “lắc nhẹ” đi một bên trứng của hắn khiến Lãnh Nhũ xem như một cây một trái.
Mặc dù một cây một trái có còn dùng được hay không Trần Lâm không biết, nhưng ám ảm kia chắc chắn là rất lớn nhất thời không xóa nhòa được, tính ra thì đôi khi chặt luôn cái cây nó còn dễ chịu hơn cái cảnh một trái này, ra gió rung rinh chắc cây là sợ lắm và để xoá được sự sợ hãi kia chỉ có máu mới có thể lấy được được bản sắc nam nhi.
Thế nên với cái hoàn cảnh kia Lãnh Nhũ trả thù cô bé Đào Nhi, thân cùng là nam nhân Trần Lâm vẫn có chút cảm thông.
Dĩ nhiên cảm thông thì cảm thông Trần Lâm vẫn ngoắc tay gọi Đào Nhi lại chuẩn bị làm thịt tên này.
Ngược lại bị Trần Lâm gọi đến, cô bé Đào Nhi có phần hoảng sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn chầm chậm đi lại cạnh Trần Lâm.
Hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng của một người anh... nuôi.
Trần Lâm nhẹ nhàng ôm cô bé vào lồng rồi chỉ vào Lãnh Nhũ đã sớm ngất đi vì đau đớn cười nói:
- Tiểu Đào Nhi nghe ca ca nói nè... mình sợ hãi cái gì thì mình phải đích thân xóa sổ cái đó...
- Đào Nhi ngoan nghe lời ca ca... giết hắn đi...
Nó xong Trần Lâm tựa như quỷ satan của địa ngục lấy ra một thanh kiếm lục sắc đặc vào tay Đao Nhi rồi nhẹ nhàng đẩy cô bé về phía Lãnh Nhũ đang nằm dưới đất.
Một kiếm chém xuống là xong một mạng, Đao Nhi có dám làm hay không?