Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 249: Phiền phức của Vũng Hải



Liếc nhìn bốn ánh mắt như muốn giết người đang nhìn về phía mình.

Trần Lâm nuốt xuống miến thịt trong miệng rồi hồn nhiên nói.

- Các nàng nhìn ta làm gì, bộ mặt ta dính gì sao?

Nghe Trần Lâm ngu ngơ hỏi, cả nhóm người Long Ngư Yên đều khẽ nhìn nhau có xúc động muốn cho ông chủ mới này một trận.

May thay trước khi đôi bên phát sinh xung đột không đáng có, thì cánh cửa nhà ăn một lần nữa mở ra.

Thái Văn Cơ lông tóc không chút tổn thương chầm chậm bước vào phòng ăn nhìn mọi người cười nói.

- Chào mọi người, thật ngại quá ta thức dậy hơi trễ, khiến mọi người phải đợi lâu.

Thấy Thái Văn Cơ xuất hiện Long Ngữ Yên mới thở ra một hơi.

Xem ra bản thân nàng đã nghĩ nhiều, Trần Lâm thật sự muốn chiêu mộ người tài cho Đại Ca thành, không hề có ý đồ gì khác.

Phó Mỵ Nương vô cùng nhanh nhẹ tiến đến kéo Thái Văn Cơ ngồi xuống ghế cười nói.

- Không có gì, chỉ là thấy tỷ lâu quá không đến chúng ta lo lắng xảy ra chuyện.

Nghe Phó Mỵ Nương nói thế, Thái Văn Cơ chỉ cười nhạt liếc nhìn Trần Lâm ý vị thâm trường nói.

- Mọi người nghĩ nhiều rồi, người tốt như Trần đại nhân đây làm sao có thể làm gì chúng ta.

Đang ăn bị người ta nói móc, Trần Lâm không biết phải làm gì hơn đành hừ lạnh một tiếng, quyết tâm tối nay sẽ trả thủ.

Tuy nhiên Thái Văn Cơ lại liếc nhìn Trần Lâm đột nhiên hỏi.

- Ngài có kế hoạch gì không.

Nghe thấy thế Trần Lâm liếc nhìn bốn người Long Ngữ Yên rồi nhìn lại Thái Văn Cơ lắc đầu nói.

- Kế hoạch cụ thể thì không có, nhưng hướng đi thì đã có tính toán rồi.

- Cũng không có gì phức tạp, đợi khi chuyện kia làm xong ta sẽ dẫn các nàng rời khỏi Vũng Hải.

- Ngài có lòng tin phá được vòng vây của Thái Trọng.

Thái Văn Cơ có chút lo lắng nói, dù sao Thái Trọng cũng nắm giữ một lượng lớn quân đội, đột phá vòng vây xông ra ngoài là không dễ.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt nói.

- Không phải ta có lòng tin hay không, mà là ta chắc chắn sẽ làm được.

Nghe Trần Lâm tự tin như vậy Thái Văn Cơ cũng khẽ gật đầu không hỏi gì thêm.

Bởi lẽ lúc này nàng đã không còn là Thái Văn Cơ trước đây, mà đã trở thành một Thái Văn Cơ khác, một người hoàn toàn tin tưởng Trần Lâm vô điều kiện.

Ngồi ngay bên cạnh, bốn người Long Ngữ Yên không hiểu chuyện gì, chỉ đột nhiên phát hiện Thái Văn Cơ và Trần Lâm trở nên thân thiết lạ thường.

Bất chợt sau một lúc trầm ngâm, Thái Văn Cơ đột nhiên liếc nhìn Long Ngữ Yên nhỏ giọng nói.

- Long tỷ, khi nào ăn xong tỷ đi theo ta làm chút việc.

Nghe thấy Thái Văn Cơ đột nhiên muốn mình đi theo nàng là gì đó, Long Ngữ Yên chợt cảm thấy ngờ ngợ.

Trong mắt Thái Văn Cơ, việc bảo vệ cho nhóm người Lâm Tố Nga là quan trọng nhất, bình thường nàng sẽ không để Long Ngữ Yên rời xa họ mới phải.

Tuy nhiên, Long Ngữ Yên lại không nghĩ nhiều khẽ gật gật đầu nói.

