Nghe đến hai từ “có thưởng”.
Ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên như đèn pha hỏi.
- Có thưởng?
- He... he... xem ra Vũng Hải cũng không đến nỗi tệ, vậy phần thưởng là gì?
Thấy ánh mắt sáng lên như đèn pha vô cùng chói mắt của Trần Lâm.
Liễu Mộng Điệp không nhịn được bĩu môi khinh bỉ nói.
- Ngươi đúng là thấy tài sáng mắt.
- Vũng Hải thưởng lần ưm... có thể nói là khá hậu hĩnh.
- Ai giết được thây ma cao cấp sẽ được một quyền đặc cách định cư ở nội thành.
- Còn lại sẽ được thưởng một lượng lớn lôi tệ.
Nghe thấy phần thưởng vô cùng hậu hĩnh của Vũng Hải, Trần Lâm thật sự muốn chửi thề...
Cái gì mà khá hậu hĩnh, đây cmn khác gì không cho.
Cái nội thành kia là nơi Vũng Hải dành riêng ra cho các đại lão sinh sống, không khác mấy tử cấm thành của Hoa Trung quốc, phúc lợi hiển nhiên là cao nhưng Vũng Hải muốn cho ai vào thì cho thôi.
Còn lôi tệ vốn dĩ là tiền do chính quyền Lôi Chấn phát hành, Vũng Hải muốn thưởng bao nhiêu mà không có.
Thế nên chính sách thưởng này của Vũng Hải, không khác gì chương trình khuyến mãi của mấy nhà mạng, nhìn thì thấy có lời nhưng thự tế cũng chỉ là sử dụng dịch vụ của chính họ mà thôi, ngoài tốn công máy móc ra thì chả mất gì thêm.
Thấy khuôn mặt “nhăn như khỉ ăn ớt” của Trần Lâm.
Liễu Mộng Điệp không nhịn được bật cười khanh khách nói.
- Ngươi đừng đánh giá thấp phần thưởng của Vũng Hải.
- Đối với ngươi thì đúng là không mấy tác dụng, nhưng đối với rất nhiều người thì chính là ân trạch trên cao ban xuống đó.
Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế Trần Lâm cũng nguôi ngoai khẽ gật gật đầu.
Đúng là đối với bản thân Trần Lâm chút thưởng này không đáng là gì, nhưng đối với rất nhiều người đây chính là thưởng lớn đáng để liều mạng.
Khẽ lắc đầu, Trần Lâm dù không muốn nhưng vẫn không còn cách nào khác đành tạm thời thuận theo Vũng Hải, ít nhất cho đến khi Trần Lâm hoàn thành “trích huyết” với cả nhóm người Thái Văn Cơ.
Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm làm ra bộ dạng bất lực lắc đầu nói.
- Được rồi xem như ta chưa nói gì.
- Khi nào thì xuất phát...
Nghe thấy Trần Lâm nhanh như vậy đã chấp nhận, Liễu Mộng Điệp đột nhiên cảm thấy ngờ ngợ nhưng vẫn trầm giọng nói.
- Ngày mai sẽ xuất phát.
- Sáng sớm ta sẽ đến tìm ngươi.
Nhận được cầu trả lời, Trần Lâm khẽ gật gật đầu.
Ngày mai mới xuất phát, như vậy ít nhất Trần Lâm có thể trích huyết thêm với một người nữa.
Bất chợt như nghĩ ra gì đó, Trần Lâm có chút khó hiểu hỏi.
- Tất cả người chơi cao cấp đều bắt buộc phải đi sao?
Nghe Trần Lâm hỏi về vấn đề này, Liễu Mộng Điệp khẽ cười duyên nói.
- Không phải tất cả.
- Trên thực tế Vũng Hải bắt buộc mọi thế lực phụ thuộc như Băng Thiên Hội hay Đông Xưởng đều phải xuất thủ hổ trợ, nhưng không có quy định một thể lực phải cử bao nhiêu người đi.
- Tuy nhiên lần này là đi giải giáp một thi đàn cở lớn, “kèo thơm” như vậy thông thường thì đều kéo hết người chơi đi theo.
- Dù sao những người chơi cao cấp đều là những siêu nhân thực thụ, thêm một người là thêm một phần sức mạnh.
