Hôm nay Hữu Đông sẽ về nhà sau hơn một tháng đi công tác. Anh tham dự lễ hội ẩm thực kết hợp với vài khóa học ngắn hạn về quản lý nhà hàng-khách sạn ở Singapore.
Mấy ngày nay, ở nhà mọi người náo nức như hội, chuẩn bị nhiều thứ để đón Hữu Đông về. Bọn trẻ nhớ Hữu Đông quá chừng. Bọn chúng lăng xăng thấy thương lắm.
Vãn Hà khéo léo đứng đằng sau phụ mấy đứa nhóc. Cô khuyến khích chúng tự do phát huy ý tưởng, sở trường trong mọi việc.
Không ngờ Hữu Đông về tới, phát mỗi người một món quà, than mệt về phòng ngủ, không buồn ăn bữa cơm tối đã chuẩn bị tươm tất, không buồn ngó tới nhà cửa đã trang hoàng vui mắt chuẩn bị đón anh về.
Nhìn bọn trẻ buồn hiu, Vãn Hà định lên phòng nói chuyện với Hữu Đông nhưng Khôi ngăn lại:
- Không sao đâu chị, để ba ngủ đi, hẳn ba mệt lắm
Vãn Hà chắc lưỡi:
- Chị biết. Nhưng ráng ăn bữa cơm gia đình cũng không mất nhiều thời gian, sức khỏe lắm đâu.
Thằng Thế miết tay lên cạnh bàn ăn:
- Lần nào ba đi công tác nước ngoài về cũng vậy hết chị ơi. Ba ngủ cho tới chiều tối mai mới dậy.
Hà ngạc nhiên:
- Không ăn uống gì hết hả tụi em?
Bọn trẻ cười cười:
- Dạ không.
Vãn Hà hỏi nhỏ:
- Biết vậy mấy em còn tốn công trang trí, nấu nướng làm gì?
Bé Dung nhỏ nhẹ:
- Tụi em sợ lỡ ba đói, ba thay đổi thói quen thì sao.
Thạnh nói thêm:
- Tụi em muốn ba thấy tụi em giỏi, biết làm nhiều thứ, biết thương ba, nhớ ba.
Vãn Hà gãi đầu:
- Ba Đông đi xa cũng nhớ tụi em chứ bộ. Thôi. Mình mở quà ra coi ba mua tặng cái gì nè. Bận bịu công việc mà ba cũng cố gắng đi mua cho mình rất nhiều quà thấy không.
Lần này đến phiên bé Huệ, con bé nhỏ nhất lên tiếng. Nó lắc lắc hộp quà, giọng điệu bà cụ non thấy ghê:
- Lại là búp bê chứ gì. Chị Dung là gấu bông. Anh Thế là rôbốt. Anh Thạnh là bộ lắp rắp. Anh Khôi là cuốn bách khoa toàn thư.
Mấy đứa nhóc buồn hiu cầm gói quà, không đứa nào buồn mở ra. Vãn Hà đoán là Hữu Đông chỉ mua hoài một món quà tặng cho mỗi đứa nên tụi nó không thấy háo hức, thậm chí là cảm thấy Hữu Đông mua cho lấy có, không quan tâm gì hết đến tụi nó.
Vãn Hà tò mò mở món quà mình ra. Ồ, một chai nước hoa Kenzo… Vậy tức là từ nay cứ mỗi lần Hữu Đông đi công tác, cô lại nhận được một chai nước hoa? Ặc… Hữu Đông định lập bộ sưu tập cho từng người?
Vãn Hà đặt món quà lên nóc tủ lạnh:
- Chúng ta ăn cơm thôi, tối rồi.
- Dạ
Đúng như lời bọn trẻ nói, tối hôm sau Hữu Đông mới ra khỏi phòng, lò dò xuống ăn cơm tối với cả nhà rồi lại biến mất ngay sau đó.
Vãn Hà dọn dẹp nhà cửa xong, lùa mấy nhóc lên phòng sinh hoạt chung, không cho chúng xem tivi nữa mà bắt đem bài ra học.