- Được.

Chỉ có Trần Lâm đang ngồi ăn đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng, không nhịn được run tay là rớt khúc xương đang gặm xuống sàn nhà.

Hơn ai hết Trần Lâm biết rõ Thái Văn Cơ muốn Long Ngữ Yên đi làm gì, nói trắng ra là muốn tách riêng Long Ngữ Yên ra để Trần Lâm ra tay.

Chỉ là Thái cô nương này cũng quá tích cực đi, Trần Lâm mới vừa “trích huyết” với nàng tối qua xong, giờ lại chơi thêm một Long Ngữ Yên nữa quả là có chút bóc lột đi.

Bộ không cho người ta nghỉ ngơi sao...

.

..

...

Bên giới tầng hầm của toà nhà.

Trần Lâm ngồi bịch dưới đất thở như chó, nào còn bộ dạng oai phong lẫm liệt của huyết tổ đại nhân.

Bên cạnh Trần Lâm không ai khác chính là Thái Văn Cơ và Thu Thảo, hai đại trí giả của team đang lặng nhìn cái huyết kén to lớn trước mặt.

- Thật là một năng lực kỳ dị.

Nhìn cái huyết két to lớn trước mặt, Thái Văn Cơ không nhịn được lắc đầu than thở.

Đứng ngay bên cạnh nàng, Thu Thảo lúc này đã thấy Thái Văn Cơ thuận mắt hơn nhiều nên cũng gật đầu nói.

- Phải trích huyết của đại nhân đúng là một năng lực kỳ dị.

- Mặc dù khá giống với khả năng lây nhiễm như của thây ma, nhưng rõ ràng là cao cấp hơn rất nhiều...

Nghe thấy thế, Thái Văn Cơ cũng khẽ gật đầu rồi liếc nhìn Trần Lâm lúc này mặt đã xanh như tàu lá cười nói.

- Tuy nhiên, khuyết điểm của nó lại là số lượng.

- Không phải đâu, là do tên kia yếu thôi, hi... hi...

Thu Thảo khẽ mỉm cười khinh bĩ nói.

Nghe thấy thế Thái Văn Cơ cũng không nhịn được bật cười.

Giờ tên nào đó kia đúng là đang yếu thật.

Ngồi dưới đất thở không khác gì một con chó bị đuổi đánh...

Trần Lâm nghe hai người Thu Thảo thì thầm to nhỏ hiển nhiên là nói xấu mình không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, thề sẽ trả mối thù này.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng, kết hoạch điên cuồng “trích huyết” đã được Thái Văn Cơ nghĩ trong đầu.

Tương lai chỉ sợ Trần Lâm đến cả cơ hội đứng vững cũng không có, nói gì đến chuyện trả thù.

Bất chợt Yến Nhi vội vàng chạy xuống thông báo.

- Đại nhân Liễu Mộng Điệp tìm ngài.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp đột nhiên muốn tìm mình, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày nói.

- Bảo nàng ta đợi một lúc, ta sẽ ra ngay.

Nói xong Trần Lâm khẽ hít sâu một hơi, cố gắn đứng dậy.

Tuy nhiên, Thu Thảo đã nhanh tay dìu Trần Lâm đứng lên rồi nhỏ giọng nói.

- Đại nhân, ngài vừa mới trích huyết xong còn trong giai đoạn suy yếu, hay là để ta đi gặp nàng ta.

Đứng một bên Thái Văn Cơ cũng ý thức được vấn đề của trích huyết lo lắng nói.

- Là Văn Cơ suy nghĩ không chu toàn.

Nghe thấy thế, Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn hai bà chị vừa không tiếc lời trêu chọc mình lúc nãy cười nói.

- Ta chỉ đi gặp Liễu Mộng Điệp nói chuyện mà thôi, không phải đi đánh nhau, các nàng không cần phải lo lắng.

- Huống chi đây là địa bàn của chúng ta thì sợ gì nàng ta.

Nói xong Trần Lâm không chút sợ hãi đi lên tầng trên gặp Liễu Mộng Điệp, xem nàng ta tìm mình có chuyện gì.

Thấy thế hai người Thái Văn Cơ và Thu Thảo đều khẽ nhìn nhau.