- Huống chi, khác với đám lưu ban như ngươi thì nhóm người Đông Xưởng hay Băng Thiên hội dám không nhiệt tình ra sức sao?
Nghe thấy Vũng Hải không bắt buộc tất cả người chơi đều phải đi, nhất là người của mình.
Trần Lâm khẽ mỉm cười gật gù, nếu không bắt buộc tất cả đều đi, Trần Lâm dự định sẽ để Thu Thảo ở lại trông nhà, dù sao ngôi nhà nhỏ lại có quá nhiều bí mật cần che giấu.
Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp khi thấy Trần Lâm gật gù thì thoáng giật mình ngạc nhiên hỏi.
- Nè đệ đệ thân ái, ngươi đứng nói với ta là ngươi sẽ không đi mà cử Thu Thảo đi thay đấy nhé.
Rõ ràng Liễu Mộng Điệp sợ Trần Lâm lười biếng chảy mỡ muốn trốn ở nhà để Thu Thảo đi thay.
Chỉ là nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, Trần Lâm chỉ bật cười lắc đầu nói.
- Không ta sẽ đi, Thu Thảo mới là người ở lại.
Nghe thấy Trần Lâm sẽ xuất thủ trong lần này, Liễu Mộng Điệp khẽ thở ra một hơi, dù sao tên trâu bò hình người như Trần Lâm chính là vũ khí mạnh nhất để đối đầu với thây ma cao cấp.
Tuy nhiên, khi nghe cậu nói sẽ để Thu Thảo ở nhà, Liễu Mộng Điệp lại cảm thấy khó hiểu lo lắng nói.
- Lão đệ, lần này là đi đánh nhau với thây ma, không phải trò đùa...
- Thêm một người là thêm một phần sức mạnh, ta nghĩ ngươi nên để Thu Thảo đi theo.
- Ngươi đừng quên rằng ngươi cũng có không ít kẻ thù, coi chừng bọn chúng ra tay với ngươi lần này đấy.
Nhắc đến kẻ thù Trần Lâm không nhịn được thoáng trầm ngâm.
Lần hành động này, chỉ có hai khả năng một là Ngô Bình làm chỉ huy còn hai là Lôi Thành. Nếu là Ngô Bình thì không sao, nhưng nếu là Lôi Thành lại là vấn đề khá lớn, với xích mích nhỏ ngày hôm trước, Lôi Thành chắc chắn sẽ tìm cớ chỉnh Trần Lâm.
Huống chi, La Thiên chỉ sợ cũng sẽ tham gia, với ân oán ngày trước tên kia chắc chắn sẽ lại giở trò.
Tuy nhiên, Trần Lâm vẫn quyết định để Thu Thảo ở nhà trông nhà nên chỉ có thể lắc đầu nói.
- Không sao ta đã có tính toán riêng.
- Đại tỷ xinh đẹp khả ái đây không cần lo lắng.
Thấy Trần Lâm cương quyết như thế.
Liễu Mộng Điệp cũng không nói gì thêm chỉ khẽ gật đầu nói.
- Được rồi nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không nói gì thêm.
- Nhớ phải cẩn thận.
Nói xong Liễu Mộng Điệp khẽ vươn vai đứng lên, bộ ngực sữa cũng vì thể ưỡn lên sau lớp áo khiến Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn.
Thấy Trần Lâm đang liếc trộm mình, Liễu Mộng Điệp mỉm yêu mỵ rồi ôm lấy bầu ngực sữa của mình nói.
- Bộ chưa thấy bao gì sao?
Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ nhếch mép cười nói.
- Thấy thì thấy rồi, thậm chí từng thấy cái còn to hơn...
- Đệ chỉ thắc mắc, tình nhìn mạt thế khó khăn, tỷ tỷ thân ái có mặc áo ngực không mà thôi.
- Việc đó không cần ngươi quan tâm.
Liễu Mộng Điệp có chút hậm hực nói. Rõ ràng câu nói từng thấy cái to lớn kia đã khiến nàng không vui, nữ nhân vốn dĩ là nhỏ nhen như thế...
Liếc nhìn Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không chút khách khí lắc đầu nói.
- Nếu ngươi đã muốn đi, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành.
- Ta còn phải đi họp với Vũng Hải cho kế hoạch ngày mai, không đùa với ngươi nữa.