Ai không hiểu bài thì tới hỏi Vãn Hà, không thì Vãn Hà ngồi cạnh bé Huệ, tô màu với bé.
Trong không gian yên lành đó, Hà bật nhạc hòa tấu nhè nhẹ như muốn làm dịu đi sự tĩnh lặng và khiến tâm thức dễ chịu.
Mười giờ tối, trước khi bọn nhóc về phòng ngủ, Vãn Hà đã nghĩ ra cách xoa dịu sự thất vọng của chúng. Cô phát cho chúng tấm thiệp cám ơn Đông. Chúng nhìn cô chưa hiểu ý. Vãn Hà đứng sau lưng bé Huệ, vòng tay từ phía sau, choàng qua cổ cô bé dịu dàng nói:
- Chị biết ba Đông làm tụi em thất vọng, khi lần nào cũng mua cùng một món quà. Nhưng tụi em có bao giờ nói cho ba biết tụi em thích gì không?
Khôi im lặng vân vê tấm thiệp, mấy đứa còn lại quay lại nhìn nhau.
Vãn Hà tiếp tục:
- Ba Đông có nhiều việc phải làm lắm, có khi ba còn không có thời gian ăn, ngủ. Vậy mà ba vẫn dành thời gian đi mua quà cho chúng ta. Chúng ta phải biết cám ơn ba về điều đó. Rõ ràng là ba đi xa có nhớ mọi người. Mấy em thương ba Đông thì hãy hiểu công việc của ba, đừng trách ba nữa. Tội nghiệp ba nha.
Mấy đứa lẳng lặng viết viết vào tấm thiệp, Vãn Hà hôn má bé Huệ:
- Em thích gì nè, chị ghi giùm em nha.
Bé Huệ cười lỏn lẻn:
- Em thích nhiều thứ được không chị?
Vãn Hà cười lớn:
- Ừ, em nói đi chị viết hết.
Bọn trẻ viết xong rồi đi ngủ. Vãn Hà gom gọn lại, định bụng mai đưa cho Hữu Đông.
Đi ngang qua phòng làm việc thấy đèn còn sáng, Vãn Hà lưỡng lự đưa tay tính gõ cửa, nhưng chợt nhớ tối rồi nên thôi. Không ngờ cô vừa quay lưng, cửa bật mở, Hữu Đông ló đầu ra, cười toe miệng:
- Sao định vô rồi lại không vô?
Vãn Hà tròn mắt:
- Sao anh biết hay vậy?
Hữu Đông giữ nụ cười trên môi. Anh hiểu tính Vãn Hà. Mà cũng không có gì quá phức tạp để hiểu cô. Tính cách đơn giản đến mức dễ làm người khác rối. Rối vì không ngờ tính cách cô đơn giản vậy. Nên người ta tự vẽ vời, suy diễn làm cho nó phức tạp lên. Cách hành xử cũng dễ đoán, theo một khuôn mẫu đạo đức rồi. Đông hiểu do môi trường cô sống không cho Vãn Hà nhiều cơ hội thể hiện, phát huy tính cách, sở trường. Nó chỉ tôi luyện cho cô sự chịu dựng dẻo dai, dịu dàng, bao dung. Một mẫu người thích chăm sóc cho người khác.
Đông mở rộng cửa:
- Mời cô.
Vãn Hà cắn nhẹ môi, bước vô. Hữu Đông chỉ sấp thiệp trên tay cô:
- Cái gì vậy?
Hữu Đông thấy Vãn Hà liếc anh một cái, trước khi đưa anh. Đông nhướng mày, chậm rãi mở từng tấm thiệp ra đọc và đã hiểu ra hàm ý của cái liếc trách móc ấy.
Đúng là trẻ con và phụ nữ! Hữu Đông phì cười:
- Cám ơn cô.
- Không cần cám ơn tôi, chỉ cần lần sau…
- Lần sau chỉ cần anh nhớ mua những món bọn trẻ thích là được rồi – Hữu Đông tiếp lời với nụ cười trêu ghẹo.
Vãn Hà lại tròn mắt ngạc nhiên:
- Sao anh biết hay vậy.
