Lúc này cả Ngưu Đầu sơn đều trở nên nhộn nhịp hẳn lên, các thôn dân của cả bốn thôn đều bắt đầu xây dựng nhà cửa trên đỉnh núi...
Hiện tại số lượng thôn dân đã khoảng một nghìn người, thế nên số lượng nhà cửa phục vụ cho tất cả mọi người là khá lớn, may mắn là những thôn dân biết xây dựng cũng không ít, dù sao nghề tay trái của nông dân lúc nông nhàng thường là xây dựng, ngoài ra sự cường hóa của hệ thống cũng hổ trợ không ít, lúc này một người thanh niên khỏe mạnh bình thường có thế vát 3-4 bao xi măng là chuyện bình thường, thế nên tốc độ xây dựng là khá nhanh...
Không chỉ thế nơi đặc Phi Vũ thôn cũ cũng được trưng dụng thành cứ điểm quân sự, dù sao đường đi lên duy nhất chính là phải qua nó, biến nó thành pháo đài phòng thủ là việc dĩ nhiên.
Ngoài ra một công trình mới cũng được cấp tốc xây dựng, đó là chuồn trại nuôi những con sơn dương mà đám người Trần Lâm đã bắt về, tổng cộng có 6 con non và 3 con cái trưởng thành làm cho Lê Dũng khi biết tin triệt để chết đứng hối hận lúc đó không đi theo, không chỉ thế đàn sơn dương tấn công đám người Lê Dũng không chỉ đem đến một lượng thịt và da khá lớn mà còn có 5 con sơn dương trưởng thành may mắn không bị giết chết chỉ bị thương khá nặng cần một thời gian phục hồi, tuy nhiên như thế vẫn đưa số lượng sơn dương mà Phi Vũ thôn có lên đến con số 14 con.
Chúng chính là tài sản quý giá nhất của Phi Vũ thôn lúc này, dù sao tương lai không xa lượng xăng tích trữ của họ cũng sẽ hết sạch, đến lúc đó họ không còn cách nào khác ngoài trở về với phương tiện giao thông nguyên thủy là sức kéo động vật. Tuy nhiên những con sơn dương kia đều là động vật hoang dã cần một quá trình thuần hóa nhất định, cái đó thì Trần Lâm người không hề có chuyên môn gì nên cũng không giúp được, may mắn là thôn dân đều là nông dân nên việc thuần hóa gia súc vẫn biết chút ít có thể từ từ nghiên cứu...
Cứ thế cả Ngưu Đầu sơn bắt đầu chầm chậm biến chuyển.
Buổi tối mọi người quyết định mở tiệc ăn mừng ngày bốn thôn trang sáp nhập cũng như đại thế lực lớn nhất hoang nguyên ra đời...
Trên đống lửa lớn đặt tại trung tâm thôn, một con sơn dương to béo đang được các thôn dân chầm chậm nướng chín, mùi thịt nướng thơm phức bay vào mũi làm Trần Lâm thèm nhỏ dãi. Lúc đầu Trần Lâm muốn ăn lẩu nhưng đời cay đắng không cho phép khát vọng đó được thực hiện, mạt thế hàng lâm sinh vật biến dị lấy đâu ra gia vị, rau củ quả thế nên chỉ có thể tiếp tục ăn món nướng, may thay đầu bếp của Phi Vũ thôn tay nghề khá cao dù đã ngán món nướng đến cổ họng những ngữi cái mùi kia vẫn khiến Trần Lâm thèm thuồng vứt bỏ liên sĩ...
Cắn một miếng thịt lớn, phần da giòn tan cũng thịt mềm béo ngậy khiến Trần Lâm thích thú híp cả mắt, không hề có tý khách khí Trần Lâm lấy ra một bình rượu ngồi một bên vừa nhắm nháp rượu ngon vừa ăn thịt nướng...
Chỉ là thấy bình rượu trong tay Trần Lâm ai nấy đều thèm nhỏ dãi, rượu là xa xỉ phẩm thời mạt thế có tiền cũng chưa chắc mua được, dĩ nhiên không ai có gan giám đến giành miếng ăn của tên kia chỉ có thể nhìn từ xa không ngừng nuốt nước miếng.