Không còn cách nào khác, Thái Văn Cơ do thân phận đặc biệt đành ở dưới tầng hầm lẩn trốn, còn Thu Thảo thì vội vàng chạy theo Trần Lâm.

Bên trong phòng khách.

Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày uống từng ngụm trà chờ đợi.

Ở ngoại thành này, kẻ dám để Liễu Mộng Điệp phải chờ đợi kiểu này chắc chỉ có mình Trần Lâm dám làm, mà đây lại không phải là lần đầu.

Nếu không phải có chuyện cần Trần Lâm ra tay, Liễu Mộng Điệp thật sự muốn đốt nhà.

Tuy nhiên, thái độ của Liễu Mộng Điệp với Trần Lâm vẫn có thể khiến nhiều người từng biết nàng phải ngạc nhiên trợt mắt há mồm thật.

Bởi lẽ, nếu là người khác Liễu Mộng Điệp đã sớm đốt nhà từ lâu, chứ không phải chỉ là muốn mà vẫn ngồi đó chờ đợi.

Quả thật từ lúc gặp nhau đến giờ, Liễu Mộng Điệp luôn có xung hướng bao che cho Trần Lâm, mặc dù đã tường tính kế với Trần Lâm nhằm kéo Thu Thảo về phía mình, nhưng trên cơ bản dù lúc đó Trần Lâm có giết chết La Thiên thật, thì chỉ cần Liễu Mộng Điệp còn thở thì không ai đụng được đến Trần Lâm, không khác gì chọc cho thằng nhóc làm bậy nhưng đã sớm cho nó một kim bài miễn tử.

Tuy nhiên nguyên nhân của nó thì trừ tác giả ra thì không một ai biết, nhưng có thể chắc chắn ngồi mỗi mòn chờ đợi kiểu này Liễu Mộng Điệp đang rất giận.

May thay trước khi ly trà trong tay sắp bị Liễu Mộng Điệp bóp nát thì Trần Lâm cùng Thu Thảo cũng đã có mặt.

Liếc nhìn khuôn mặt đầy nộ hỏa của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm mỉm cười như không có chuyện gì nói.

- Liễu tỷ tỷ mới có một buổi tối không gặp mà sáng sớm đã tức tốc đến đây tìm ta rồi...

- Không lẽ nhớ nhung ta đến vậy sao?

Nghe thấy Trần Lâm lại ba hoa, Liễu Mộng Điệp mỉm cười như muốn giết người nói.

- Nhớ nhung cái đầu ngươi.

- Vũng Hải gặp đại phiền phức rồi, ta không có thời gian đùa với ngươi đâu.

Thấy Liễu Mộng Điệp mặt không đổi sắc, Trần Lâm biết nàng không nói chơi nhỏ giọng hỏi.

- Vũng Hải gặp đại phiền phức?

- Như vậy chúng ta còn không mau chạy thôi, tỷ chờ ta một chút ta lập tức dọn đồ.

Nhìn bộ dạng chuẩn bị bỏ chạy vô cùng nghiêm túc của Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp thật lòng muốn cho tên này một đạp, những may thay nàng vẫn giữ được bình tỉnh nói.

- Phía tây Vũng Hải phát sinh một số biến động không nhỏ.

- Đầu tiên là thành phố Thanh Thủy đột nhiên biết thành một biển sương mù vô cùng quỷ dị.

- Đội tuần tra có cử một số người vào đó điều tra nhưng đều biệt vô âm tính.

- Vũng Hải cũng đành liệt nó vào khu vực cấm chờ điều tra.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nhắc đến thành phố Thanh Thủy, ánh mắt Trần Lâm khẽ động nhưng ngoài mặt vẫn tĩnh bơ hỏi.

- Như vậy Vũng Hải muốn chúng ta đến đó điều tra.

Thành phố Thanh Thủy kia, không sớm thì muộn cũng sẽ bị Vũng Hải “dòm ngó” đến nên không có gì lạ, thậm chí do rất nhiều nguyên nhân mà hiện tại Vũng Hải mới chú ý đến Thanh Thủy đã là may mắn cho Trần Lâm lắm rồi.