Hữu Đông cười lớn. Vãn Hà với tụi nhóc chắc chắn sẽ hợp nhau lắm. Trẻ con như nhau. Cái « thiện lương » trong Vãn Hà mạnh quá, nên dù bao thăng trầm, cô vẫn cứ cư xử ngây thơ, thuần khiết. Đây không biết là ưu điểm hay khuyết điểm của cô đây?
Vãn Hà quê quê song vẫn cố gắng làm hết sức mình để cậu cháu hiểu nhau hơn:
- Sự thông hiểu là điều quan trọng đúng không anh Đông? Có thông hiểu thì tình yêu của mình mới làm người mình thương hạnh phúc. Không hiểu mà yêu thương thì khiến người ta cảm nhận tình cảm ấy thật hời hợt. Như bọn trẻ cảm nhận về món quà của anh vậy.
Đây là điểm khó ưa nhất ở Vãn Hà, cô nói chuyện cứ như là người trong sách bước ra, theo một trình tự, cách thức, câu từ trau chuốt, có phần hơi kiểu cách. Có điều là cô không nhận ra. Còn nhiều điều cô chưa nhận ra lắm. Hữu Đông quan sát Vãn Hà kính đáo:
- Nói chuyện hằng ngày mà cô văn vẻ vậy? Hiểu rồi. Hiểu là tôi chọn quà mà bọn trẻ thích thì niềm vui của chúng tăng lên gấp bội, chúng có cảm giác được yêu thương, được chăm sóc quan tâm, đúng không?
Vãn Hà ngắc ngứ. Cô không phải túyp người kiệm lời, không quen bày tỏ cảm xúc để phải lúng túng khi trình bày suy nghĩ, ý tưởng. Nhưng không hiểu sao đứng trước Hữu Đông, cô hay rơi vào trạng thái này, nói năng không thoát ý, khả năng diễn đạt của cô không bằng một phần ba lúc bình thường, dở người. Vãn Hà hỏi sang chuyện khác:
- Anh đang làm việc hả?
- Không, tôi đang đọc sách.
Vãn Hà tò mò:
- Sách gì vậy anh?
Hữu Đông lại ghế lấy cuốn sách đang đọc dở dang đưa cho Hà xem « Dám thành công » của Jack Canfield & Mark Victor Hansen.
Hà reo nhỏ, niềm hứng khởi cộng với tâm trạng muốn thoát ra khỏi cảm giác không tự nhiên, thoải mái khiến cô nói nhiều và nói hơi lung tung:
- Tôi biết hai ông này. Tác giả của bộ sách « chicken soup ». Tôi đọc được vài cuốn thôi. Tôi không biết trọn bộ mấy cuốn nữa. Anh có đủ bộ không? Tuy đọc có vài cuốn nhưng tôi thích lắm. Một thời gian dài, tôi cũng không đọc sách.
Hữu Đông cười cười:
- Ừ. Tôi phải cám ơn cô.
- Dạ? – Vãn Hà không hiểu.
- Nhờ cô mà tôi mới có thời gian đọc sách. Lâu lắm rồi mới cầm lại cuốn sách. Thấy là lạ. hahha.
Vãn Hà khẽ nhướng một bên mày. Hữu Đông tự dưng bữa nay cười nhiều, chắc có chuyện vui. Cô ngẫm ngẫm:
- Mặt trái của cuộc sống hiện đại là nó. Quá bận rộn! Nó cứ cuốn người ta đi thật nhanh. Người ta có quá ít thời gian dừng lại để ngẫm nghĩ, để chiêm nghiệm, hay để thưởng thức những giá trị tinh thần. Lâu ngày người ta dần trở nên khô cằn, đánh mất nhiều thứ.
Lại sách vở. Ráng nghe thì vẫn có ý nghĩa của nó. Giá như cách thể hiện của cô nó dễ tiếp thu hơn nhỉ? Hữu Đông trầm ngâm một lát, anh chợt hỏi:
- Cô có sự thông hiểu không?
Vãn Hà cảnh giác:
- Tôi chưa hiểu câu hỏi?
Hữu Đông bắt tréo chân, tựa người vào cạnh bàn:
- À, nghe cô nói về sự thông hiểu nên tôi hỏi vậy mà.
Vãn Hà tưởng chuyện cô nói về sự thông hiểu giữa anh và bọn trẻ đã kết thúc rồi. Đã chuyển sang đề tài khác, giờ anh tư dưng quay lại.
- Cô có hiểu những người xung quanh cô? Cô hiểu bản thân mình? Hiểu ở mức độ nào? Làm thế nào để cô hiểu?
Vãn Hà lắc lắc đầu. Cô vẫn chưa rõ ý anh hỏi cô những điều đại loại thế với ý gì? Hay anh cảm thấy bực vì cách nói của cô. Vãn Hà kiểm tra lại mình có dùng từ gì quá đáng không, có gì xúc phạm anh không?
- Cô mong muốn cô trở thành người như thế nào?
Vãn Hà không trả lời, nhìn anh chăm chú. Hữu Đông nắm tay Hà hỏi tiếp:
- Mục đích, mục tiêu sống của cô là gì?
Vãn Hà để yên bàn tay mình trong bàn tay ấm áp của Hữu Đông. Cô lạ lẫm ngó anh. Chưa từng có ai hỏi cô những điều như thế trong cuộc đời. Cô ngờ nghệch xém hiểu lấm ý anh.
- Có bao giờ cô ngồi tĩnh tâm suy nghĩ, len lỏi hết vào những khóc khuất tâm hồn mình, tự hỏi: điểm mạnh, điểm yếu mình là gì? Mình mong muốn gì? Mình làm gì để đạt được mong muốn đó? Điều gì sẽ làm cho mình hạnh phúc?
Vãn Hà ngập ngừng:
- Cũng có… nhưng không nghĩ nhiều như anh hỏi.
Hữu Đông kéo Vãn Hà lại ngồi ở cái ghế dài đọc sách. Anh hỏi lại:
- Cô mong ước điều gì lớn nhất trong cuộc đời?
- Có một gia đình hạnh phúc.
Đúng là Vãn Hà. Quá hướng nội. Không mơ màng công danh, sự nghiệp, tiền tài, chỉ mơ một gia đình hạnh phúc. Anh nhìn cô thương cảm:
- Thế nào là gia đình hạnh phúc.
Vãn Hà trả lời ngay:
- Là gia đình ở đó mọi người đều yêu thương nhau.
Không nằm ngoài dự đoán của anh, cách trả lời rất… sách vở. Hữu Đông kiên nhẫn hỏi tới:
- Làm thế nào để có được chuyện mọi người trong gia đình đều yêu thương nhau?
Vãn Hà mông lung:
- Tình yêu chân thật là tình yêu xuất phát từ con tim, không vụ lợi, toan tính… Nó là tình cảm tự nhiên, hết sức thiêng liêng…
Hữu Đông cố gắng không phì cười trước sự ngô nghê của cô. Anh kiên nhẫn:
- Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều được gắn kết, đều nằm trong mắc xích cuộc sống, tổng hòa các mối quan hệ không thể tách rời. Định nghĩa tình yêu của cô như vậy là đúng, nhưng chưa đủ. Rất duy ý chí. Tình yêu một mình nó không thể sống được đâu.
Vãn Hà nhìn anh hoang mang. Hữu Đông ấn cuốn sách vào tay cô:
- Cầm về đọc nha. Bài tập dành cho cô và năm đứa nhóc.
- Nhưng anh đang đọc mà.
Nói xong Vãn Hà thấy mình ngố kinh khủng. Cô chợt nghĩ: hay anh mua cuốn sách này cho cô đọc. Hà thấy vui sướng rộn ràng với suy nghĩ ấy. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Hà cần tỉnh táo để biết mình ở vị trí nào.
Vãn Hà thuộc tuýp người quá mơ mộng. Đôi khi cô còn có suy nghĩ mình có những nét tương đồng với Jane Eyer*, rồi mơ màng tình cảm nam nữ có thể phát sinh giữa cô và Hữu Đông giống như giữ Jane Eyer và ngài bá tước
Những câu hỏi của Hữu Đông khiến Hà lơ mơ, giống như đi lạc vào một đám sương mù, trước giờ cô sống không có mục đích ư? Cô không hiểu rõ được bản thân mình nên làm sao hiểu được người khác. Chính vì vậy, cô thường chỉ sống theo sự sắp đặt của người khác, cô thường không được yêu thương và tôn trọng. “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”. Cô không có sự thông hiểu, làm sao mang lại hạnh phúc cho người khác mà đòi hỏi người khác phải thương yêu cô? Có thể đúng là cô đã yêu mọi người bằng tình yêu chân thật, bằng tất cả tấm lòng… nhưng vì không hiểu nên cô đã yêu họ theo cách của cô, không như họ mong muốn. Liệu mọi người có hạnh phúc với tình yêu của cô không? Giống như vừa rồi Hữu Đông tặng bọn trẻ món quà mà bọn trẻ không thích, được nhận quà nhưng chúng vẫn thất vọng.
Vãn Hà thẫn thờ ứa nước mắt. Hữu Đông thở hắt ra. Con bé này mau nước mắt quá. Đông bóp nhẹ vai cô:
- Cô có rất nhiều ưu điểm, tố chất để thành công… à, để có một cuộc sống hạnh phúc đúng nghĩa. Chỉ là cô chưa nhìn ra, chưa biết cách phát huy nên chưa biết làm cách nào để có được hạnh phúc.
* Jane Eyer là nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết kinh điển cùng tên Jane Eyer của nhà văn nữ Charlotte Bronte. Tác phẩm này đã được dàn dựng thành phim. Nội dung xoay quanh mối tình đẹp lãng mạn giữ cô gia sư Jane Eyer tốt bụng, ngây thơ và ông chủ của cô, ngài bá tước giàu có, đẹp trai và nhiều bí ẩn.
Vãn Hà rưng rức nhìn Hữu Đông, chợt rúc đầu vào ngực anh như con mèo mắc mưa cần được ủ ấm. Ngực Hữu Đông vững chãi, ấm áp khiến Hà thấy đỡ đau hơn, dịu đi những cơn bão trong đầu.
Hữu Đông bất ngờ trước cử chỉ của Hà. Tuy nhiên, anh vẫn để yên, cảm nhận một mùi hương thoảng nhẹ. Mong manh, dịu dàng như chính chủ nhân của nó. Ở khoảng cách gần vậy, anh mới chú ý tóc Hà không phải màu đen, cũng không phải màu nâu. Ánh lên màu hơi nâu nâu, đen đen, có cả sắc đỏ. Chẳng biết gọi màu gì. Nhưng thấy đẹp và thích, Đông bất giác lồng ngón tay mình vào, cho từng sợi tóc mềm mại thả rơi.
Rồi cả hai cùng chợt lúng túng. Không dám ngước mắt lên nhìn Hữu Đông lấy một cái, Vãn Hà cầm cuốn sách đi về phòng:
- Xin lỗi anh.
Hữu Đông không cản. Anh trầm ngâm nhìn theo dáng đi vội vã, hấp tấp của Vãn Hà… phải chăng “đã mang lấy một chữ tình”?
*****
Gần kề No-el, Tết Tây, không khí trở lạnh hơn. Vãn Hà bệnh rề rề suốt, sau buổi tối nói chuyện với Hữu Đông. Cộng thêm khí hậu vậy càng khiến cô lâu lành bệnh.
Vãn Hà chỉ bước ra ngoài khi cần thiết, ngoài ra, cô chui rúc đâu đó, tránh chạm mặt Hữu Đông càng nhiều, càng tốt.
Đông hiểu cô bị tâm bệnh nhiều hơn. Đông vò vò mớ tóc cắt ngắn đến không thể nào ngắn hơn nữa của mình.
“Duyên nợ”. Có duyên phải có nợ mới gắn kết hai người xa lạ với nhau. Nếu chỉ dừng lại là gặp gỡ, rung cảm thì gọi là “có duyên không nợ”. Anh thường nghe người ta kháo nhau vậy.
Phần anh với Vãn Hà, hẳn là người hữu duyên với nhau rồi đó. Còn không biết có “nợ” nữa hay không thôi, để gắn kết hai cuộc đời xa lạ.
Không ấy, tình hình này kéo dài đôi ba tuần, chắc chắn Vãn Hà lại tìm cách bỏ đi. Tháo chạy dường như là thuộc tính của Hà. Đến chừng nào cô hiểu đúng bản thân mình, đánh giá được mình, mới may ra cô mới dám đối mặt với nổi sợ hãi, bất an tiềm tàng mà không lẩn tránh nữa.
Nếu thật sự trên đời, các đôi luyến ái nhau nên vợ, nên chồng đều cần hai chữ “duyên nợ”. Anh thật lòng mong mình là người nợ Vãn Hà.
“Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên”. Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn từng khuyên vậy còn gì. Khổ nổi Vãn Hà không chịu hồn nhiên. Cô luôn dốc cạn lòng nghĩ cho người khác trước rồi mới tới phiên mình.
Thoạt tiên anh những mừng vì gặp được dạng người quý hiếm trong cuộc đời, một người làm mà người chủ nào cũng muốn có.
Cuối cùng, anh lại lo tính cách này sẽ vắt kiệt cô, đẩy cô vào khoảng trống không thể lấp đầy, khi mất niềm tin vào những người thân yêu. Chuyện này đã từng xảy ra.
Đông đã trãi qua vài mối tình. Anh thấy cũng bình thường. Đông tự tay làm cho mình ly rượu coctail nhâm nhi.
Mối tình gần đây nhất, anh chia tay khi nhận nuôi năm đứa cháu của mình.
Người yêu anh không chịu được gánh nặng quá lớn đột ngột ập xuống. Cô ấy không tự tin trở thành mẹ của năm đứa trẻ. Từ chuyện đó lan nhanh qua nhiều khía cạnh khác trong quan hệ hai người.
Những lúc gặp nhau dần không còn vui vẻ, lãng mạn, mà thay vào những xung đột vô cớ. Hai người hầu như không bàn đến chuyện tương lai.
“Yêu không có ngày mai”, Hữu Đông tự trào phúng. Chia tay như một điều tất yếu.
Thoạt tiên anh cũng thấy thiếu thiếu, nhơ nhớ. Trãi qua vài tuần, nỗi nhớ có vẻ dịu đi. Anh ngạc nhiên cho mối tình non trẻ của mình. Giống như một thói quen nhỏ, tập dần là cắt đứt được. Ủa? Vậy cũng gọi là yêu?
Anh nghe người ta ca ngợi tình yêu lắm mà. Một thứ mê dược! Người nào uống phải không còn là mình nữa. Nó có sức mạnh khiến người ta làm được những điều khó tin. Mất đi tình yêu, mất đi lẽ sống. Xuân Diệu đã từng nói thế còn gì:
“Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia bỗng dại khờ”
Hay anh vốn là người khô khan, nhạc thếch. Chả hiểu! Hữu Đông không có thời gian phân tích, tìm hiểu nhiều chuyện đó. Anh thấy cuộc sống mình ổn. Vậy là đủ.
Rồi anh gặp Vãn Hà… Hữu Đông nhấp nháp một ít rượu.
Mới đầu nhìn dáng điệu Vãn Hà, anh chỉ thấy buồn cười, nghĩ chắc cô chiêu cậu ấm nào đây. Bị xíu chuyện: có thể ba mẹ la rầy, chia tay người yêu, thành tích học tập kém học đòi người ta tự tử… cho vui, chứ có ý định chết nghiêm túc, không ai ra quán xá đông đúc hết. Chắc chắn được người ta cứu. Chỉ muốn làm ùm xà cho đã nư vậy mà.
Anh hiếu kỳ nhìn cho vui như kiểu trẻ con nô nức coi diễn tuồng.
Sau đó, biết sự thật về Hà, anh không khỏi quan sát tỉ mỉ hơn, cố tìm một điều gì đó mà bản thân anh cũng không biết điều gì.
Càng nhìn gương mặt Hà, Đông càng thấy nao nao một cảm giác kỳ lạ, muốn chạm tay vuốt ve theo những đường nét trên gương mặt thanh tú ấy.
Hà không đẹp sắc sảo, hoàn hảo. Chỉ là những đường nét thanh thanh, dịu dàng phối lại tạo thành một gương mặt ưa nhìn, dễ gây thiện cảm.
Dáng người mảnh mai, cân đối. Cách ăn mặc thanh nhã.
Tóm lại, nhìn Hà là Đông thấy dễ chịu. Kỳ lạ! Do lòng trắc ẩn ư? Không hẳn. Vậy có thể gọi là thích từ cái nhìn đầu tiên? Anh nghĩ vậy.
Nhìn cô, anh còn chợt nhớ tới đám trẻ, nghĩ chắc cô làm bạn với đám trẻ nhà anh thì hợp lắm. Một đám nhỏ co cụm, tỏ vẻ chững chạc kiểu trẻ con. Một cô nhóc nửa người lớn, nửa con nít, ủy mị, đa sầu đa cảm. Cả hai bên đều gặp những biến cố lớn, đều bị tổn thương, mất mát.
Càng ngày Vãn Hà càng đi sâu vào cuộc đời của anh, hướng tâm trí anh về cô. Không có gì bất ngờ hết. Vì chính Hữu Đông đã tạo điều kiên thuận lợi nhất, đã mở cửa cho cô bước vào.
Tình yêu của anh tỉnh táo quá phải không? Đông hiểu Vãn Hà, anh biết cô thích hợp thế nào với gia đình đặc biệt của mình. Anh cũng hiểu gia đình anh có ý nghĩa thế nào với cô. Hai bên rõ ràng rất cần nhau mà. Vậy sao không thử mở rộng lòng thử xem tình cảm này có thể phát triển thêm không?
Rõ ràng mọi thứ ngày càng ổn, anh thấy cuộc sống anh phát triển theo chiều hướng tích cực hơn, bọn trẻ dần cởi mở, Vãn Hà đỡ âu sầu hơn.
Đối chiếu theo sách vở đây là nền tảng để có được một gia đình hạnh phúc.
Mọi người tìm được sự bình yên ở ngôi nhà này. Đây là điều quan trọng nhất.
Người đời cứ hay lãng mạn, thi vị hóa tình yêu. Với Hữu Đông, anh hiểu mọi thứ đều có căn nguyên của nó.
Cuộc gặp gỡ giữa anh với Vãn Hà là sự sắp đặt của số phận. Nhưng để hai người yêu nhau thì rõ ràng là do tính cách, ngoại hình, tâm hồn của hai người đồng điệu với nhau. Có như vậy mới có thể tạo nên bản hòa âm hạnh phúc. Ở bên nhau mới thấy xao động, ấm áp. Khi làm việc gì cũng nghĩ đến đối phương.
Lần này, Hữu Đông hớp một ngụm rượu lớn, tận hưởng vị thơm nồng lan nhanh trong miệng.
Anh sẽ tìm cách giúp Vãn Hà nhìn nhận mọi thứ đúng bản chất của nó, giúp cô biết mình là ai, có ý nghĩa ra sao với ba con anh.
Hữu Đông xoay nhẹ ly rượu, bắt gặp ánh mắt mình sóng sánh. Giúp cô hay giúp anh? Anh luôn tỉnh táo trong mọi việc kể cả trong tình cảm. Trước giờ đều vậy. Cảm giác “khi con tim lên tiếng thì lý trí phải yên lặng” gì gì đó anh chưa từng trải qua. Hay do con người anh khô? Hay do anh chưa từng yêu thật sự?
Mà trước giờ anh cũng chẳng từng băn khoăn về điều này. Thế sao dạo này anh hay nghĩ mông lung? Vãn Hà yếu đuối và tốt quá, anh ngại làm tổn thương cô? Đây là nguyên do thật sự?