Cơ hội thoát thân ngay trước mắt, đám tù nhân khốn khổ này sao có thể bỏ qua không ngừng buông ra những lời nói tâng bốc vuốt mông ngựa vị cao tăng cầm đồ đao này.
Dù đó là là những lời sến súa nhất vẫn vang lên đều đều không chút ngượng ngùng...
Không chỉ thế những câu từ như ngọc thụ lâm phong gì đó đã quá xưa rồi, trong miệng của đám tù nhân này Trần Lâm đã lên tới cái tầm người của trời, là thánh thần mà phật tổ phái xuống để cứu nhân độ thế.
Trần Lâm hiển nhiên là vô cùng khoái chí chả cần quan tâm đến những lời nói kia có thật lòng hay không một đường đánh tới chém sạch tất cả những song sắt nhà giam giải cứu đám tù nhân rất chi là thông minh và thành thật này...
Đối với Huyết tổ đại nhân chỉ cần vui là được những thứ khác không quan trọng.
Ngược lại với những tù nhân đáng thương này đó lại là ân đức trời ban nhau nhau cảm tạ Trần Lâm rồi nhanh chân kéo nhau ra ngoài.
Dĩ nhiên những tù nhân này không hề biết rằng đón chào họ bên ngoài là quân đội Viễn Đông, có được tự do hay không cũng phải xem lý dịch ba đời, dù sao những kẻ mà Hắc Phong bang bắt giữ cũng không phải hoàn toàn là người tốt, Viễn Đông cũng không thể não ngắn như Trần Lâm thả hết đi được.
Tuy nhiên nói gì thì nói rơi vào tay quan viên chính phủ vẫn ngon hơn rơi vào tay thành phần hắc đạo như Hắc Phong bang, những nạn dân khốn khổ thật sự không may bị Hắc Phong bang bắt giam sẽ được thả tự do còn tạo công ăn việc làm nhưng làm cái gì thì không ai biết, ngược lại những kẻ có lý lịch không tốt vẫn sẽ bị giữ lại xem xét tránh để thả ra lại gây rối trật tự.
Nói chung số tù nhân này vẫn là do Viễn Đông gánh hết, nhưng kẻ được tiếng thơm muốn đời lại là cao tăng Trần Đại Kê.
Dĩ nhiên Trần Lâm sao có thể nghĩ được những điều sâu xa kia, lúc này chỉ biết mỉm cười vui vẻ như thằng ngáo nhìn những tù nhân khốn khổ đang kéo nhau rời đi.
Hôm này Huyết tổ đại nhân xem như làm được một việc thiện to lớn...
Cả không gian ngục giam theo đó chỉ còn mình Trần Lâm và Chu Lệ Đình...
Dĩ nhiên không phải Chu Lệ Đình không muốn đi hay nổi hứng muốn tâm sự tuổi hồng với tên trọc kia, mà là do hai chân của nàng đã bị đánh gãy đi không được người cũng không còn sức bò ra ngoài.
- Thế ta có cần cảm tạ ngài không?
Nhìn Trần Lâm đứng đó cưới khoái chí như thằng bệnh trĩ, Chu Lệ Đình thật sự có chút tức khí nhỏ giọng nói.
Nghe thấy thế Trần Lâm mới nhớ đến mục đích chính của mình vẫn còn nằm dưới đất không khỏi có chút ngượng ngùng cười nói:
- Không cần... không cần...
- Đều là người một nhà không cần phải cảm tạ gì hết... he... he...
Nói xong Trần Lâm nhanh chân chui vào phòng giam đang giam giữ Chu Lệ Đình rồi không chút để ý mắt đất dơ bẩn ngồi xuống ngay cạnh nàng.
Từ trong không gian giới lấy ra hai bình hồi phục dược tề để dành phòng thân, một bình nhanh chóng cho Chu Lệ Đình uống giúp nàng giảm bớt cơn đau, bình còn lại Trần Lâm cẩn thận từng ti từng tí đổ lên đôi chân của nàng.
Nằm dưới mặt đất lạnh lẽo nhìn tên thiếu niên không biết bằng cách nào đã trở thành hòa thương cẩm thận xử lý vết thương cho mình...
Chu Lệ Đình vừa buồn cười nhưng cũng không kém phần cảm động, bàn tay kẽ rung rung vuốt lấy gốc áo đã nhuộm đỏ bởi máu tươi như một mình chứng rõ rành hắn đã phải giết bao nhiều người để đến được đây.
