Nghe thấy Lôi Thành nói về kế hoạch lập tuyết phòng thủ của mình để phòng ngừa Huyết tộc tấn công, Lôi Chấn cũng khẽ gật gật đầu xem như xác nhận...
Tuy nhiên, hơn ai hết Lôi Chấn biết rõ cách kia chỉ là “chữa cháy” hay nói đúng hơn cái tuyến phòng thủ trong miệng Lôi Thành thật tế chỉ là “tháp canh” mà thôi.
Nếu thật sự Huyết tộc muốn đánh Vũng Hải cái tháp phòng thủ kia gần như không có khả năng kiềm chân Huyết tộc, chiến trường vẫn sẽ là ngoài thành Vũng Hải.
Tuy nhiên, đây lại là vấn đề về mặt địa lý của Vũng Hải gần như không thể giải quyết được, Lôi Chấn cũng không thể làm gì khác đành gật đầu xem như tán thành.
Xét về mặt địa lý phần lớn đông hải là đồng cỏ tương đối bằng phẳng.
Từ đó giúp ích rất lớn cho công cuộc trao đổi hàng hóa phát triển kinh tế, nhưng cũng chính vì thế lại đem đến khá nhiều khó khăn cho vùng này trong việc phòng thủ kẻ thù.
May mắn nhất chắc chỉ có pháo đài Viễn Đông còn có thế tựa lưng vào núi địa hình khá hiển trở dễ thủ khó công...
Còn Vũng Hải thì không được như thế, tây giáp vùng hoang nguyên, cái vùng mà nghe tên thôi cũng biết không có gì ngoài cỏ rồi, ngược lại phía nam chính là đồng cỏ luôn không cần nghe tên.
Chính vì thế khi nghe thấy đến cả Lôi Chấn cũng tán thành tuyến phòng thủ gần như vô dụng kia.
Lôi Minh đang đứng một bên cũng không nhịn được hừ lạnh nói:
- Cách giải quyết ngu xuẩn như vậy mà anh cũng tán thành... đại ca anh đang nghĩ cái gì vậy...
- Đối với Vũng Hải và cả chúng ta cách tốt nhất là đánh, thừa lúc Huyết tộc chưa đến đánh hạ thành phố Thanh Thủy kia rồi từ đó đánh chặn đại quân Huyết tộc...
- Nhất cử tiêu diệt cái vòi bạch tuộc kia của chúng...
Quả thật với một hơi có địa hình khó phòng thủ như Vũng Hải, cách tốt nhất chính là “tiên phát chế nhân” đánh kẻ địch trước khi chúng đánh mình và thực tế Vũng Hải đã dùng cách này áp dụng lên thi triều miếu thành hoàng, khiến thi triều kia tử thương thảm trọng phải rẽ xuống đông hải hội hợp cùng thi đàn tại đó.
Tuy nhiên, Huyết tộc không phải đám thây ma kia, Huyết tổ đại nhân đúng là có gà thật nhưng không phải diễn viên hài mà muốn đánh là có thể đánh được...
Thế nên khi nghe thấy Lôi Minh vẫn chủ trương đánh Huyết tộc trước...
Lôi Chấn ngược lại thoáng trầm ngâm nhưng vẫn thở dài lắc đầu nói:
- Ý khiến của đệ không tệ...
- Nhưng chúng ta cũng chỉ có hai quả bom hạt nhân, chừ khi ngươi ném thẳng vào đầu tên Huyết tổ kia nếu không ngươi diệt được đại quân này thì cũng sẽ có một đại quân khác tìm đến chúng ta...
- Huống chi nếu xét về lợi ích việc đánh Huyết trước khi chưa xác định chúng có đánh chúng ta hay không cũng không đem đến nhiều lợi ích cho chúng ta...
Quả thật suy nghĩ của Lôi Chấn và cả Lôi Thành không sai.
Khả năng Huyết tộc đánh Vũng Hải khá thấp, nếu Huyết tộc thật sự muốn đánh đã đánh thẳng từ vùng hoang nguyên đánh đến Vũng Hải, không việc gì phải đi đường vòng như thế này.
Ngoài ra dù lên ánh Đại Ca thành đầu quân cho dị tộc là thế, nhưng họ lại đang là đối tác làm ăn khá tốt với Vũng Hải, ít nhất đang là nguồn cung lương thực mới cho cả chính quyền Lôi Chấn sau việc trống Chuối Ngô.
