Cách thành phố Thanh Thủy khá xa về phía bắc...
Một nhóm nhân loại khá đông khoảng 2.000 người đang tập trung đứng trên một gò đất cao, đưa mắt nhìn về thành phố sương mù thoát ẩn thoát hiện phía xa...
Nhìn từ bề ngoài đội ngũ khá hùng hậu này ăn mặc tương đối tạp nham, trông không khác gì những thợ săn thường ra ngoài săn thú hoặc thu nhặt tài nguyên còn sót lại bên ngoài khá thường thấy ở Vũng Hải...
Tuy nhiên cái siêu tổ đội thợ săn này nó lạ lắm...
Không chỉ có số lương vô cùng đông đảo gần cả 2.000 người, mà trang bị của họ còn vô cùng tốt...
Tất cả đều được trang bị súng trường, cùng 10 khẩu lựu pháo uy lực lớn dùng để oanh tạc kẻ thù, ngoài ra còn có thêm 20 chiếc xe bọc thép cùng gần 100 chiếc xe quân dụng chuyên để chở chiến sĩ chính quy...
Quả thật với trang bị như vậy, nếu không phải đám người này không hề mặc áo lính thì bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một đôi quân đang trên đường làm nhiệm vụ.
Và sự thật đúng là như vậy, đám người này đúng là một cánh quân đang cả trang...
Nhiệm vụ của họ chính là thám thính thành phố sương mù trước mặt.
Theo thông tin tình báo của tổ trinh sát thì đây cũng là nơi đến con còn kỳ đà khổng lồ đã tập kích Vũng Hải, không chỉ thế con Cự Hầu đã lượn nhẹ qua Vũng Hải cũng đã từng đi ngang qua thành phố này.
Từ đó nơi đây trở thành vùng cấm của Vũng Hải và dù không cấm thì nhìn màn sương mù vô cùng dày đặc gần như nuốt chửng cả thành phố, chỉ thấp thoáng thấy được bóng dáng của các ngôi nhà cao tầng dù bây giờ đang là buổi trưa nắng bể đầu, thì cũng không ma nào dám bước vào thành phố kỳ lại như vậy...
Tuy nhiên, nhóm người này hay nói chính xác hơn là nhóm quân nhân này lại đang nhận đúng cái nhiệm vụ tìm hiểu về thành phố kia...
Đưa mắt nhìn về thành phố phía xa...
Tổng chỉ huy tối cao của pháo đài Viễn Đông, Lôi Minh không hiểu sao lại chỉ huy đội thám thính vô cùng đông này lạnh giọng ra lệnh:
- Dựng 10 khuẩn lựu pháo lên, tự do xạ kích vào thành phố...
Nghe thấy thế đám quân nhân cải trang khẽ liếc mắt nhìn nhau...
- Đây là thám thính chưa gì đã nã pháo bắn rồi, nghĩ kiểu gì vẫn cảm thấy sai sai...
Tuy nhiên trước hung uy của Lôi Minh đám quân nhân cũng không dám nói gì nhiều nhanh chóng dựng 10 khẩu lựu pháo lên nhắm ngay thành phố phía xa...
Đùng... đùng... đùng...
Liên tiếp nhưng tiếng nổ kinh thiên vang lên...
Mười khẩu pháp đồng loạt bắn về thành phố Thanh Thủy phía xa, những viên đạn pháo đen tuyền phá không lao đi vẽ một đường công ma mị rồi trút xuống thành phố...
Đùng... đùng... đùng...
Sau một loạt pháo kích, nhưng tiếng đùng đùng không ngừng vang lên.
Màn sương mù bị đánh tang lộ ra những táng cây đỏ tươi ẩn sau màn sương, cả thành phổ Thanh Thủy như run lên bần bật...
Tuy nhiên, rất nhanh màn sương mù lại che khuất tất cả, thành phố Thanh Thủy vẫn sừng sững đứng đó như chưa hề bị gì...
Thấy thế ánh mắt Lôi Minh khẽ run run chỉ vào một ngôi nhà cao tầng lộ ra trên các tầng sương mù lạnh giọng ra lệnh:
- Tập trung nhắm vào ngôi nhà kia, liên tục xạ kích...
Nghe thấy thế đội pháo binh cũng không dám trái lời tập trung nhắm vào ngôi nhà cao tầng bên bìa thành phố kia...
Đùng... đùng...
Liên tiếp nhưng tiếng đang pháo rích gào nghe đinh tai nhức óc vang lên...
Mười viên đạn pháo tiếp tục phá không lao đi nhưng lần này không phải bắn loạn nữa mà nhắm vào một ngôi nhà xấu số gần sát rìa thành phố...
Nhưng tiếng đùng... đùng... liên tiếp vang lên...
Ngôi nhà đáng thương hứng chịu gần mười viên đạn pháo bán phá chấn động dữ dội, những mảng sương mù vây quanh ngôi nhà cũng bị xung lực từ những khẩu đạn pháo chấn bay lội ra khung cảnh bên trong...