- Tuy nhiên tỷ tỷ ta cũng nhắc ngươi một câu, ra ngoài nhớ cẩn thận.
Nói xong Liễu Mộng Điệp phủi mông bỏ đi để lại Trần Lâm một mình.
Thấy thế Trần Lâm chỉ khẽ nhếch mép cười nói.
- Hảo tỷ tỷ đi thông thả.
Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp bước đi ngày một xa dần, cập mông to tròn đung đưa theo mỗi bước chân cũng càng lúc càng xa, Trần Lâm ý vị thâm trường khẽ mỉm cười.
Lặng lẽ đứng bên cạnh Trần Lâm, Thu Thảo đột nhiên nhỏ giọng nói.
- Xem ra Vũng Hải muốn tính kế với người rồi.
- Ngài thật sự không cần ta hổ trợ.
Tuy không nói rõ nhưng Liễu Mộng Điệp đang âm thầm nhắc nhở Trần Lâm, chuyến đi này không đơn giản, ít nhất là đối với Trần Lâm không chỉ đơn giản là một cuộc giải giáp thây ma.
Tuy nhiên ai chết về tay ai còn chưa biết trước, nếu Vũng Hải biết điều Trần Lâm cũng không rảnh đôi co với họ, nhưng nếu họ đã không biết điều, huyết tổ đại nhân sẵn lòng cho ai đó một vé về với tổ tiên.
Khẽ nghếch mép cười, Trần Lâm không mấy quan tâm nói.
- Nàng cứ ở nhà bảo vệ mọi người được rồi.
- Chuyến đi này để ta cùng hai chị em Phương Tuyết lo liệu được rồi.
Nghe thấy thế Thu Thảo cũng chỉ đàng gật đầu nói.
- Như vậy cũng được.
- À mà ta nghĩ cũng nên dẫn Long Ngữ Yên theo cày cấp.
Nhắc đến Long Ngữ Yên, Trần Lâm cũng gật đầu tán thành.
Long Ngữ Yên tuy không phải người chơi quá cao cấp, nhưng tính ra cũng không tệ lại là quân nhân, hoàn toàn có thể lập tức chiến đầu.
Tuy nhiên, Long Ngữ Yên lại có một vấn đề, đó là nàng bị mất một tay.
Thế nên sau khi “trích huyết”, Long Ngữ Yên rất có thể sẽ tương tự như Thu Thảo, mộc lại cánh tay rồi lại sở hữu cánh tay huyết giáp ở đúng cánh ray đó.
Như thế sẽ rất khó giấu đi cánh tay huyết giáp của Long Ngữ Yên.
Bất chợt khi Trần Lâm cùng Thu Thảo còn đang suy nghĩ, thì một lẫn nữa Yến Nhi làm người truyền tin vội vàng chạy đến nói.
- Đại nhân... ra... ra rồi...
- Ra... cái gì ra... nàng đừng làm ta sợ.
Nghe Yến Nhi lắp bắp nói, Trần Lâm không khỏi giật mình hỏi.
Quả thật từ ngữ mà Yến Nhi dùng có hơi nhạy cảm.
Khẽ thở ra một hơi, Yến Nhi có chút kích động nói.
- Long Ngữ Yên, nàng ta đã trích huyết thành công rồi.
- Chỉ là có chúng vấn đề.
Nghe thấy Long Ngữ Yên đã trích huyết xong, Trần Lâm khẽ gật gật đầu liếc nhìn thiên không.
Nói chuyện với Liễu Mộng Điệp một lúc đã hết buổi trưa, tính ra cũng vừa đúng lúc đến giờ cơm.
Tuy nhiên, nghe Yến Nhi nói Long Ngữ Yên có chút vấn đến Trần Lâm không khỏi tò mò vội vàng đi theo nàng xuống tầng hầm xem sao.
...
Vội vàng tiến vào trong tầng hầm của toà nhà đang được Thái Văn Cơ canh giữ.
Trần Lâm không nhịn được trợn mắt há mồm nhìn nữ nhân trước mặt.
- Thật là con bà nó huyết giáp cũng có thể chơi như vậy được sao?
Nữ nhân trước mặt kia không ai khác chính là Long Ngữ Yên vừa mới trở thành một thành viên mới của huyết tộc.
Chỉ là ngoại hình của nàng ta có chút không bình thường khiến Trần Lâm chết lăng.