Thế nên Huyết tộc không có nhiều lý do để đánh Vũng Hải và ngược lại Vũng Hải xuất thủ chặn đánh Huyết tộc cũng không đem đến nhiều lợi ích...
Nhưng quan trọng nhất vẫn là toàn bộ đại lão của Huyết tộc đang trong Thánh Thành, giờ có đánh xập cả thành phố Thanh Thủy cũng không làm gì được họ.
Trong khi đó những đại lão kia mới là những kẻ có chiến lực quyết định trong mọi trận chiến.
Đừng quên thời thế đã thay đổi, tư duy chiến đấu như trước kia cũng phải thay đổi.
Những cá nhân mang sức mạnh áp đảo mới là ác chủ bài trên chiến trường.
Hiện tại tuy một số vũ khí nóng vẫn còn có sức mạnh nhất định, tuy nhiên không phải lúc nào cũng chuẩn bị sẳn để chống trả, việc bị Kỳ Kỳ tấn công bất ngờ khiến không kịp trở tay chính là ví dụ điển hình...
Chính vì thế việc xuất thủ đánh phủ đầu Huyết tộc, nhưng không làm gì được đám người kia còn chuốc lấy thù hằn chắc chắn điều không nên.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết nhất vẫn là Huyết tộc không tiến gần hơn đến Vũng Hải.
Nghe thấy Lôi Chấn đã nói thế, Lôi Minh khẽ liếc nhìn lão ca này của mình nhưng không nói gì thêm...
Lôi Chấn ngược lại cũng hiểu ý hắn khẽ thở dài rồi thoáng nghiền ngẫm suy tư một lúc mới mở miệng nói:
- Tuy nhiên cũng không nên đặc quá nhiều lòng tin vào Huyết tộc...
- Lôi Minh ngươi dẫn theo 2000 quân đến thành phố kia thám thính tình hình một chút đi... để xem ngoài những tên kia ra tộc nhân Huyết tộc mạnh đến mức nào...
- Nhớ chỉ đến đó xem những tên Huyết tộc kia ra sao không phải đánh nhau...
- Được đại ca... ta đi trước...
Khẽ nhìn đại ca Lôi Chấn của mình một cái, Lôi Minh thoáng nghiên người chào rồi lập tức quay lời đi...
Hiển nhiên là muốn đến thành phố Thanh Thủy, nơi mà nhóm người Trần Lâm đã đến khi chạy khỏi Vũng Hải và rất có thể là điểm tập kết của Huyết tộc tại vùng đông hải này.
Dù sao thanh phố Thanh Thủy với Vũng Hải hay cả pháo đài Viễn Đông nói gần thì đúng là không gần nhưng nói xa cũng không xa, xưa có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng Lôi Chấn hiển nhiên là muốn biết rõ về cứ điểm tạm thời của Huyết tộc cũng như tương lại họ sẽ làm gì.
Tuy nhiên, nguyên nhân cốt lốt lỗi nhất vẫn là để Lôi Minh có cơ hội phát tiết cũng như để lão thấy được sức mạnh của Huyết tộc...
- Đại ca huynh làm như vậy có hơi...
Đứng một bên Lôi Thành thấy lão ca của mình cho phép Lôi Minh dẫn 2000 quân tiến đến thành phố Thanh Thủy không nhịn được tiến lên mở miệng muốn năng cản...
Hiển nhiên, dù chưa thấy được sức mạnh quân sự của Huyết tộc đến đâu, nhưng trong mắt Lôi Thành 2000 quân kia 90% là khó toàn mạng trở về, lần thám thính này nói trắng ra là đi chết...
Khơi khơi mất gần 2000 quân dùng không phải quân của Vũng Hải mà là quân của pháo đài Viễn Đông đi theo Lôi Minh, nhưng Lôi Thành vẫn không nhịn được có chút xót...
Tuy nhiên Lôi Thành chưa nói hết câu, Lôi Chấn đã lắc đầu nói:
- Chuyện của lão nhị không phải nói bỏ là bỏ được... cũng nên để hắn phát tiết một chút...
- Huống chi đây cũng là một phép thử, các chủng tộc chỉ biết đến những thống lĩnh tối cao của Huyết tộc ra sao nhưng tộc nhân phổ thông thì không hề biết rõ...
- Hiện tại gần như toàn bộ cao tầng của Huyết tộc đều trong Thánh Thành, ta muốn lợi dụng chuyện đó đánh giá sức mạnh quân lực của Huyết tộc ra sao...