Tuy nhiên vẫn có một người ngoại lệ.
Tiểu Vũ không hề khách khí tiến lên mỉm cười thân thiên với Trần Lâm rồi nói:
- Hảo huynh đệ...
- Đệ đang uống cái gì đó?
Nghe thấy thế Trần Lâm cười như không cười nói:
- Ta đang uống rượu...
- Tỷ còn nhỏ không được uống đâu đi qua một bên chơi đi...
- Ta chỗ nào nhỏ...
Tiểu Vũ tức giận đạp bàn ưỡn bộ ngực sữa to tròn của mình ra nói.
Thấy thế Trần Lâm lắc đầu nói:
- Nữ nhân còn trinh là còn nhỏ, đi chổ khách chơi đi để người lớn ăn nhậu...
Nghe Trần Lâm nói thế Tiểu Vũ tức giận thở phì phò, cánh tay run run chỉ vào Trần Lâm nói không nên lời, mà cũng không có lời gì để nói...
Bất chợt Tiểu Vũ chơi bài ngang muốn cướp lấy hũ rượu trên bàn của Trần Lâm. Tuy nhiên bài của nàng Trần Lâm biết hết, khi nàng còn chưa kịp là gì thì cậu đã nhanh tay hơn giành lấy hũ rượu trước mặt nàng...
Không thực hiện được mưu đồ Tiểu Vũ như con mèo bị dẫm đui xù lông lên với Trần Lâm bộ dạng muốn solo với cậu, dĩ nhiên đó chỉ là ra vẻ Tiểu Vũ chưa điên đến mức đó...
Thấy thế Trần Lâm cười như không cười đề nghị...
- Hay như vậy đi...
- Nể tình chị em tình thân đệ tài trợ cho Phi Vũ thôn 50 bình rượu...
- Đổi lại tỷ để... nha đầu Nguyệt Tâm theo ta thế nào...
Nghe thấy những lời nói của Trần Lâm, Lãnh Như Sương đang ngồi phía xa không nhịn được ôm lấy em gái mình Lãnh Nguyệt Tâm, từ lúc đến đây Trần Lâm chưa bao giờ thôi ý định nhắm đến Nguyệt Tâm, may mắn là quan hệ của hắn với Tiểu Vũ khá tốt và họ cũng cấp nhân thần phục nên Trần Lâm chưa hề bắt ép gì nhưng dụ lợi thì vẫn có...
Bên kia ánh mắt Tiểu Vũ híp lại nhìn Trần Lâm cười lạnh:
- Ngươi muốn đào góc tường của Phi Vũ thôn ta mà chỉ bỏ ra 50 bình rượu...
- Hư... đường có mới...
Nghe thấy thế mọi người kể cả Lê Dũng đều khẽ gật đầu, Lãnh Nguyệt Tâm chính là góc rể của Phi Vũ thôn Trần Lâm muốn đem nàng đi là đều không thể, chỉ có điều câu nói của Tiểu Vũ nghe vẫn có gì đó kỳ kỳ, sao nghe giống muốn tăng giá hơn là từ chối...
Thấy Tiểu Vũ không muốn Trần Lâm cũng không mấy quan tâm, dù sao nha đầu Nguyệt Tâm vẫn thuộc thế lực phụ thuộc huyết tộc, xét theo một gốc độ nào đó cũng không phải người ngoài, huống hồ năng lực của nàng dù mạnh thật nhưng không nhất định cần thiết với huyết tộc, để nàng ở lại Phi Vũ thôn cũng không phải chủ ý tồi.
Ngồi trên bàn Trần Lâm nhàn nhã uống một ngụm rượu rồi lấy một túi vải ném lên bàn.
Thấy thế mọi người đều khó hiểu nhìn Trần Lâm, tuy nhiên Trần Lâm không để họ tòa mò làm gì chỉ vào túi vải nói:
- Đây là hạt giống lương thực của huyết tộc, không hề có nguy hiểm gì...
- Tỷ lấy nó hay 50 bình rượu...