- Tại sao ngài lại bất chấp nguy hiểm xong vào đây cứu ta?
- Chúng ta dường như cũng không thân thiết đến vậy...
Mãi một lúc lâu khi Trần Lâm đã gần như làm xong, Chu Lệ Đình mới mở miệng lên tiếng hỏi.
Quan hệ giữa Chu Lệ Đình và Trần Đại Kê thuần túy chỉ là mua và bán.
Trần Đại Kê là người mua còn nàng Chu Lệ Đình là kẻ bản không thân không thích đôi bên chỉ xem như bèo nước gặp nhau, nói quen biết thì cũng có thể nói là quen biết nhưng cũng chưa đến mức phải trả giá vì đối phương nói gì đến việc liều mạng.
Ấy vậy mà thật không thể nào ngờ được trong lúc tất đều cả bỏ rơi Chu Lệ Đình nàng, kẻ chỉ được xem như bèo nước gặp nhau này lại sẵn sàng bất chấp nguy hiểm xông vào tổng bộ Hắc Phong bang cứu mình.
Hỏi có cảm động hay không, câu trả lời chắc chắn là có...
Chỉ là ân tình này Chu Lệ Đình lấy gì để trả...
Mà có muốn trả thì Chu Lệ Đình cũng có gì đáng giá để trả...
Tuy nhiên trước thắc mắc của Chu Lệ Đình, Trần Lâm chỉ cười phá lên vô cùng là đê tiện bóp lấy bộ ngục sữa to tròn như hai quả dưa hấu của nàng cười nói:
- Dĩ nhiên là vì... sữa rồi... he... he...
Cái này Trần Lâm nói thật...
Trần Lâm muốn thu cho bằng được Chu Lệ Đình về làm thị nữ cho mình, ngoài tư sắc có phần căn mọng thành thục gợi tình của nàng thì nguyên nhân lớn nhất chính là vì hai bầu ngực no tròn chứa đầy sữa tươi nguyên chấn 100% kia.
Giang hồ đồn đại sữa tươi pha với rượu uống ngon lắm...
- Ha... ha... ngài... ngài đúng thật là... quái nhân... ha... ha...
Ngược lại thiên tính vạn tính Chu Lệ Đình cũng không thể nào nghĩ ra được Trần Lâm sẽ trả lời như thế không nhịn được ôm bụng cười lớn.
Gút mắc trong lòng Chu Lệ Đình cùng vì lời nói có phần bá đạo không theo lẽ thường kia mà xem như được gỡ bỏ.
Ở cái tuổi của Chu Lệ Đình dùng câu có thể đẻ ra Trần Lâm thì đúng hơi quá, nàng chưa già đến thế chỉ lớn Trần Lâm có tầm chục tuổi là cùng.
Nhưng có thể chắc chắn Chu Lệ Đình chả phải loại gái non tờ gì, những câu như... ta thích ngươi vì tính tình của nàng ngoan ngoãn hiền dịu hay ta cứu nàng là vì nàng là người con gái thông minh nhân hậu gì gì đó, trong mắt Chu Lệ Đình đều là xạo chó.
Trước khi một nam nhân quen một nữ nhân, làm cái con mẹ gì hắn biết được tính tình của người ta thế nào...
Cái thứ đầu tiên mang yếu tố quyết định để nam nhân kia nhắm đến rõ ràng vẫn là thân thể của nữ nhân kia, không đít thì vú, không vú thì cũng âm hộ thuần túy chỉ có thế... ấy vậy mà vẫn mỡ miệng đạo đức không dám thừa nhân dục vọng cả bản thân, Chu Lệ Đình ghét nhất là thể loại này...
Ngược lại Trần Lâm lại rất trực tiếp và thẳng thắn, hắn thích bộ ngực đầy sữa của nàng nên hắn xông vào đây cứu nàng, cứu cái bộ ngực sữa mà hắn thích... đơn giản chỉ có thế...
Vừa dung tục những cũng vừa thẳng thắn, vừa trực tiếp nhưng cũng không kém phần bá đạo điểm hình của một hôn quân, ấy vậy mà Chu Lệ Đình lại thích như thế thích một hôn quân bá đạo như thế.
Không vì một cái lý tưởng văn học gì đó cao sang, chỉ thuần túy vì cái mình thích vì dục vọng của bản thân mà giết sạch tất cả những thứ cản được, đó mới là nam nhân là Chu Lệ Đình muốn trong thời địa mạt thế này.
Huống chỉ mạng này là do hắn cứu, nếu hắc đã muốn sữa của nàng, được vậy Chu Lệ Đình nàng cho hắn...
Giải tỏa được khúc mắc trong lòng, Chu Lệ Đình cũng tìm được hướng đi cho tương lại của mình có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
- Được, nếu... nếu ngài đã thích sao này ta theo ngài...
- Lúc nào ngài muốn... thì tìm ta...
- Cái đó là dĩ nhiên...
- Nàng nghĩ mình còn cơ hội thoát khỏi tay ta sao...
Nghe Chu Lệ Đình nói thế hiển nhiên là quyết định đi theo mình, Trần Lâm thoáng mỉm cười đê tiện nói.
Cái này Trần Lâm một lần nữa nói thật, Trần Lâm đã muốn có Chu Lệ Đình dù nàng có muốn hay không thì phen này cũng phải theo Trần Lâm, rất may Chu Lệ Đình biết khôn chủ động đi theo Trần Lâm đỡ tốn công Trần Lâm một phen bắt trối.
Rất nhanh sau đó nhờ công dụng thần kỳ của hồi phục dược tề vết phương của Chu Lệ Đình dần dần hồi phục không còn động một tí là đau đến phát khóc nữa.
Nhưng vết thương kia thật sự có chút nghiêm trọng nhất thời không lành hẳn được, Chu Lệ Đình tạm thời vẫn chưa thể tự mình đi lại được.
Trần Lâm cũng không muốn ở lại đây lâu chỉ đành cúi người xuống bế Chu Lệ Đình đi như bế công chúa rời khỏi cái nơi đau thương toàn là những con người xấu số bị cụt chân nằm la liệt khắp mặt đất kia.
Tuy nhiên nhận thấy Trần Lâm muốn rời đi...
Chu Lệ Đình có chút bối rồi há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Thấy thế Trần Lâm thoáng cười cười nói:
- Có chuyện gì cứ nói không cần phải ngại...
- Ta không có gì tốt chỉ được cái rất là bao che cho người của mình...
- Ngài... ngài có thể cứu cô bé Đào Nhi không?
Nghe Trần Lâm nói thế, Chu Lệ Đình mới bạo gan nhỏ giọng nói.
Yêu cầu này đúng là có chút xấu hổ, Trần Lâm ra tay cứu Chu Lệ Đình nàng xem như đã là phước đức trời ban rồi, giờ lại còn muốn Trần Lâm đi cứu người khác đúng là quá đáng trong quá đánh.
Rất may đúng như những gì Trần Lâm nói, tên này không được gì tốt lâu lâu còn thích chơi ngu hại người hại mình khiến đám người Lý Minh Nguyệt phải gánh còng lưng, nhưng được cái Huyết tổ đại nhân đúng là rất bao che người của mình.
Trước yêu câu của Chu Lệ Đình, Trần Lâm hiển nhiên không từ chối, quỷ nhãn từ từ quét một vòng quanh tòa nhà và rất nhanh đã bắt được mục tiêu.
Tuy nhiên mục tiêu lại không chỉ có một...
Cả tòa nhà lớn này không chỉ là một nhà tù mà còn là nhà kho chuyên cất giữ những mặt hàng chuyên dụng của Hắc Phong bang.
Trong đó đám tù nhân kiêm hàng hoá thuộc loại hàng cùi bắp sẽ được giam giữ mở tầng dưới, ngược lại cao sang hơn những hàng hoá chuyên dụng sẽ được giam giữ ở tầng trên sâu bên trong toà nhà.
Nhận được ủy thác của Chu Lệ Đình cũng như đã tìm thấy mục tiêu...
Trần Lâm không rời đi như dự định mà tiếp tục đánh vào trong tiếp cận nơi cất giữ những mặt hàng độc lạ của Hắc Phong bang.
Mặc dù có chút khó khăn hơn trước khi phải cổng theo Chu Lệ Đình, nhưng bù lại bên trong toà nhà Trần Lâm có thể tự do dùng đến huyết hỏa không sợ bị ai trông thấy, mà dù có ai trông thấy thật thì cũng bị huyết hỏa đốt thành tro bụi chết không đối chứng...
Ngược lại Chu Lệ Đình quá gà để hiểu được ngọn lửa đỏ kia là một trong những vật đại diện cho ai.
Rất nhanh trước sức mạnh của huyết hỏa, Trần Lâm và Chu Lệ Đình một đường đánh tới đốt vào bên trong.
Đùng...
Một tiếng nổ lớn một lần nữa vang lên...
Cánh cửa lớn ngăn cách khu vực bên trong vào bên ngoài tiếp tục nối bước theo cánh cửa ngoài kia bị Trần Lâm mạnh mẽ đẫy sập vào trong rồi nặng nề rơi xuống mắt đất phát ra một tiếng động lớn...
Khung cảnh bên trong theo đó cũng hiện ra trước mặt Trần Lâm và Chu Lệ Đình.
Về tổng thể khu vực bên trong tốt hơn những phòng giam tồi tàn bên ngoài khá nhiều, sáng sủa và sạch sẽ trông không giống một nhà giam mà giống một ký túc xá nhiều hơn.
Tuy nhiên những thứ được giam giữ bên trong đều giống nhau, tất cả bên trong những căn phòng khóa kín kia đều là người.
Tổng thể có khoảng trên dưới 10 nữ nhân, độ tuổi từ 12 cho đến 20 dung mao vô cùng xinh đẹp mỗi người một vẽ mười phân vẹn mười tựa như một vườn hoa và đặc biệt là những đóa hoa này đều còn trinh nguyên.
Họ chính là những hàng hoá chuyên dụng được Hắc Phong bang bắt về nuôi dưỡng nhằm để mời chào những người chơi cao cấp hay dân tặng lên cho những quan viên cấp cao của Viễn Đông, dù sao hắc đạo hay bạc đạo gì đều là đạo mà đạo nào cũng có mối liên hệ nhất định.
Nhưng cũng chính vì thế Trần Lâm chỉ có chút lòng từ bi vung kiếm chém đứt những cánh cửa phòng giam rồi cứ thế một đường đi vào trong, hoàn toàn không chút để ý đến những nữ nhân này.
Khác với những người bên ngoài còn có chút khát vọng tự do muốn nắm giữ vận mệnh của mình...
Những nữ nhân bên trong này sớm đã có giác ngộ của hàng hoá và chấp nhận cuộc sống của những hàng hoá.
Một cuộc sống hoàn toàn lệ thuộc vào thế lực đang nuôi dưỡng mình, không lo không nghĩ không để ý đến những thứ đang diễn ra bên ngoài kia, có lẽ thứ mà các nàng quan tâm chỉ là bản thân sẽ được bán cho ai mà thôi, một cách thức sinh tồn của những con thú được nuôi nhốt.
Tuy nhiên đó vẫn là quyết định của những nữ nhân này, là cái vận mệnh mà họ đã chọn...
Trần Lâm không có quyền thay đổi cũng không có khả năng thay đổi, nếu muốn thay đổi thì chỉ có chính họ tự thân đứng lên đạp đổ vận mệnh của một món hàng.
Nếu không, dù Trần Lâm có mạnh mẽ đem những nữ nhân này ra ngoài thì không sớm thì muộn họ cũng sẽ lại rơi vào tay kẻ khác tiếp tục trở thành một hàng hoá, bị Hắc Phong bang nuôi dưỡng hay Bạch Phong bang nuôi dưỡng thì có khác gì nhau.
Đáng tiếc gần như tất cả những nữ nhân trong đây đều chọn còn đường kia.
Dù Trần Lâm đã mở đường chém đôi khung cửa phòng giam, tự do quyết định vận mệnh của mình đang ở ngay trước mắt, nhưng những nữ nhân này vẫn không chút động tĩnh gì chỉ đưa ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Lâm.
Quyết định của họ là ở lại...
Trần Lâm cũng chẳng mấy quan tâm mặc kệ những nữ nhân kia nhanh chân đi sâu vào trong.
Rất nhanh Đào Nhi cô bé nhỏ tuổi nhưng vẫn mang trong mình khát vọng tự do đã hiện ra trước mắt Trần Lâm và Chu Lệ Đình.
Đáng tiếc thảm trạng của cô bé cũng không thua gì Chu Lệ Đình.