- Nếu chúng quá mạnh chủng ta hiển nhiên là cầu hòa tránh mũi nhọn, nhưng nếu chúng cũng không hơn gì bọn thây ma... như thế thì... hư... hư...
Nghe Lôi Chấn nói thế, Lôi Thành ánh mắt khẽ sáng lên gật đầu như gà mổ thóc...
Bỏ ra 2000 quân để “text dame” Huyết tộc đúng là vô cùng đánh giá, dù sao trên Thiên Lam tinh này cũng không thiếu đại tộc nhóm cao tầng thì rất trâu bò, nhưng tộc nhân phổ thông thì đúng là không ra gì, nếu Huyết tộc cũng như vậy thì sách lược hiển nhiên cũng là sẽ thay đổi...
Ngược lại Lôi Chấn chỉ đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống Lôi Minh đang triệu tập người của mình bên dưới, 2000 con người vì quyết định của lão mà rất có thể sẽ bỏ mạng, ánh mắt ngược lại không hề có chút giao động gì...
Hiển nhiên, trên đời này không có chính khách nào là người tốt, thứ mà họ hướng đến là sinh mạng của nhiều người nhất có thể chứ không phải sinh mạng của tất cả, tuy nhiên đó lại là điều đúng đắn, lương tâm của một chính khách ngược lại sẽ giết chết càng nhiều người hơn...
Tuy nhiên qua một lúc lâu quan xác không biết đang nghĩ gì, Lôi Chấn lại đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tiểu Vũ thế nào rồi?
Nghe thấy Lôi Chấn nhắc đến đứa con trai đang sống không bằng chết của mình.
Lôi Thành nội tâm khẽ run lên cúi đầu nói:
- Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm... nhưng... haizzz
- Không sao hệ thống có nhiều thứ kỳ ảo phi thường... chắc sẽ có thứ giúp được tiểu Vũ...
Đại khái đã hiểu được tình hình của Lôi Vũ từ trước, Lôi Chấn cũng chỉ biết thở dài vỗ vai Lôi Thành an ủi...
Tính ra Lôi Thành cũng là một cường nhân, con trai mà lão yêu quý nhất bị người ra nướng cháy nhưng vì lợi ích vẫn có thể tạm gác lại thù oán qua một bên, thảo nào Lôi Chấn lại để lão quản lý Vũng Hải nơi cung cấp lương thực chính cho cả khối cứ điểm Lôi Chấn...
Nếu đổi ngược lại là Lôi Minh chỉ sợ đã sớm đánh thẳng đến Huyết tộc và giờ lão ta đúng là đang làm như vậy...
...
Cứ thế mặt trời lên cao rồi ngã về tây...
Ngồi trên chiến xa thiết giáp...
Ánh mắt Lôi Minh âm trầm đến cực điểm nhìn về trời nam, nơi thành phố sương mù Thanh Thủy phía xa...
Giống như đại ca mình, Lôi Minh cũng muốn xem cái chủng tộc đứng top 5 kia mạnh đến đâu...
Ngược lại thành phố Thanh Thủy...
Bên trong tổng bộ tối cao của Huyết tộc tại đây, Lôi Uyển Nhi thân mặc quân phục khí thế bất phàm ngồi trên bảo tọa đua ánh mắt sắc lạnh nhìn mọi người bên dưới.
Trần Lâm và mọi người đều vào Thánh Thành tham gia sự kiện của hệ thống...
Thế nên thành phố này tạm thời và rất có thể là cả sau này đều sẽ do Lôi Uyển Nhi lãnh đạo, người mà Trần Lâm đã đích thân chọn mặt gửi vàng...
Dĩ nhiên không phụ sự kỳ vọng của Trần Lâm, người trong nghề như Lôi Uyển Nhi đã quản lý lãnh địa sa xứ này khá tốt...
Toàn bộ thành phố đã được huyết thụ phủ kín biến thành phố Thanh Thủy này trở thành một thành phố thực vật lá đỏ đúng nghĩa, luôn ẩn mình trong làn sương mù huyền bí...
Dĩ nhiên không chỉ có như vậy, những cây huyết thụ này không mọc bậy như tên nào đó mà được Lôi Uyển Nhi sắp xếp có chủ đích xen kẽ cùng các công trình có sẵn của thành phố cũng như dẹp bỏ một số cồng trình không cần thiết.
Dần dần biến cả thành phố này trở thành một mê cung không lồ, các chiến sĩ Huyết tộc có thể lợi dụng địa hình ưu việt này ẩn nấp tất công kẻ thù.
Dĩ nhiên mê cung kia sẽ mở rộng ra thêm khi đại quân Huyết tộc kéo đến, lãnh địa xa sứ này cũng sẽ kết nối với lãnh địa chính của Huyết tộc và năng lượng do trang bị đỏ vô hại Thủy Linh Long tạo ra cũng sẽ cung cấp đến đây...
Dĩ nhiên, ngoài lãnh địa ra thì số lượng tộc nhân đồn tú tại đâu cũng đã tăng lên đáng kể không còn le que mấy mạng như trước nữa...
Trong đó, chiếm số lương nhiều nhất không ai khác chính là đội trinh sát Huyết Ưng.
Tuy gần như không có khả năng chiến đấu, kích thước lại khá nhỏ nhưng Huyết Ưng với năng lực trinh sát tuyệt vời gần như là biểu tượng quân đội của Huyết tộc, có mặt trong tất cả các trận chiến dù lớn hay nhỏ của Huyết tộc trước và cả sau này.
Thế nên lãnh địa sa xứ này cũng được tranh bị khá nhiều Huyết Ưng để cảnh giới kẻ thù, dù sao Huyết Ưng cũng không tiêu tốn nhiều năng lượng để tạo ra.
Kể đến gần như là chi tộc nhân chỉ xuất hiện với số lượng lớn duy nhất tại đây, Huyết Chu.
Khác với những chị em đồng trang lứa sống tại đại lãnh địa Huyết tộc chỉ phụ trách công tác chế tạo áo giáp từ tơ của minh.
Tập thể Huyết Chu tại thành phố Thanh Thủy này chính là những chiến sĩ thực thụ.
Do là sự kết hợp giữa huyết mạch thây ma và huyết mạch nhền nhện, thế nên Huyết Chu có hình dáng nửa người nửa nhện, nửa thân trên là người và nửa thân dưới là thân nhện...
Từ đó Huyết Chu có vóc dáng khá lớn, lại vừa có thể dùng đến cung tên để tấn công tầm xa, vừa có thể dùng chân nhện chơi cận chiến, khả năng ẩn nấp ám sát trời sinh lại biết giăng bẩy bắt mồi...
Đúng là ngọn bổ lại rẽ trong truyền thuyết.
Chính vì thế Huyết Chu có thể xem như binh chủng phổ biến nhất trong thành phố Thanh Thủy này.
Kế đến là những con tắc kè hoa, sở hữu kích thức to lớn là khả năng tàng hình kết hợp với màng sương mù, chúng chính là những hung thần thật sự trong thành phố này.
Đáng tiếc bọn này “mắc vl” nên cả thành phố Thanh Thủy hiện chỉ có mười con...
Ngược lại dù đã rất cố gắng cày cấp, giết chết không biết bao nhiêu con sói, thậm chí đánh đến cả thi đàn đông hải nhưng cấp độ của Lôi Uyển Nhi lẫn những người ở lại còn chưa cao.
Khá nhất chỉ có Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên đã có nền tảng từ trước nên thành công đột phát cấp 15.
Còn lại đám thuần quan văn như Thái Văn Cơ, Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương, Trương Tố Nga và cả “bồn chứa” của Huyết tổ địa nhân Lâm Mỹ Anh đều chưa đến được cấp 10...
Bất ngờ nhất chỉ có ma nữ quái dị Huyết Thiên dù sinh sau đẻ muộn nhưng cực kỳ máu chó hay nói đúng hơn nàng không có nhận thức là gì chỉ biết điên cuồng giết chóc khi đã vào số.
Nhờ thế từ cấp 0 tiến thẳng lên cấp 10, tính ra có thể nói là vô cùng nhanh...
Tuy nhiên, nhanh thì có nhanh thật nhưng trên cơ bản thành phố Thành Thủy hiện tại từ Yêu Cơ đã sớm trở về ra thì không ai đạt đến cấp 20 cả, nếu thật sự phát sinh đánh nhau quy mô lớn chỉ có thể gọi Trần Lâm trở về...
Có thể nói mọi chuẩn bị của Lôi Uyển Nhi đều đã chu toàn hết mức có thể trong khả năng của nàng, chỉ chờ đợi cho trận chiến sắp đến...
Trên bầu trời hùng ưng vỗ cánh bay lượn trên thiên không lặng nhìn một đoàn xe bên dưới...