Lưu Tử Tinh lắc lắc đầu nói: “Ngươi học hành kiểu gì vậy a?”
Bạch Linh Ca gãi gãi đầu, xem ra sau khi đi ra Đế Mộ phải chăm chỉ học hành lại, bằng không bị khinh tay nghề nó lại nhục nhã...
Đám người đang ở Sinh Môn: “Chạy! Chạy! Chạy!”
“Má nó! Các ngươi đừng tới đây! Đừng tới đây!!”
“Đừng con em ngươi!! Chạy nhanh lên!!”
Tập thể chạy marathon, sẽ đẹp mắt hơn nếu không có bóng dáng của viên đá đằng sau...
...
Bên phía Lưu Tử Tinh thì đi dạo rất nhàn nhã, Bạch Linh Ca không hổ xuất từ trộm mộ thế gia, biết cách tránh khỏi cạm bẫy.
Lưu Tử Tinh cảm thấy quyết định của mình là rất đúng, giữ lại cái này Bạch Linh Ca, nói không chừng tương lai tạo được một cái ‘khảo cổ đoàn’.
Đột nhiên Bạch Linh Ca dừng lại, Lưu Tử Tinh nhìn về phía trước 3 con đường thì hỏi: “Chúng ta nên chọn đường nào?”
Bạch Linh Ca gãi gãi đầu nói: “Thực ra...Có chút khó...”
Lưu Tử Tinh: “???”
Phệ Thiên: “???”
“Ý ngươi là sao?” Lưu Tử Tinh bất thiện hỏi, mẹ nó nói nãy giờ bảo bọn ta đừng lo lắng nhiều, giờ thì lại nói có chút khó?
Bạch Linh Ca sắc mặt căng cứng nói: “Bình tĩnh! Bình tĩnh a!”
“Là như này, trong bản đồ của tổ tiên để lại có nói! Ở đây phân ba đường! Đế Văn ở đây phức tạp một khi vào rồi không thể trở lại mà mỗi con đường lại có đồ vật khác nhau! Đồng thời cũng đưa chúng ta tới những nơi khác nhau!”
Lưu Tử Tinh nhíu mày: “Cuối đường có quay trở lại thành một đường không?”
“Đương nhiên là có!” Bạch Linh Ca gật gật đầu.
“Thế thì có gì mà khó?” Lưu Tử Tinh bĩu môi nói.
Bạch Linh Ca thở dài một tiếng: “Khó ở chỗ, nếu như đi một mình ta sợ ta ra không được...”
Lưu Tử Tinh: “...”
“Tiểu Bạch Kiểm! Ngươi phải tự tin lên! Ta tin tưởng ngươi có thể trở lại!”
Bạch Linh Ca hai mắt đẫm lệ cảm động, xem ra bản thân đầu quân không lầm a!
“Nếu như ngươi không trở lại thì bảo vật của ta không còn a!!” Lưu Tử Tinh thảm thiết nói.
Bạch Linh Ca: “???”
Ta ngay cả bảo vật cũng không bằng sao?
Lưu Tử Tinh nhìn mặt sống không còn nuối tiếc của Bạch Linh Ca thì phì cười: “Haha! Không đùa ngươi! Ta còn không có tuyệt tình như vậy! Ta có để lại một ít thủ đoạn trong hộp ngọc, khi gặp nguy hiểm có thể lấy ra để bảo mệnh!”
Bạch Linh Ca tiếp nhận hộp ngọc, cảm động nhìn Lưu Tử Tinh, người lão đại này! Ta kính ngươi!
Lưu Tử Tinh ngay sau trở về bộ dáng cũ, bất cần đời nói: “3 con đường này phân chia như thế nào? Bảo vật bên trong ra sao?”
Bạch Linh Ca gật gật đầu, chỉ vào tay trái con đường: “Đây là Dược Lộ! Dẫn vào một cái tiểu động thiên, bên trong có vô số Linh Dược, nghe nói còn có một cây Thần Dược ở bên trong!”
Lưu Tử Tinh ánh mắt phát sáng, Thần Dược a!
Thứ này chỉ sợ nếu để lộ ra ngoài thì sẽ gây ra một cơn sóng to a!
Chỉ sợ Tam Phẩm Đế Quốc như Hồng Nguyệt Đế Quốc cũng giữ không được thứ này, vật này chỉ sợ là Thánh Địa thậm chí là Đế Môn đều đoạt!
“Đương nhiên Dược Lộ vì có Thần Dược nên nguy hiểm là cao nhất trong 3 con đường! Còn vì sao thì ta cũng rõ.”
“Con đường thứ hai! Thánh Nhân Lộ! Bên trong chứa tuyệt đại võ học! Bất quá theo tổ tiên ta nói chỉ có thể lấy được một thứ ở bên trong, mà lại còn phải tùy vào duyên phận! Nguy hiểm nơi này là nhỏ nhất nhưng cũng là hố nhất trong 3 con đường!”
“Con đường bên phải! Bách Thú Lộ! Bên trong có rất nhiều loại Thú Hồn, nếu như có phương pháp có thể luyện hóa chúng vì chính mình ra lực! Đương nhiên làm bậy thì chỉ có chết!”
Phệ Thiên nghe được Bách Thú Lộ thì mắt chó phát sáng còn hơn vàng 24k, không đợi hai người Lưu Tử Tinh mở miệng thì giành trước nói: “Ta bên phải! Bách Thú Lộ vì ta mà sinh!”
Lưu Tử Tinh hơi liếc như động dục chó mực Phệ Thiên, thật là một con chó tham lam...
“Ta liền đi Dược Lộ đi!” Lưu Tử Tinh biểu thị nơi này quá nguy hiểm! Ta nguyện dùng tấm thân này trải nghiệm cho các ngươi xem!
Ta không vào địa ngục! Thì ai vào địa ngục!
Tinh thần hi sinh rất cao!
Bạch Linh Ca chỉ còn lại Thánh Nhân Lộ nhưng hắn cũng không hề có ý kiến gì, nói thật là hai con đường kia hắn không dám đi...
Đến lúc chia nhau ra hành động, Lưu Tử Tinh bước vào Dược Lộ.
Phía sau con đường như bị một bức màn chắn vô hình ngăn lại, Lưu Tử Tinh chỉ có đường bước lên chứ không thể dừng lại.
Bất quá hắn không có Bạch Linh Ca thủ đoạn, không thể tìm ra cạm bẫy, bất quá có một cách khác tốt hơn...
“Vong Linh Thư! Hoán Vong Thuật!”
Trước mặt xuất hiện một cái tiểu cốt binh, tiểu cốt binh vái chào Lưu Tử Tinh một cái sau đó khởi hành.
Ba giây sau: “Xoẹt!”
Tiểu cốt binh đi đường đụng phải một cạm bẫy, bị lưỡi dao sắc nhọn chém cho bay đầu...
Lưu Tử Tinh xoa xoa cằm, không hổ là Đế Mộ a!
Bất quá nói thật nhá! Hắn cả người thiếu rất nhiều thứ! Nhưng không thiếu nhất đó chính là Chân Khí!
“Hoán Vong Thuật!” Liên tục có cốt binh được gọi ra, không ngừng đụng vào cạm bẫy, không ngừng chết đi, Dược Lộ nếu nhìn từ xa vào còn tưởng đang chiến đấu liên miên...
Lưu Tử Tinh khó hiểu xoa xoa đầu, hắn cảm thấy chính mình bộ dáng càng ngày càng giống độc tài tướng quân xem thuộc hạ như cỏ rác là như thế nào?
Mà thôi mặc kệ! Tiến lên a!!!
Một đường càn quét, một đường đi thẳng, một đường cắn thuốc hồi Chân Khí...
Không bao lâu sau, Lưu Tử Tinh rốt cuộc gặp được trở ngại đầu tiên của mình!
Phía trước có 3 con khôi lỗi màu đen chặn đường, cốt binh không ngừng tiến lên nhưng lại chả nhằm nhò gì với chúng, 3 con khôi lỗi này tay cầm trường kiếm dễ như trở bàn tay chém nát toàn bộ cốt binh!
Lưu Tử Tinh nhíu mày, cốt binh mà hắn triệu hồi thực lực so sánh yếu chỉ có tác dụng dò đường, xem ra bản thân phải động tay chân rồi a!
3 con khôi lỗi thực lực chỉ tầm Trúc Cơ Tam đến Lục Trọng Thiên, Lưu Tử Tinh tuy có thể dễ dàng giết chết so mình mạnh 3 tiểu cảnh giới, cũng chính là Trúc Cơ Tam Trọng, tới Lục Trọng thì hơi khó phải dùng ra một ít thủ đoạn tăng sức mạnh mới được.
Bất quá vì chưa biết bên trong còn có nguy hiểm khác không, Lưu Tử Tinh vẫn là chọn phương án khả quan hơn.
Đôi mắt biến thành Lưu Ly Long Nhãn, Lưu Tử Tinh dễ dàng nhìn ra khôi lỗi bên trong cơ quan, ở trung tâm là một viên hạch tâm làm năng lượng, bất quá theo cái nhìn của Lưu Tử Tinh những khôi lỗi này đã rất cũ kỹ rồi!
Thực lực phía trước chỉ sợ không riêng là Trúc Cơ Cảnh a!
Ngoài ra các khớp cũng có dấu hiệu lỏng lẻo, nếu tập trung tấn công vào đây có thể dễ dàng đánh bại khôi lỗi!
Lưu Tử Tinh thoát khỏi trạng thái Lưu Ly Long Nhãn, dùng tiểu kiếm cắt vào ngón tay, hắn bắt đầu vẽ một vòng tròn.
Hoán Vong Thuật nếu muốn triệu hồi mạnh mẽ sinh linh thì phải càng mất thời gian và sức lực hơn, sử dụng Tinh Huyết là một yếu tố không thể bỏ qua.
Không lâu sau, vòng tròn vẽ xong! Lưu Tử Tinh hít sâu một hơi, lần trước triệu hồi ra Lưu Minh cái này quỷ ma! Không biết hôm nay sẽ xuất hiện thứ gì đây a!
Quen thuộc đọc ra một loat thần chú, Lưu Tử Tinh mở ra hai mắt, lạnh lùng kêu lên: “Hoán Vong Thuật!”
Trung tâm vòng tròn Linh Khí chấn động, kiên cố đất đá dần nứt vỡ, một bàn tay từ đó lao lên!
Âm phong từ dưới vết nứt thổi lên, bất quá ngược lại không có mùi hôi thối của thi thể như lúc triệu hồi Lưu Minh, Lệ Quỷ?
Lệ Quỷ hắn chưa từng gọi qua, ngược lại có chút chờ mong, hi vọng là cái xinh đẹp tiểu tỷ tỷ hắc hắc~~
Một giọng nói tràn đầy từ tính cho người nghe đi vào trong gió xuân, âm thanh mềm mại như cừu non, là lạ lỵ giọng?
“Ai gọi Tiểu Đậu đấy?” Nữ lực điền hai tay cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện, tràn đầy uy mãnh khoe mẽ hai cánh tay của chính mình...
Lưu Tử Tinh: “...”
Oan gia ngõ hẹp! WTF is this bro!
Tại sao ta thấy Hoán Vong Thuật có chút hộ, gọi ra toàn không bình thường đồ vật là sao? Ô ô ô ta muốn mụ mụ! Ta muốn về nhà! Của ta tiểu tỷ tỷ a!!