Xét về tổng thể Long Ngữ Yên hiển nhiên là hoàn troàn trần truồng, cơ thể khỏe mạng lực lưỡng với những bó cơ cùng làn da màu nâu đồng hiện ra không xót thứ gì trước mặt Trần Lâm.
Long Ngữ Yên dường như cũng cao hơn một chút khi đã cao hơn cả Trần Lâm, chắc tầm khoảng 2m chứ không ít, vô hình chung tỏa ra khí thế cuồng bạo tự như một con mãnh thú sẵn sàng nghiền ép hết mọi kẻ thủ.
Cánh tay bị cụt kia hiển nhiên cũng đã hồi phục, tuy nhiên khác với suy đoán của Trần Lâm, Long Ngữ Yên không hề có huyết giáp dạng cánh tay như cậu nghĩ, cánh tay được mộc lại kia hoàn toàn bình thương như bao nhiên cánh tay khác.
Tuy nhiên, thương thiên lại quá “nhiệt tình” với Long Ngữ Yên khi đã khuyến mãi thêm cho nàng... bốn cánh tay khác nữa.
Từ xương sống của Long Ngữ Yên mộc ra vô số những huyết giáp kỳ dị bao phủ lấy cả xương sống và một phần lưng của nàng như một áo giáo thủ hộ cho lưng.
Nhưng không dưng lại ở đó, từ hai bên xương sống của nàng lại mộc ra thêm bốn cánh tay huyết giáp lo lớn, mỗi bên hai cái khiến cho Long Ngữ Yên đột nhiên biến thành quái nhân 6 tay.
Cả bốn cánh tay mộc ra thêm kia không chỉ to lớn mà đều được bao phủ bởi huyết giáp chứng mình, chúng chính là huyết giáp của Long Ngữ Yên, một loại huyết giáp vô cùng đặc biệt có phần giống với huyết giáp dạng đuôi của Huynh Dao kết hợp với dạng cánh tay của Trần Lâm...
Với sức mạnh từ bốn cánh tay huyết giáp cũng hai cánh tay sẵn có của mình, Long Ngữ Yên chắc chắn sẽ là phần tử đánh lộn số một huyết tộc.
Chỉ là huyết giáp kiểu này thì giấu bằng niềm tin à.
Khóc không ra nước mắt, Trần Lâm chỉ có thể ôm đầu liếc nhìn Long Ngữ Yên trông không khác gì thanh niên Asura phiên bản nữ thở.
- Long Ngữ Yên hay là ngày mai ta nhuộm tốc bạc cho nàng rồi nói nàng dân cosplay.
Trần Lâm đột nhiên trở nên nhiệt tình nói.
Nghe thấy thế Long Ngữ Yên không biết phải làm sao chỉ có thể gật gù nói.
- Nếu nó có hiệu quả thì ta sẽ thử.
Quả thật tình hình của Long Ngữ Yên không phải chuyện đùa, với ngoài hình thế này không một ai sẽ nghĩ nàng là nhân loại.
Tuy nhiên, Thái Văn Cơ loại tiến lên lườm Trần Lâm một cái vì cái tội nói nhảm rồi nhỏ nói.
- Long tỷ, ngươi đừng nghe tên kia nói nhảm.
- Cái gì mà cosplay chứ, ai mà tin được.
- Ta nghĩ ngươi cứ tạm thời trốn tại đây đợi một thời gian nữa sẽ tìm cách đưa ngươi ra ngoài.
Nghe thấy Thái Văn Cơ nói thế, rõ ràng là phương án uy tín hơi chuyện cosplay của Trần Lâm khiến Long Ngữ Yên lập tức gật đầu.
Đứng một bên Trần Lâm không khỏi bĩu môi, rõ ràng ngoại hình kiểu này cosplay là đúng rồi còn gì nữa, đúng là không có trí tuệ.
Bất chợt nhắc đến cosplay Trần Lâm lại giật mình phát hiện ra một thiên đại sự nhỏ giọng nói.
- Long Ngữ Yên thế này... là sao mặc đồ.
Nghe thấy thế Thái Văn Cơ cũng khẽ giật mình liếc nhìn Long Ngữ Yên còn đang trần truồng.
Quần thì không nói gì nhưng mà áo thì... làm sao mặc đây...