Tuy nhiên, kẽ tham lam như Trần Lâm càng mong rằng Vũng Hải sẽ tìm đến thành phố Thanh Thủy càng trễ càng tốt, cho lãnh địa nhỏ của huyết tộc kia có thời gian gia tăng sức mạnh...

May thay lần này lão thiên gia lại nghe thấu lời khẩn cầu của Trần Lâm.

Khẽ lắc đầu Liễu Mộng Điệp có chút đăm chiêu nói.

- Chuyện của Thanh Thủy tuy không nhỏ, nhưng lại không cấp bách.

- Nhìn chung Thành Thủy tuy có chút quỷ dị nhưng chỉ áng ngữ ở đó, không ánh hướng lắm đến Vũng Hải.

- Phiền phức của Vũng Hải không phải thành phố Thanh Thủy mà là thứ cách đó không xa... thi đàn...

- Thi đàn miếu Thành Hoàng?

Nghe Liễu Mộng Điệp nhắc đến thi đàn không xa thành phố Thanh Thủy, Trần Lâm lập tức nghĩ ngay đến thi đàn miếu Thành Hoàng mà cậu từng giám tiếp trạm tránh kia.

Ngược lại Liễu Mộng Điệp cũng cảm thấy ngạc nhiên khi Trần Lâm biết đến nó những vẫn không hỏi gì thêm chỉ gật đầu nói.

- Phải, chính là thi đàn kia.

- Thực tế từ đầu Vũng Hải đã quyết định muốn tiêu diệt nó, nhưng nó lại khá gân gà khiến Vũng Hải đắng đo.

- Kết quả là không hiểu do đâu, một thi triều khổng lồ kéo đến kết hợp cùng với thi đàn miếu Thành Hoàng, khiến nó từ một thi đàn tâm trung chỉ khoảng vài chục nghìn con biến thành một thi đàn cở lớn lên đến mấy trăm nghìn con.

- Người xưa có câu dụng binh ba năm dùng trong một giờ.

- Vũng Hải khi biết tin thì sợ vỡ mật vội vàng ra lệnh cho quân đội cùng những người chơi cao cấp đến đó hổ trợ.

Thi đàn miếu Thành Hoang kia nhìn chung chỉ là một thi đàn tầm trung, số lượng cũng chỉ từ vài nghìn đến vài chục nghìn thây ma.

Thế nên Vũng Hải lười động binh đến đó tiểu diệt mà lợi dụng những nhóm thợ săn đến đó giải giáp từ từ thi đàn kia.

Chỉ là Vũng Hải không ngờ đến, thi đàn kia đột nhiên “gia tăng dân số” một cách đột biến khiến từ một thi đàn tầm trung biến thành một đại thi đàn trực tiếp uy hiếp đến Vũng Hải.

Lúc này Vũng Hải mới sợ vỡ mật vội vàng gọi những người chơi mới gia nhập đến đó giúp sức.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không tim không phổi lắc đầu nói.

- Đại tỷ người cũng quá không có lương tâm đi.

- Người xưa đúng là có câu nuôi binh ba năm, nhưng Vũng Hải chưa nuôi được ta quá một ngày.

- Ta vừa mới “kết nạp” hôm qua thôi mà giờ bắt đi liều mạng rồi.

- Người không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?

Nghe thấy lời nói đau lòng đến sắp khóc đến nơi của Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp lại chỉ bật cười khanh khác nói.

- Ngươi đi mà lý sự với Vũng Hải.

- Huống chi đâu phải mình ngươi, người khác cũng đi đấy thôi.

- Chắc chắn là Vũng Hải cố tình, làm sao lại có chuyện nhanh và trùng hợp đến vậy.

Trần Lâm không nuốt trôi cục tức này hậm hực nói.

Quả thật mới vừa gia nhập biên chế của Vũng Hải thì bắt đi làm việc ngay, chắc chắn ngay từ đầu Vũng Hải đã sắp xếp tất cả để gài bẫy những người chơi cao cấp.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại lắc đầu nói.

- Cái đó ta cũng không biết.

- Tuy nhiên ta biết rằng Vũng Hải sẽ ban thưởng khá hậu hĩnh cho người lập được nhiều công lao trong lần hành động này.

- Thế nên đệ đệ thân ái phải ra sức đó nha...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv