Bên dưới chân núi Ngưu Đầu sơn một đoàn người đang đứng tiễn biệt Trần Lâm, hôm nay là ngày Trần Lâm quyết định lên đường tiếp tục cuộc hành truyền đông tiến của mình.
Nhìn vào thiếu niên tóc trắng kia tất cả thôn dân nhất là thôn dân của Phúc Điền đều không khỏi cúi đầu kình trọng, bởi lẽ hắn mạnh và hắn đã dùng sức mạnh đó để giúp đỡ họ rất nhiều. Nếu không có Trần Lâm họ sẽ không có ngày hôm nay thậm chí đã thành mồi cho chó hoàng.
Dù biết Trần Lâm là dị tộc nhưng họ cũng không mấy để ý, dù sao ngoài hình của Trần Lâm cũng không có gì đặc biệt và một dị tộc cứu mạng mình hơn hẳn một nhân loại bỏ rơi mình rất nhiều...
Chỉ có điều Trần Lâm lại không mấy vui vẻ nhìn cái bảng treo trước cửa thôn, Phi Vũ thôn đã đổi tên dù sao lúc này nó là tổ hợp của bốn thôn trang cộng lại dù vẫn tiếp tục dùng tên Phi Vũ thôn cũng không ai nói gì nhưng đổi một cái tên mới như bắt đầu một giai đoạn mới cũng là một chủ ý không tệ, thế là Phi Vũ thôn đổi tên thành... Đại Ca thôn.
Lắc đầu nhìn bảng tên to tướng trước cửa thôn Trần Lâm không khỏi chết lặng nhìn Lê Dũng nói:
- Ta tên là Trần Lâm, cái tên Trần Đại Ca là lúc đầu là ta đùa với ngươi thôi...
Nghe Trần Lâm nói thế Lê Dũng gật gật đầu nói:
- Ta biết, Tiểu Vũ cũng đã nói với ta rồi, nhưng ta thấy cái tên Đại Ca thôn cũng hay mà...
- Phải Đại Ca thôn nghe thôi đã thấy bá rồi.
Tiểu Vũ cũng mỉm cười phụ họa.
Biết không thể thay đổi được hai tên này nên Trần Lâm cũng dành bó tay mặc kệ, thôn của các ngươi muốn đặt tên gì thì tuỳ các ngươi.
Tức giận hừ một tiếng Trần Lâm quay người leo lên xe để mặc đám người Lê Dũng đang đưa tiển.
Tuy nhiên chưa đến một giây Trần Lâm đã quay lại nhìn đám người Lê Dũng hỏi:
- Rồi ai sẽ chở ta đến Vũng Hải?
Nghe thấy câu hỏi của Trần Lâm ai nấy đều giật mình nhìn nhau.
- Phải rồi, ai sẽ chở?
.
Hình bóng dáng Trần Lâm đang xa dần Tiểu Vũ không khỏi thở dài, Trần Lâm bỏ đi đồng nghĩ với chiến lực cao nhất của họ cũng đi mất, mọi chuyện về sau đều phải dựa vào chính những thôn dân Đại Ca thôn giải quyết. Tuy nhiên trước khi đi Trần Lâm cũng chuẩn bị không ít cho thôn trang của vị đại tỷ Tiểu Vũ này...
Huyết Lạc lương thực chính của Đại Ca thôn sau một ngày chăm sóc đã cao gần một mét, cả thân cây màu xanh sẩm cùng nhưng đường vân đỏ như gân lá trong khá quỷ dị, tuy nhiên Huyết Lạc chưa có gì nguy hiển hay ảnh hưởng đến sức khỏe của những nông dân chăm sóc nó nên ngoài việc nhìn có chút đáng sợ thì không có gì đáng ngại.
Chỉ là nếu Trần Lâm biết được suy nghĩ của họ chắc chắn sẽ giật mình bởi lẽ tác giả của cái ngoại hình kỳ dị kia chính là nghệ thuật gia Trần Lâm, nét đẹp hoang dại trong mắt nghệ thuật gia cũng hoang dại không kém.
Ngoài ra Đại Ca thôn còn có một điểm mạnh khác chính là quân số, nhờ sự gia nhập của Phúc Điền thôn, những thôn dân của thể chiến đấu đã tăng lên đáng kể trong đó dĩ nhiên không thể thiểu hai người chơi có cấp độ khá cao là Lê Dũng và Lê Quý.
Tuy nhiên do quan hệ với Trần Lâm nên người thống lĩnh cao nhất trong thôn là Tiểu Vũ có thể xem như nàng là trưởng thôn của Đại Ca thôn cũng không sai, còn Lê Dũng dù uy vọng của hắn cực cao trong cả hai thôn mới sáp nhập là Bạch Gia và Phúc Điền nhưng vẫn nhường lại chức lão đại cho Tiểu Vũ, dù sao Lê Dũng quả thật không tích hợp làm lãnh đạo hắn thích hợp làm anh hùng xông pha trận mạc hơn. Dĩ nhiên đây là quyết sách mà Trần Lâm ngầm đề ra, để tên thánh mẫu như Lê Dũng làm trưởng thôn coi như bỏ, để Tiểu Vũ làm sẽ tốt hơn...
Bên trong phòng họp của Đại Ca thôn vừa mới được xây dựng, các đại lão của thôn trang vừa mới ra đời mà đã lớn mạnh nhất của vùng hoang nguyên này đều có mặt...
Dẫn đầu không anh khác ngoài Tiểu Vũ trưởng thôn, ngôi bên trái là Trương Phi và ba tên phi thiên gồm Lãnh Như Sương, một trung niên nhân gọi là Trương Long và một thanh niên trẻ tuổi gọi là Triệu Hổ.
Phía đối diện với đám người Trương Phi là Lê Dũng, Lê Quý, Phúc Bá và Đại Ngưu. Ba người Lê Dũng thì không nói nhưng Đại Ngưu có mặt thì đúng là có hơi miễn cưởng, nhưng đây là quyết định của Trần Lâm, tuy hắn đã đi rồi nhưng không ai có ý thay đổi làm cho Đại Ngưu ca mỗi lần họp kiểu này đều ngại ngùng không thôi, tuy nhiên không thể không có sự góp mặt của hắn...
Đại Ca thôn là tổ hợp của bốn thôn trang khá lớn là Phi Vũ thôn, Bạch Gia thôn, Phúc Điền thôn và Tân Thành thôn. Đám người Tân Thành thôn đầu óc có vấn đề thì không nói, nhưng Bạch Gia thôn chiếm dân số có lẽ là đông nhất mà không có nổi một người làm lãnh đạo của thì thật đúng là có vấn đề. Tuy hiện tại không ai có ý kiến gì nhưng họa ngầm này vấn có và Trần Lâm không muốn nội bộ của Đại Ca thôn có vấn đề.
Để Đại Ngưu làm tiểu đầu mục sẽ làm cho những thôn dân Bạch Gia thôn cảm nhận được sự tôn trọng cần có rồi mới dần dần hòa hợp bốn thôn trang này lại mới là cách tốt nhất. Chỉ là Đại Ngư ca quả thật may mắn khi miến bánh ngọn này lại rơi trên đầu hắn...
Ngoài ra trong cuộc họp này con có sự góp mặt của một người khá đặc biệt đó là cô bé Thanh Thanh, chuyến đi đến Vũ Hải này Trần Lâm chỉ đi một mình không hề đem theo cô bé Thanh Thanh mà vẫn để lại với vai trò đặc phái viên của huyết tộc tại Đại Ca thôn, tuy không hiểm lắm vai trò đó là gì nhưng đám người Lê Dũng vẫn đế cô bé tham gia cuộc họp này...
Khẽ nhìn quanh mọi người trong phòng một vòng Tiểu Vũ nghiêm giọng nói:
- Chuyện Bạch Gia thôn bị tiêu diệt không sớm thì muốn cũng đen tai Vũng Hải...
- Như thế bọn chúng chắc chắn sẽ đến đây sắp xếp lại các thế lực của vùng hoang nguyên này...
- Chúng ta cần phải có sự chuẩn bị trước...
Nghe Tiểu Vũ nói thế mọi người đầu gật vật đầu, chuyện Vũng Hải đến đây chắc chắn là đều sẽ xảy ra, cho nên Đại Ca thôn trước kia từng là Phi Vũ thôn cái gai trong mắt Vũng Hải nhất định phải đề phòng.
Tuy nhiên Trương Phi chỉ cười khinh miệt lạnh giọng nói:
- Đến thì đến sợ cái gì chứ...
- Ta đã hỏi Trần Lâm rồi huyết tộc cũng đang đến đây, đến lúc đó chúng ta sợ gì đám khốn kiếp kia...
- Còn nếu huyết tộc đến không kịp ta tinh chúng ta cũng có thể đánh với đám khốn kiếp kia một trận...
Trương Phi dù là nhân loại nhưng cực kỳ không thích Vũng Hải, không phải vì chơi khá thân với Trần Lâm lúc cậu còn ở đây mà là do Trương Phi có hiềm khích không nhỏ với Vũng Hải...
Trong lần trước đến đây đám người Vũng Hải đã vô cùng trịnh thượng xem nhưng người tại đây không khác gì thổ dân, điều đó đã để lại ấn tượng không tốt của Trương Phi với Vũng Hải, không chỉ thế một quan viên của Vũng Hải còn cưỡng hiếp một thiếu nữ của một thôn trang khác làm cho Trương Phi vô cùng tức giận. Trong mắt hắn cái gọi là chính quyền Vũng Hải cũng chả khách gì đám cướp Vương Báo...
Nhưng đỉnh điểm của sự mâu thuẫn là đến từ Chuối Ngô, khi đem nó về trồng Phi Vũ thôn lúc đó đã phát hiện ra nó có độc và nhanh chốn thiêu hủy, tuy nhiên trong khoản thời gian đó cũng đã có khá nhiều người nhiễm phải chất độc kia, trong đó có cả cha ruột của hai anh em Trương Phi, đánh buồn hơn vì tuổi già và quá nhiệt tình với loại cây lương thực kia mà ông ta đã không chịu nổi chất độc ngắm vào người mà bỏ mạng.
Thật đáng thương cho một con người không chết vì dị tộc hay thây ma mà lại chết vì chính đồng loại mình.
Từ đó Trương Phi đã thề sẽ không đội trời chung với Vũng Hải, dù không biết huyết tộc ra sao nhưng chơi chung với Trần Lâm một thời gian Trương Phi vẫn đánh giá huyết tộc đáng kết giao hơn đám người Vũng Hải kia. Tuy có phần cực đoan do thù hằn nhưng không phải quá sai, chỉ là Trương Phi không hề biết rằng Trần Lâm cũng hại chết không ít người...
Ngồi bên cạnh Tiểu Vũ không khỏi lắc đầu về độ máu chó của anh trai mình nhìn qua Lê Dũng hỏi:
- Lê Dũng anh có suy nghĩ gì không?
Khẽ trầm ngâm một lúc Lê Dũng mới lên tiếng trả lời:
- Quả thật có huyết tộc chống lưng chúng ta không sợ Vũng Hải...
- Nhưng quyết sách của huyết tộc là biến chúng ta thành cầu nói với nhân loại, quá mức mâu thuẫn với Vũng Hải không phải điều huyết tộc muốn...
- Cách tốt nhất là không cần đánh mà Vũng Hải vẫn biết khó mà lui...
- Dù sao chiến tranh không bên nào có lợi cả...
Quá thật không muốn quá mức gây hấn với Vũng Hải cũng là suy nghĩ của Tiểu Vũ, tuy đã có lương thực như họ vẫn cần súng ống đạn dược từ Vũng Hải, dù sao thôn dân của Đại Ca thôn đa phần là nông dân cơ bản bắn súng còn được muốn họ có thể chiến đấu cận chiến như những chiến sĩ huyết tộc trời sinh thiện chiến thì vẫn cần một quá trình huấn luyện nhất định. Đó cũng là lý do rất nhiều thế lực vẫn chọn cách tinh vào súng ống.
Ngồi một bên Lãnh Như Sương khẽ gõ bàn nhíu mày suy nghĩ rồi bất chợt nhìn lại Tiểu Vũ nói:
- Tiểu Vũ tỷ hay là chúng ta tấn công những thôn trang khác gôm hết tất cả thôn về đây...
Nghe ý kiến của Lãnh Như Sương, Tiểu Vũ không khỏi trần ngăm rồi mới gật gật đầu:
- Ý của Như Sương cũng không tệ...
- Để Vũng Hải biến tin rồi đến đây cần một khoảng thời gian nhất định...
- Như thế cúng ta có thể thôn tính hoặc thu phục những thế lực khác quanh đây...
- Đế lúc đó Vũng Hải có đến đây cũng phải dè chừng chúng ta...
Xuất phát điểm của vấn đề không phải đến từ Chuối Ngô mà đến từ sự bá quyền của Vũng Hải lên vùng đất này, muốn biến nó thành khu lương thực của mình bất chấp sống chết của những người dân tại đây. Nếu như Đại Ca thôn đủ lớn mạnh thành một khúc xương khó gậm thì Vũng Hải sẽ không đơn giản xem họ như chó mặc sức say biểu nữa...
Tuy nhiên lại có một vấn đề phát sinh đó là đạn dược, trong trận chiến với đàn chó hoang họ đã tiêu tốn một lượng lớn đạn dược. Bây giờ nếu muốn đánh chiếm cách thôn trang khác cần tìm đạn dược để bổ sung, đáng tiếc họ không biết thế lực nào có nhiều đạn dược để công chiếm, nếu không may đánh nhằm một thôn nghèo tiêu tốn hết số đạn còn lại mà không thu được gì thì nguy...
Ngồi một bên chống cầm như sắp ngủ gục đến hơi, Thanh Thanh nghe đến hai từ vũ khí ánh mắt không khỏi sáng lên vỗ đầu nói:
- Có.. có... chủ nhân có để lại một đóng vũ khí cho mọi người...
- Là Thanh Thanh quên mất.
Nghe thấy Trần Lâm có để lại gì đó cho bọn họ, đám người Lê Dũng đều không khỏi giật mình, vị đại nhân của huyết tộc này thật sự quá tận tâm với họ, không chỉ hổ trợ lương thực giờ còn cho cả vũ khí...
Chỉ có Trương Phi ánh mắt không nhịn được liếc nhìn Tiểu Vũ, không lẽ là tình chị duyên em Trần Lâm thật sự là em rể sao của mình hay sao...
Tuy nhiên Trương Phi chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra, nếu không chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Mỉm cười nhìn mọi người đang kinh ngạc Thanh Thanh thích thú vung tay lên, từ trong nhẫn trữ vật đeo trên tay nàng 100 chiếc cương nỏ cùng 1000 mũi tên bay ra rơi trên sàn nhà...
Nhìn 100 chiếc nỏ cầm tay rơi trên sàn mọi người đề giật mình, không ngờ vũ khí mà Trần Lâm để lại cho họ là nỏ đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh” hay nói đúng hơn là Trần Lâm đã biết rõ khó khăn của Đại Ca thôn nên đã chuẩn bị từ trước.
Mặc dù không phải trong nghề nhưng họ vẫn có thể nhìn ra nỏ và tên của Trần Lâm để lại rất tốt, cả thân nỏ không biết được làm từ gổ gì có màu đen tuyền trong vô cùng rắn chắc ngược lại phần cánh cung được làm từ kim loại nhằm tăng độ dẻo của nỏ giúp bắn xa hơn đán kể, quả thật người tạo ra nó đã rất chú tâm sánh tao chứ không hề qua loa.
Quả thật làm sao có thể qua loa được khi người tạo ra chúng chính là những thợ rèn của huyết tộc, cái nghề mà huyết tộc phải bỏ ra 1000 thần tệ một người để học được, không làm đám nông thôn nghèo này ngạc nhiên thì xem như bỏ.
Chỉ có điều lúc đầu Trần Lâm muốn tài trợ cung tên cho đám người Lê Dũng nhưng rất may cậu đã đổi ý, tuy nỏ có một khuyết điểm chí mạnh đó là thời gian lấp tên khá lâu nhưng nó lại thắng cung tên ở khoảng dể sử dụng, nếu không để đám thôn dân này học bắn cung chắc đến tết Công Gô.
Bên kia Tiểu Vũ cũng ý thức được công dụng to lớn của những chiếc nỏ này không nhịn được mỉm cười nói:
- Tốt lắm báo lại cho các chiến sĩ của thôn chuẩn bị học bắn nỏ...
- Chúng ta phải nhanh chống nắm giữ nó rồi thống nhất hoang nguyên này...
- Đế lúc đó hư... hư... không biết những tên ở Vũng Hải sẽ nghĩ gì?