Từng góc cây cổ thụ lá đỏ như máu cực kỳ quỷ dị mọc kính cả tòa nhà, trên từng khung cửa sổ chúng vươn mình mộc ra đón lấy ánh mặt trời.
Không chỉ thế những rễ cây, thân cây to lớn mộc đâm thủng cả những bức tường lộ ra bên ngoài biến cả tòa nhà cao tầng kia tựa như một nhà cây xinh đẹp những cũng quỷ dị lạ thường.
- Là Huyết tộc sao?
- Nghe nói Huyết tộc là một chủng tộc thực vật... không ngờ lại là thật...
Nhìn vào toà nhà được những thân cây lá đỏ phủ kính, Lôi Minh không nhịn được híp mắt thì thầm.
Cùng lúc đó loạt đạn pháo thứ hai cũng trút xuống toà nhà...
Cả toà nhà cao tầng chấn động dữ dội, hàng chục cành cây vươn mình ra ngoài bị những viên đạn oanh tạc rơi rụng vô số, những chiếc lá đỏ tươi rợi rụng như mưa cuống theo chiều gió bay đi...
Đáng tiếc lọt đang thứ ba tiếp tục trút xuống, những tiếng đùng... đùng... một lần nữa vang lên, gần 30 viên đạn pháo nhắm vào toà khiến nó bị oanh tạ không ra hình dáng gì, những thân cây khổng lồ bên trong tựa như những khung xương cũng lộ rõ ra bên ngoài...
Tuy nhiên, dù đã hứng chịu gần 30 viện đạn pháo oanh kích, nhưng toà nhà kia vẫn không ngã xuống mà vẫn có thể đứng đó trước ánh mắt kinh dị của đội pháo binh...
- Cmn... nhiêu đây đủ oanh nát cả một phần ba ngoại thành Vũng Hải rồi... vậy mà...
- Chỉ huy còn... còn tiếp tục bắn nữa hay không...
Tiêu tốn gần 30 viên đạn pháo mà không làm gì được toà nhà phía xa, viên chỉ huy đội pháo binh không nhịn được liếc nhìn Lôi Minh run giọng hỏi.
Chính quyền Lôi Chấn chưa thể sản xuất được đạn pháo đây là hàng tồn kho vô cùng quý giá.
Vậy mà chứa thấy được mặt kẻ thù đã đốt mất 40 viên đạn pháo, viên chỉ huy pháo binh này không lạnh sống lưng mới là lạ...
Thậm chí dù toà nhà kia đã bị bắn nát, bắn thêm một loạt nữa rất có sẽ sẽ đỗ sụp, nhưng đốt tiền như vậy có ý nghĩa gì sao...
Nghe thấy thế Lôi Minh cũng hiểu được vấn đề nhíu mày gật đầu liếc nhìn đội pháo binh cùng các quân nhân phân phó:
- Không cần tiếp tục bắn nữa... cũng dẹp luôn mấy khẩu pháo kia đi...
- Tổ tình báo ghi rõ cho ta...
- Pháo thông thường số lượng ít không có khả năng uy hiếp tuyến phòng thủ của Huyết tộc...
- Còn nữa Huyết tộc có liên quan gì đó đến thực vật...
- Chỉ huy... sương... sương mù biến mất rồi...
Bật chợt một quân nhân đang quan sát thành phố đột nhiên hét lên.
Nghe thấy thế Lôi Minh khẽ nhướng mày quay đầu lại nhìn thành phố Thanh Thủy phía xa...
Lúc này toàn bộ sương mù bao quanh thành phố đã đồng lọt biến mất.
Một thành phố hoàn toàn được bao phủ bởi những thân cây lá đỏ tựa như một khu rừng huyết sắc hiện ra trước mặt mọi người như mời gọi, cũng như thách thức...
Nhìn thấy thành phố nhuộm màu huyết sắc trước mặt...
Dù cây lá đỏ không phải hiếm trước mạt thế cũng có không ít, nhưng đỏ tươi như những cây huyết thu kia thì lần đầu tiên đám quân nhân này nhìn thấy...
Không chỉ thế nhưng thân cây lá đỏ mộc đan xen vào những công trình kiến trúc trước đó của thành phố Thanh Thủy vô hình chung tạo nên nét đẹp ma mị mà tang thương đến lạ kỳ...
Đứng phía xa nhìn thành phố có phần xinh đẹp lộng lẫy nhưng nét đẹp đó lại báo hiệu cho sự nguy hiểm chết người...
Lôi Minh kẻ nhíu mày liếc nhìn nhóm quân nhân phía sau ra lệnh:
- Tổ đội trinh sát lập tức hành động...
- Chia ra làm năm tổ từ năm hướng khác nhau vào thành phố kia thám thính tình hình...
- Nhớ cách 5 phút dù không phát sinh vấn đề gì cũng phải báo cáo về...
Nghe thấy mệnh lệnh của Lôi Minh, gần 500 quân nhân trong tổ trinh sát lập tức chia làm 5 tổ, mỗi tổ khoảng 100 người chầm chậm từ năm hướng khác nhau tiến vào thành phố Thanh Thủy...
Hiển nhiên họ không đi tay không, ngoài được trang bị súng trường ra thì mỗi tổ còn được trang bị hai xe bọc thép phục vụ cho việc yểm trợ kia có biến, cũng như làm phương tiện báo cáo về...
Tuy nhiên, dù được trang bị như thế nhưng khi bước vào một thành phố quỷ dị như vậy, những quân nhân thân kinh bách chiến nhất cũng không nhịn được lạnh sống lưng đổ mồ hôi hột.
Huống chỉ họ cũng không phải quân nhân thân kinh bác chiến gì hay nói đúng hơn là không phải chó săn của Lôi gia gì cả...
Hiển nhiên, dù là bá chủ của ba khối cứ điểm Phần Thiên, Viễn Đông và Vũng Hải tạo nên một trong những khu người sống lớn nhất Việt Long quốc, nhưng trực hệ Lôi Chấn không phải những kẻ có quyền lực duy nhất ở đây...
Ngoài phe cánh của anh em Lôi Chấn ra thì trong cứ của điềm mang tên Lôi Chấn vẫn có những thành phần ngoại tộc và cả những đồng tộc nhưng không phải trực hệ của Lôi Chấn...
Lão cha quá cố của Lôi Uyển Nhi chính là một trong những trường hợp đó, tuy vẫn mang họ Lôi nhưng lão không phải anh em trực hệ của Lôi Chấn và trong thời đại loạn lạc này kết quả của những kẻ như vậy chỉnh có một...
Đó cũng là nguyên nhân lại sao Lôi Chấn chấp nhận để Lôi Minh dẫn theo nhiều người như vậy.
Thực tế gần một nửa trong số đó hay chính xác hơn là toàn bộ 500 người trong tổ trinh sát này chính là thuộc hạ của những kẻ không thuộc phe cánh Lôi Chấn.
Thông qua lần này Lôi Chấn muốn mượn tay Huyết tộc diệt trừ đi đám người này, từ đó hạn chế sức mạnh của đối thủ...
Quả nhiên trên đời này không người tốt tuyệt đối, Lôi Chấn có thể không phải người xấu nhưng để đạt được địa vị như ngày hôm nay, lão chắc chắn cũng không phải người tốt.
Chỉ đáng thương cho gần 500 quân nhân chỉ là con tốt thí trên bàn cờ của các đại lão.
Có thể từ lúc bước lên cuộc hành trình này số phận của họ đã được định đoạt, tuy nhiên nếu có trách chỉ có thể trách họ đã chọn lầm chủ.
Tuy nhiên, chính bản thân họ cũng ý thức được tương lai của mình...
Liếc nhìn những toà nhà bên đừng được phủ kính bởi những thân cây lá đỏ kỳ dị...
Một quân nhân không nhịn được run giọng chửi ầm lên:
- Cmn bắt chúng ra vào nơi quỷ quái này... rõ ràng là muốn chúng ta đi chết mà...
Nghe thấy thế, một quân nhân có phần lớn tuổi đưa mắt nhìn về phía con đường từng là quốc lộ của thành phố Thanh Thủy nhưng giờ đã được phủ kính bởi một thảm cỏ xanh cùng những tàng cây đỏ thẩm che khất bầu trời bên trên mà bất lực thở dài.
Những quân nhân khác cũng vô thức siết chặt vũ khí trong tay, không khí trầm lắng bao trùng cả tổ đội trinh sát đang làm nhiệm vụ thám thính thành phố Thanh Thủy kia...
May thay nhận thấy sĩ khí của nhóm quân nhân này đang xuống thấp, vị quân nhân lớn tuổi kia cũng là chỉ huy tổ đội này trầm giọng hét lên:
- Chúng ta là quân nhân... chấp hành mệnh lệnh là thiên chức của chúng ta... vì nhiệm vụ có đi chết cũng phải đi...
- Chuột Nhắc lần sau mà ngươi còn nói nhảm nữa thì đừng trách ta...
- Được rồi Mạnh ca, ta biến sai rồi...
Nghe thấy thế vị quân nhân gọi là Chuột Nhắc cùng là người vừa than phiền lúc nãy thoáng giật mình cúi đầu nói.
Thấy thế vị quân nhân lớn tuổi gọi là Mạnh Ca kia thoáng thở dài nghiêm giọng nói:
- Các ngươi cũng đừng quá bi quan, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là thám thính thành phố này rồi báo cáo về... cùng không phải đánh nhau gì lớn...
- Huống chi chúng ta còn có vũ khí, chỉ cần xác định được nhóm tộc nhận Huyết tộc kia sức mạnh ra sao thì có thể rút lui rồi...
Nghe thấy Mạch Ca nói thế những quân nhân cũng thấy được tương lai tươi sáng, xốc lại đôi chút tinh thần cảnh giới xung quanh cũng nhưng báo cáo tình hình bên trong thành phố về tổ bộ bên ngoài...
Đáng tiếc tinh thần kia được xốc lại được bao nhiêu thì từ trong một gốc tối một mũi tên đen tuyền đã phá không lao đến nhóm quân nhân...