Dịp lễ là dịp mọi người nghỉ ngơi, thư giãn, nhưng lại là dịp công việc Hữu Đông bận rộn. Anh khó thể thu xếp đi đâu với gia đình trong những ngày này. Nhưng anh vẫn muốn dành thời gian đón Giáng Sinh cùng gia đình.
Tổ chức buổi tiệc nướng sẽ thích hợp hơn. Anh đem ý tưởng này nói cho mọi người nghe và nhận được sự hưởng ứng từ bọn trẻ.
Lúc chị gái và anh rể anh còn sống, cuối tuần họ hay tổ chức những buổi tiệc: tiệc trà, tiệc nướng; mời vài người thân, người bạn gia đình, bạn của mấy đứa nhóc tới chơi.
Vừa thư giãn, vừa gắn kết những người thân quen, đặc biệt là có cơ hội hòa nhập, tìm hiểu thế giới của bọn trẻ nhiều hơn.
Hữu Đông quyết định tổ chức tiệc theo cách của chị. Anh gợi ý cho bọn trẻ mời bạn. Anh thấy những đốm sáng trong mắt chúng:
- Tụi con được mời bao nhiêu bạn.
Hữu Đông hào phóng:
- Tùy mấy đứa, muốn mời bao nhiêu cũng được. Chỉ cần lên danh sách trước để ba với chị Hà chuẩn bị.
Khôi đề nghị với mấy em:
- Anh nghĩ mỗi anh em mình mời hai ba người bạn thân thôi. Chị Hà đang bệnh đâu làm nhiều được.
Vãn Hà cảm động:
- Không sao đâu. Chị chỉ bị cảm nhẹ thôi mà.
Hữu Đông nói:
- Không sao đâu. Ba sẽ phụ với chị Hà mà. Còn chú Hiếu nữa.
Khôi chợt hỏi:
- Sao chị Hà với ba xung hô kỳ quá, cả với tụi con nữa.
Hữu Đông nhướng mắt, nghĩ một cái là biết kỳ cái gì rồi, anh cười xòa:
- Ba với chị Hà xưng là: anh-tôi, tôi-cô. Ba với tụi con là: ba-con. Chị Vãn hà với tụi con là: chị-em ; đúng không?
- Dạ.
Hữu Đông thích làm tới luôn. Anh cố tình nhẩn nha, dài dòng vấn đề:
- Vậy giờ tụi con muốn xưng hô sao? Nhà mình dân chủ mà. Biểu quyết theo số đông. Ba đề nghị vầy. Chị Hà là thành viên của nhà mình rồi, ba với chị sẽ xung hô: anh - em. Với tụi con sẽ xưng hô: dì – con. Đồng ý?
Bọn trẻ nhìn nhau tủm tỉm cười:
- Tụi con cũng định như vậy.
Vãn Hà mặt ửng đỏ. Cô không biết phải nói gì. Thay đổi cách xưng hô khiến đầu óc cô nghĩ xa, nghĩ gần. Phản đối cũng dở. Đồng ý cũng không hay.
Hữu Đông lắc nhẹ đầu. Tâm Vãn Hà đang động nhưng cô không dám đối mặt. Thay đổi cách xưng hô, nghĩ nó bình thường thì nó bình thường, nghĩ nó có hàm ý thì nó có hàm ý. Cần tỉnh táo nhận ra bản chất nó là gì. Vãn Hà không đủ sức làm chuyện đó. Hahaha. Cô nhóc này dễ bắt mạch quá.
Bé Dung hào hứng trở lại đề tài buổi tiệc:
- Con sẽ góp phần làm rau câu, bánh flan ráng miệng nha
- Con phụ trách món bò xiên que – Thạnh nói
- Con xí món rau củ thập cẩm – Thế giơ tay
- Còn con làm tôm nướng muối ớt – Khôi xung phong
Hữu Đông gật gù:
- Chưa gì có được mấy món hấp dẫn rồi – Anh với tay kéo bé Huệ vào lòng, âu yếm hỏi – Còn cô út này, góp phần món gì. Sao im lặng nãy giờ?
Huệ nhăn nhăn mặt suy nghĩ như người lớn:
- Con còn nhỏ, chưa biết làm thức ăn... Con sẽ phụ dì Hà thổi bong bóng. Con làm món bong bóng – Huệ vỗ tay vui mừng
Vãn Hà lại đỏ mặt. Huệ kêu cô bằng dì ngay không có gì lấn cấn, như con bé đã thuần thục từ trước vậy.
Hữu Đông cười hài lòng. Nụ cười nhiều ý nghĩa:
- Khôn quá chừng, mới bây lớn.
- Mình mở tiệc buổi tối hay bữa trưa ba? – Khôi hỏi.
- Buổi trưa. Mọi người có thể tụ tập từ sáng sớm, ăn sáng, tắm hồ bơi, đánh cầu lông, nhảy lò cò, chơi ô quan… cùng nhau làm đồ ăn, bày tiệc, nhập tiệc.
Đám trẻ vỗ tay hứng khởi, Khôi kéo mấy em cùng Vãn Hà về phòng sinh hoạt chung, chuẩn bị vài thứ trước. Hà thầm cám ơn Khôi đã giúp cô thoát khỏi sự bị động.
Vãn Hà không hiểu nổi chính bản thân mình nữa. Rõ ràng cô chỉ vừa trải qua một cuộc hôn nhân… Buồn? Gượng ép? Trả thù nhau?.... à, mộ cuộc hôn nhân không có tình yêu… cô vừa đánh mất đứa con vì một tình yêu đơn phương vô vọng… Cô còn tâm trạng để xao xuyến một người khác? Chuyện mới xảy ra chưa được sáu tháng?
Cô dễ quên như vậy ư? Cô hời hợt như vậy ư? Tình yêu khắc cốt ghi tâm đầu tiên? Hà cười cợt mình.
Hà lắc đầu xua đi. Không phải. Cô vẫn còn nặng lòng với chuyện đã qua. Chẳng qua là cô cần một điểm tựa trong lúc buồn. Đó không phải là tình yêu.
Cô luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc, nên chuyện cô dốc lòng chăm sóc, thương yêu bọn trẻ là chuyện dễ hiểu, bọn chúng đáng yêu, bọn chúng xứng đáng được vui vẻ, hạnh phúc.
Tất cả chỉ có vậy thôi.
******
Những gói quà cuối cùng đã được buộc lên cây thông. Ban ngày không có đèn chớp tắt, nhưng cây thông vẫn rất nổi bật với những món đồ trang trí, những gói quà nhiều màu sắc.
Hà vỗ tay tập hợp bọn trẻ lại, hướng dẫn chúng vào thay đồ sau khi chơi đùa lem luốc.
Lúc quay trở ra tụi nó túm lại thành nhóm, phụ làm đồ ăn, cười giỡn náo động cả một khu vườn.
Vãn Hà tham gia vào nhóm của Khôi trước, vì ngoài tôm nướng muối ớt, Khôi kiêm thêm chân gà nướng muối ớt, cá kèo nướng muối ớt. Cả bọn lấy que ra chia nhau xiên đồ ăn. Chú Hiếu đang hì hục gầy than trong lò nướng.
Hà hỏi thăm:
- Bé Cúc cháu chú hết năm nay ra ở với chú phải không?
Chú Hiếu lấy que cơi cơi:
- Ừ.
Con bé bằng tuổi Khôi nhưng không đi học nữa. Ở trong buôn chú Hiếu lo con bé bị bắt lấy chồng sớm, khổ sớm, nên khuyên ba má nó cho nó ra Đà Lạt ở với chú, học lấy cái nghề nuôi thân rồi mới tính chuyện chồng con.
Nhà chú Hiếu có hai anh em thôi. Chú Hiếu bị quai bị nên bị vô sinh. Lấy vợ, bị vợ bỏ nên chú quyết định ở vậy luôn. Phụ em gái nuôi chục đứa con.
Đói nghèo, lạc hậu thường đi kèm với con cái nheo nhóc. Cuộc đời vì thế cứ lẩn quẩn, không khá lên được. Chú Hiếu thở dài. Giờ tới phiên đàn cháu. Đứa đầu là Cúc, học hành bỏ nửa chừng, không biết mấy đứa sau có đứa nào được ăn học thành tài không nữa. Chú Hiếu buồn buồn nghĩ.
Hữu Đông biết chuyện giúp đỡ thu xếp cho hai chú cháu tới biệt thự ở luôn. Ngoài giờ đi học nghề, Cúc sẽ phụ Vãn Hà làm công việc nhà.
Hà nói:
- Vậy tuần sau em nó đến rồi. Để con dọn dẹp phòng cho em.
Chú Hiếu xua tay:
- Được ở đây là tốt phước cho nó rồi. Cô cứ để nó ở chung với tôi là được.
Hà cười:
- Em nó là con gái đang tuổi lớn. Nhà có nhiều phòng trống, thu xếp cho em một phòng có sao đâu chú. Anh Hữu Đông dặn con rồi.
Chú Hiếu ngắn gọn:
- Cám ơn cô chú.
Hà quen rồi nên không phiền lòng. Cô biết tính chú Hiếu ít nói, cộng thêm sự nghèo khó, tự ti nên chú hạn chế giao tiếp với mọi người. Được cái chú tốt tính, hở ra cứ hùn hục làm việc, không ngại khó, ngại khổ.
Mấy đứa nhỏ ở nhà cũng có lòng lắm. Biết chuyện nhà chú Hiếu làm vườn, tụi nó góp tiền để dành, gom quần áo cũ, sách vở cho mấy đứa cháu nhà chú. Con nhà giàu có khác, và chắc cũng lâu lắm rồi cả nhà mới soạn đồ cũ nên phải nói là quá nhiều. Gia đình em gái chú Hiếu thấy vậy gợi ý đem cho bớt những đứa trẻ trong buôn khác nữa. Tình cảm họ đơn giản nhưng khiến người khác ấm lòng: “Lá lành đùm lá rách. Lá rách đùm lá nát”.
Nhóm Khôi đã xiên que xong tất cả. Cả đám kéo một loạt qua giành cái lò nướng, tranh nhau nướng. Có đứa nào đó, làm rớt que xiên xuống đám than, thế là cả bọn có dịp ồn ào đổ lỗi cho nhau, lượm lên thổi thổi, quay quay ba vòng cho vi trùng chết, rồi bỏ lên nướng tiếp???
Bé Dung đã đổ rau câu, bánh flan từ ngày hôm qua, hôm nay chỉ bày biện ra nên làm loáng cái là xong. Nhóm bạn cô bé tủa qua nhóm Thế phụ anh tỉa rau củ xiên que.
Thế trêu Dung:
- Cô bé nào siêng năng, đảm đang quá vậy ta?
Dung háy anh:
- Cả đám bạn em đều siêng năng, đảm đang hết. Anh muốn nói ai.
Thế rùn vai:
- Chẳng lẽ ói vô thau ướp thịt thì kỳ quá. Đành ráng nhịn vậy.
Mấy cô gái túa nhau vây Thế đánh anh tới tấp.
- Dám khiêu chiến với con gái hả. Tụi em có tinh thần đoàn kết lắm nha.
Thế nhảy ra khỏi vòng chiến:
- Bộ anh không có đồng mình chắc – Thế hô hào đám bạn – Vô, tụi bây.
Hai người bạn thân Thế nhún vai:
- Thằng này khùng chắc. Đi so đo với con gái. Nói láng cháng một hồi không ai thèm phụ bây giờ.
Bé Dung được nước nghinh mặt. Một cô bạn da ngăm ngăm trêu già, chỉ Thế hỏi:
- Ai vậy Dung? Anh mày hả?
Dung hiểu ý, đùa theo:
- Hổng biết. Hổng phải anh tao đâu nha.
Thế tiu nghỉu về chỗ, cắm cúi làm, không nói không rằng. Cả bọn huýt vai Thế, cười khúc khích, thế là huề, nói chuyện với nhau lại rôm rả bình thường.
Hà quan sát từ xa, cười lắc đầu. Đúng là con nít. Móc méo nhau lãng nhách. May là mau quên, dễ làm hòa.
Bé Huệ qua phụ Thạnh nướng thịt bò. Đám bạn Thạnh sợ con bé bị phỏng, cứ kêu con bé đi, nhưng con bé cứ sấn lại.
Thạnh hiểu ý em gái. Cố nướng cho nhanh thịt bò, đưa cô nhóc que đầu tiên thơm lừng. Cô bé hỉ hả cầm lấy đi chỗ khác. Nó mê thịt bò như điếu đổ.
Hà điểm điểm cô bé:
- Xấu nha.
Con bé cười ỏn ẻn chuồn ra một góc ngồi ăn.
Hữu Đông về tới. Bọn nhóc quay qua chào Hữu Đông một cái rồi trở lại phần việc của mình.
Hôm nay Hà mặc cái áo đầm suông màu nâu nhạt, điểm trên đó là một rừng hoa. Mái tóc túm gọn sau lưng. Nhìn cô nhu mì chi lạ.
Đông vờ tới phụ Hà, cô bối rối, muốn lủi đi ngay nhưng làm thế kỳ quá.
Cô cười gượng gạo:
- Chào anh.
Đông nhướng một bên mày, trêu lại Hà:
- Chào em.
Vẫn nụ cười gượng gạo trên môi, Hà hỏi tiếp:
- Anh về sớm vậy?
- Ừ, thu xếp xong việc thì về.
Hà quơ tay diễn tả:
- Ý em nói mấy hôm nay khách sạn rất đông khách, không nghĩ anh có thể về sớm.
Hữu Đông cười:
- Quan trọng mình có muốn không thôi.
Anh dịp chân thở hắt ra một cái, thừa nhận:
- Em nói đúng. Về chơi với mọi người xíu, anh quay lại khách sạn ngay.
Hà không nói gì, cô sắp các loại trái cây lại cho đẹp mắt. Chú Hiếu mang mấy thùng nước ngọt ra, thấy hai người nói chuyện, chú để nhanh nước ngọt xuống, lảng đi.
Hữu Đông tỉnh tỉnh:
- Xem chừng mọi người đều biết hết rồi.
Vãn Hà thấy khó hiểu:
- Dạ?
Vẫn giọng điệu bông lơn đó, Đông tiếp:
- Biết chuyện tụi mình để ý nhau đó.
Con dao Hà đang gọt trái cây sắn vào tay cô một cái ngọt liệm:
- Úi.
Hữu Đông nhanh tay cầm lấy ngót tay cô đưa vô miệng mút:
- Em lúc nào cũng lơ đãng vậy?
Không biết phản ứng thế nào, Vãn Hà lại chọn cách im lặng. Cô chịu đựng cảm giác nhột nhạt nơi đầu ngón tay hồi lâu. Cuối cùng, Hữu Đông cũng thả tay cô ra. Vãn Hà ngượng ngịu nhìn quanh. Cô có cảm giác mọi người biết chuyện gì đang xảy ra giữa anh với cô nhưng lờ đi, để hai người tự nhiên. Cô có bị ảo giác bởi lời nói Hữu Đông không?
- Sao thế?
Lại một câu hỏi khó hiểu, Vãn Hà giữ im lặng, tiếp tục gọt trái cây. Hữu Đông khéo léo lấy con dao ra khỏi tay Hà:
- Để anh phụ cho.
Hữu Đông đúng là người thuộc giới nhà hàng-khách sạn. Anh chẳng những biết quản lý, còn biết tự tay làm rất chuyên nghiệp. Cách anh gọt trái cây chuyên nghiệp, đẹp mắt khiến Hà nhìn ngỡ ngàng.
Cảm nhận được ánh mắt của Hà, Đông không ngước lên, vẫn để mắt gọt trái cây cho nhanh:
- Anh được đào tạo từ thấp lên cao, luân chuyển cho nhiều bộ phận. Chứ không phải tự dưng được một bước lên làm sếp đâu.
Hà nhìn anh nể trọng. Hữu Đông quay lại câu hỏi cũ:
- Sao thế?
Anh buộc Hà phải tham gia chủ đề anh chọn. Anh thích ở thế chủ động, rất ghét để mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát của mình. Với Vãn Hà, đôi khi xảy ra trường hợp đó nên anh càng áp đặt sự ảnh hưởng của anh rộng hơn. Đã nói rồi, mẫu người cô đơn giản, hiền lành tới mức làm người ta rối. Rối vì không tin cô đơn giản, hiền lành tới mức đó. Nên người ta tự vẽ vời, suy diễn làm cho nó phức tạp lên.
- Dạ? Em chưa hiểu ý anh - Vãn Hà vừa thận trọng, vừa hơi lọng cọng với cách xưng hô mới.
- Tại sao lãng tránh anh?
Vãn Hà yếu ớt:
- Em đâu có.
- Tại sao chối bỏ tình cảm của mình.
Bị dồn ép, Hà có phần phật ý. Anh hơn cô hẳn một cái đầu. Anh tài giỏi, thành công, thông minh… Cô thừa nhận hết những ưu điểm đó nơi anh. Nhưng điều đó không có nghĩa cô là một con ngốc. Còn anh có quyền giật dây, chỉ bảo cô phải thế này, thế nọ; cô không biết chuyện này, chuyện kia. Vãn Hà ngẩng mặt lên nhìn thẳng Đông:
- Tình cảm gì?
- Yêu anh – Hữu Đông tỉnh bơ đáp trả.
Hà thấy tình huống khôi hài quá. Cô chỉ vào ngực mình:
- Tình cảm của em, em không biết mà anh lại biết rõ vậy. Hay thật.
Hữu Đông không phiền:
- Bởi vậy em mới yêu anh.
- Anh… - Vãn Hà tức nghẹn.
Hữu Đông không buông tha:
- Yêu anh là điều xấu hổ lắm hả Hà?
Vãn Hà cúi gằm mặt, lắc đầu. Hữu Đông tiếp tục suy đoán:
- Em thấy áp lực khi làm mẹ năm đứa trẻ?
Vẫn là cái lắc đầu:
- Em không tự tin vào bản thân mình?
Lần này, Vãn Hà đứng yên như bị điểm huyệt. Anh biết ngay mà. Cô vẫn chưa hiểu được giá trị của bản thân mình.
- Em có tin anh không Hà?
Vãn Hà không trả lời được câu hỏi của anh. Hữu Đông khẳng định lại:
- Anh đáng tin phải không?
Vãn Hà gật nhẹ đầu.
- Để anh nói cho em biết bí mật này – Hữu Đông cố tình thấp giọng cho Vãn Hà phải lắng nghe – Em là cô gái mà anh mơ có được trong đời.
Mắt Vãn Hà mờ lệ. Hữu Đông kéo cô băng xuống sân sau, khuất xa bọn trẻ.
Anh nắm lấy hai vai cô, giữ chặt cô đứng đối diện mình:
- Không đủ tự tin vì không tin vào chính mình. Sợ mình không có đủ sức giữ được hạnh phúc. Sợ phải đau khổ vì bị bỏ rơi. Anh nói đúng không Hà?
Vãn Hà nhìn anh cái nhìn căm ghét:
- Đúng. Cái gì anh cũng đúng hết. Anh hội đủ nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Anh hiểu được nổi sợ của những người thất bại giống tôi sao?
Hà lắc đầu, giọng ướt sũng:
- Không, anh không hiểu gì hết. Anh chỉ biết nó vậy thôi.
Hữu Đông ôm siết đôi vai đang run rẩy của Hà, cô gạt phắt anh ra, giữ cho mình khoảng cách an toàn.
Hữu Đông giữ nguyên khoảng cách đó, nếu nó khiến cô cảm thấy an toàn:
- Em có từng nghĩ vì lo sợ mà em giết chết cơ hội cho cả hai không?
“… Tình yêu, em sợ tình yêu
Vì tình yêu như là hương hoa
Lỡ mai sau em mất người yêu
Em khổ thật nhiều… »
(Kiếp cầm ca – Minh Kỳ - Vũ Chương)
Vãn Hà hít một hơi thở sâu, buồn rầu:
- Không có cơ hội nào để em giết đâu – Vãn Hà khoanh tay trước ngực, nhìn mũi bàn chân dí dí trên đất – Có thể do cuộc sống quá gần gũi, dễ do người ta nhầm lẫn về tình cảm của mình. Tình yêu chỉ có một, những thứ tương tự nó có tới trăm ngàn. Em là một người dễ mến, dễ gần gũi nhưng không đáng để được anh yêu.
Hữu Đông nghiêm giọng:
- Em đang coi thường anh đó Hà.
Anh nghĩ sao cũng được, Hà phó mặc. Cô mệt mỏi qua chừng.
Hà lau khô nước mắt, lẳng lặng bỏ đi. Hữu Đông đứng yên, đợi cô bước qua chỗ anh, đưa tay nắm ghịt cô lại.
Vãn Hà té hẳn vào người anh. Hữu Đông ôm siết lấy Hà không cho cô cục cựa, đặt lên môi cô nụ hôn. Ban đầu thật mạnh mẽ, mê đắm như hút hết hơi thở Hà, cuốn sạch mọi ý niệm chống đối nơi Hà. Đến Khi cô rủn người, không tự đứng vững trên đôi chân mình. Anh hôn cô dịu dàng hơn. Từng cái hôn nhỏ, dịu dàng. Hà rúng động, ứa nước mắt. Lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác được yêu đến thế, trân trọng đến thế. Ngọt ngào đến rơi lệ.
Rời môi Hà, Đông ấp đầu cô lên vai, thì thầm bên tai cô:
- Nếu không suy nghĩ được, thì đừng nghĩ nữa. Em hãy nghe theo lời chỉ dẫn của trái tim Hà nha.
Hà không nói nên lời, thúc thích trên vai anh. Hữu Đông ôm riết Hà hơn:
- Lấy hết can đảm đón nhận anh đi Hà.
Hà phì cười. Xấu hổ gật đầu. Hữu Đông ôm siết Hà cái nữa. Anh nhìn nhấn nhá cố ý trên đôi môi Hà.
Hà mắc cỡ, lách người ra xa Đông:
- Khi khác nha anh. Bọn nhóc đang chờ mình. Mình đi lâu quá, tụi nhỏ đi kiếm bắt gặp thì kỳ lắm.
Hữu Đông dí dí ngón tay:
- Nhớ là đã hứa đó.
Vãn Hà cười bẽn lẽn chạy đi. Hữu Đông không chạy theo cô. Anh tới chỗ chồng đĩa đặt kế hệ thống âm thanh đặt ẩn bên gốc cây phượng tím tìm nhạc. Anh định mở bài « Yêu em dài lâu- Đức Huy » cho phù hợp tâm trạng anh với Vãn Hà lúc này. Nhưng nhớ thành phần đông đảo hôm nay là bọn trẻ nên tạm ngừng ý tưởng bốc đồng đó đi. Anh bỏ đĩa nhạc Giáng Sinh và mừng năm mới vào cho hợp không khí.
Về phần mình anh lại lẩm bẩm hát:
“Em như cơn gió thu bay bay nhè nhẹ.
Đưa anh đi tìm vần thơ.
Qua công viên lá rơi trên con đường về.
Bỗng nghe lòng đangước mơ.
Mơ ôm em trong tay đêm mưa thì thào.
Cho bão tố về làm chiêm bao.
Mơ yêu em thiết tha như yêu lần đầu.
Anh muốn yêu em dài lâu.
Em... Anh muốn yêu em dài lâu.
Em... Anh muốn yêu em đậm sâu.
Em... Anh đã thương em từ lâu.
Em... Anh muốn yêu em dài lâu.
Yêu em cho đến khi con tim ngừng đập.
Cho thiên thu là một giây.
Yêu em cho đến khi ong thôi làm mật.
Đến khi loài chim quên lối bay.
Khi ôm em trong tay anh nghe ngọt ngào.
Nếu đời là một giấcchiêmbao.
Xin yêu em thiết tha như yêu lần đầu.
Anh muốn yêu em dài lâu.
Em... Anh muốn yêu em dài lâu.
Em... Anh muốn yêu em đậm sâu.
Em... Anh đã thương em từ lâu.
Em... Anh muốn yêu em dài lâu”.
Hữu Đông bước lại chỗ bọn trẻ bằng bước chân có cánh. Cuối cùng anh đã hiểu tình yêu như những gì người ta miêu tả… chếch choáng, không còn là mình… đại loại thế…