Nghe Trần Lâm nói mọi người đều giật mình, vấn đề lương thực luôn làm họ đau đầu không ngờ Trần Lâm đã chuẩn bị sẳn. Tuy nhiên nghĩ lại của phải, đế cả Vũng Hải còn có cây lương thực cho riêng mình huống chi là một huyết tộc, đại tộc đứng đầu bảng chiến lực...
Bên kia Tiểu Vũ nhìn túi lương thực rồi nhìn lại bình rượu trong tay Trần Lâm, quả thật quả lâu nàng chưa ăn nhậu nên có chút thèm nhưng lương lực là cực kỳ quan trọng với họ...
Tuy nhiên khi Tiểu vũ đang định mở miệng thì Trương Phi đã lao đến bịt miệng nàng lại cười nói:
- Dĩ nhiên là chúng ta chọn túi lương thực rồi...
- Như Sương mau lấy đồ...
Quả thật Trương Phi rất sợ Tiểu Vũ chọn mấy bình rượu kia, tuy hắn cũng rất thèm nhưng lương thật vẫn quan trọng hơn nên quyết định tiên phát chế nhân...
Bị Trương Phi bịt miệng Tiểu Vũ tức giận ra sức giãy giụa nhưng vô ích, nhìn Lãnh Như Sương ốm túi hạt giống chạy đi mất Tiểu Vũ bất chợt đau khổ bật khóc...
Nhìn thấy mọi chuyện đã xong xuôi nhất là hai hàng nước mắt của Tiểu Vũ, Trần Lâm cười như không cười nói:
- Tốt nếu các vị đã quyết định như vậy thì có thể lập tức trồng nó...
- Hạt giống này lớn rất nhanh chỉ cầm một đêm là có thể nảy mầm...
- À mà lúc nãy ta đâu có nói không thể chọn cả hai nhỉ?
Nghe thấy hạt giống kia chỉ cần một đêm thì có thể nảy mầm làm ai mấy không khỏi giật mình lẫn vui mừng, tuy nhiên khi nghe câu cuối của Trần Lâm mọi người còn ngạc nhiên gấp bộ nhất là Trương Phi...
Lúc này Trương Phi đáng thương chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi chảy rồng rồng nhìn Tiểu Vũ đang trường mắt với mình, ánh mắt kia rõ ràng là muốn giết người...
Biết mình bị Trần Lâm gài và đã chơi ngu lấy số Trương Phi ngượng cười rồi đánh bài chuồn ba chân bốn cẳng chạy đi trước sự truy sát của Tiểu Vũ làm mọi người đều không khỏi bật cười...
Không khí vui vẻ bao trùm lấy cả thôn trang đang chằm chậm hình thành, giờ đây họ đã có lương thực cho riêng mình, có nơi trú ngụ vững chắn không sợ kẻ thù tấn công và nhất là có một đại lão hùng mạnh che chở, hy vọng cho tương lai hiện lên rõ nét trong mắt mỗi thôn dân.
.
Sáng sớm ánh mặt trời ló dạng xua tan đi đêm tối.
Hầu hết tất cả các thôn dân đều tập trung quanh mảnh ruộng cạnh hồ nước, mảnh ruột kia không gì khác chính làm mảnh ruộng gieo trồng hạt giống của huyết tộc mà Trần Lâm đã tặng cho họ...
Đúng như Trần Lâm nói qua một đêm hạt giống kia đã nảy mầm làm ai nấy đều vui mừng, tuy không biết loài cây kia sẽ như thế nào hay có nguy hiểm như Chuối Ngô hay không, nhưng họ tin tưởng Trần Lâm, dù sao họ cũng đã quy phục huyết tộc Trần Lâm không có lý do gì để hại họ cả.
Tuy nhiên họ đã lầm, Trần Lâm đúng là không có lý do gì để hại Phi Vũ thôn đã quy phục mình nhưng lòng đề phòng vẫn có.
Thật tế hạt giống kia là hạt giống của huyết thụ, những cây do hạt giống kia mọc lên sẽ sở hữu một đặc tính của huyết thụ và chịu sự không chế của Huyết Linh, chúng chính là tai mắt Trần Lâm để lại nhằm phòng ngừng bất trắc.
Dĩ nhiên chúng vẫn có thể tạo ra lương thực cho những thôn dân Phi Vũ thôn một cách cực kỳ an toàn, nếu Huyết Linh không nổi hứng lên cho chúng giết hết cả thôn này thì chúng sẽ như những gốc cây bình thường.
Với khả năng “biển đổi hình thái” huyết thụ không chỉ có thể trở thành những thân cây lá đỏ đặc trưng cho huyết tộc mà còn có thể gần như sao chép mọi loài thực vật khác từ cây cỏ hoa lá đến cả cây xương rồng đều được, việc tạo ra một loài cây thuần túy cung cấp lương thực là quá bình thường, thậm chí Trần Lâm còn có cả một vườn trái cây các loại tại huyết thành để ủ rượu nữa là.
Bên kia Lê Dũng cùng các thôn dân không khỏi vui mừng nhìn những chồi non đa mộc lên với một tốc độ không tưởng, họ là nông dân vừa nhưng qua đã biết cây này sẽ mọc lên như thế nào, theo suy đoán của các thôn dân thì đây rất có thể mà một cây họ đậu, kết quả thù được rất có thể sẽ là những hạt đầu xanh hay đậu đen, như thế chỉ cần không nguy hiểm thì nó hoàn toàn có thể phát triển thành một loại cây lương thực chính cả Phi Vũ thôn, độc lập về lương thực họ không còn sợ Vũng Hải nữa...
Dĩ nhiên kết quả thu được đúng là những hạt đậu xanh to tròn nhưng không phái đám thôn dân suy nghĩ đúng mà là Trần Lâm nghe họ nói vậy nên làm theo, chứ lúc đầu Trần Lâm tính tạo ra một loại cây giống Chuối Ngô hơn...
Đứng một bên Tiểu Vũ còn hậm hực vì chuyện bị Trần Lâm gài hôm qua nhưng vẫn lên tiếng hỏi:
- Trần Lâm loài cây kia rốt cuộc tên gì...
Nghe thấy thế Trần Lâm lắc đầu nói:
- Nó không có tên, huyết tộc chủ yếu uống rượu thay cơm nên không quan tâm lắm đến mấy cây lương thực này cũng không rãnh đặt tên cho nó...
Biết được tên kia lại ba hoa Tiểu Vũ không nhịn được hừ lạnh nói:
- Được rồi như thế chúng ta mạng phép thay mặt huyết tộc đặt tên cho nó vậy...
- Uk... gọi là Huyết Lạc đi, cây đậu của huyết tộc nghe cũng không tệ...
Nghe thấy thế Trần Lâm không quan tâm lắm gật đầy, dù sao tất cả đều chỉ là sự biến hỏa của huyết thụ gọi gì cũng như nhau cả thôi.
Khẽ liếc nhìn phía xa Tiểu Vũ bất chợt lên tiếng:
- Hình như ngươi phải đi?
Nghe nàng hỏi Trần Lâm khẽ mỉm cười gật gật đầu nói:
- Phải ta có nhiệm vụ trong người, cần phải tiếp tục lên đường...
- Tỷ yên tâm ta đã báo về cho huyết tộc, rất nhanh sẽ có người khác đến gặp mọi người...
Khẽ thở ra một hơi Tiểu Vũ không khỏi lo lắng, thật tế nguyên nhân nàng chấp nhận gia nhập huyết tộc cũng vì Trần Lâm, không ngờ tên này lại bỏ dở nửa chừng còn giao lại cho người khác.
Đừng bên cạnh Trần Lâm hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tiêu Vũ khẽ vỗ vai nàng cười nói:
- Yên tâm đi người thống lĩnh hoang nguyên này của huyết tộc còn quan tâm nhân loại hơn cả ta...
- Gặp được nàng ta tỷ nhất định sẽ bất ngờ...
Khẽ lắc lắc đầu Tiểu Vũ không mấy tinh lời Trần Lâm tò mò hỏi:
- Như thế khi nào huyết tộc sẽ đến?
Nghe thấy thế Trần Lâm mỉm cười quỷ dị nhìn về hương tây nói:
- Khi nào từ phương tây hiện lên một rừng lá đỏ...
- Lúc đó huyết tộc đã đến...