Đám người sau khi kinh hoàng vì Dị Hỏa thì bắt đầu đánh giá Triệu Vũ.
Dẫu sao thì người có Dị Hỏa cũng phải bất phàm một chút chứ, tuy nhiên chưa xem thì không có sao, nhưng xem rồi thì liền có việc…
“Hắn! Hắn là Triệu Vũ!”
Triệu Vũ: Ta từ khi nào nổi tiếng đến thế?
Hắn thật sự có chút ngạc nhiên, bản thân nhớ là chỉ có một ít danh tiếng, nói đến nổi tiếng thì ở Ngũ Tà Môn còn được, còn ở Đế Đô thì chỉ mới xem là ngôi sao mới nổi a?
“Cái gì!!” Người ở chung quanh biến sắc, bất giác lui về sau non nửa bước.
Bọn hắn cảnh giác nhìn Triệu Vũ như nhìn sát thần.
Rốt cuộc có vài người nhịn không được hỏi: “Hắn ta là ai mà sao nổi tiếng thế?”
“Ngươi không biết sao? Tên này đặc biệt cuồng ngạo!!”
“Đánh mặt trang bức hắn đều làm, giết người không chớp mắt, mà mỗi lần giết là giết một đống sau đó chừa một người lại lan truyền tin tức!!”
“Hừ! Tên đó còn có một câu cực kỳ làm người khó chịu! Thiên không sinh ta Triệu Vũ, trang bức như vạn cổ đêm dài!”
“Với lại nghe nói tên này toàn tìm đệ tử kết minh với Sát Tinh Điện! Hắn là nhằm người làm việc!”
“Xùy! Các ngươi tin tức này lạc hậu rồi! Nghe nói hắn không chỉ cuồng ngạo mà còn là cái ác bá! Đặc biệt còn ham mê nữ sắc! Giết xong hiếp…Phi! Hiếp xong giết cái loại này ghê tởm nhân loại!”
“Cái gì!? Hắn ta lại là người như vậy? Ta thấy mặt hắn như là người hiền lành mà?”
“Chậc chậc! Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Nghe nói hắn cùng cái kia ác thú họ Lưu là cùng một giuộc!”
…
Lưu Tử Tinh: “???”
Liên quan gì ta ở trong này nữa?
Nhưng mà lại có người tâm tình còn so hắn càng bực bội….
Triệu Vũ từ khi vào Bí Cảnh tới giờ chưa từng phạm sát sinh, nếu có cũng là cái người trước mặt này.
Ta đi tìm Dị Hỏa mấy ngày nay, danh tiếng mẹ nó thối bằng cách nào???
Mặt hắn đen nhánh như đáy nồi, chắc chắn là có kẻ giả danh! Má nó!!
“Các ngươi có thể rời đi! Không tiễn!” Triệu Vũ tức giận nói.
Thời khắc này ở bên trong có vài người nhìn nhau, sau đó đồng loạt đi lên tầm mười mấy người.
Bọn hắn sắc mặt hung tợn, kẻ đến không lành.
“Các ngươi ý gì?” Triệu Vũ có chút khó chịu, vừa mới xuất quan thì đã cõng nồi làm hắn không mấy vui vẻ, lời nói mang ý vị không kiên nhẫn với đám người.
Một người đi ra làm đại biểu, tức giận nói: “Hừ! Ngươi còn hỏi ta? Đương nhiên là lên án ngươi cái này ác tặc!”
“Ta không hiểu ý ngươi nói là gì.” Triệu Vũ thật không hiểu, mẹ nó đổ tội thì cũng thôi đi, còn lên án, muốn gây sự hay gì?
Thần sắc hắn dần khó coi, trong mắt hắn đám người này là cố ý dàn dựng để kiếm chuyện với hắn, hoặc là kiếm chuyện với Ngũ Tà Môn!
Người kia hơi do dự một chút thì nói: “Chư vị các ngươi còn đứng ở đó làm gì! Hắn ta chỉ có một người, chúng ta có cả đống! Kiến nhiều cắn chết voi, nói chi hắn chưa chắc đã là voi!”
Đám đông nghe vậy thì lại có người bước ra, nhìn vào đã còn hơn bốn mươi mấy người, Triệu Vũ thấy vậy thì càng khó chịu, trong tay Dị Hỏa bừng cháy như lúc nào cũng có thể tấn công.
“Các ngươi thật sự cho rằng Ngũ Tà Môn chúng ta sợ?” Đằng xa đi tới viện trợ, Lâm Phong, Doãn Manh Tỷ hai cái bán nam bán nữ xuất hiện.
Tống Tuyền Vi cũng đi ra, trên vai Ngân Linh phun ra lưỡi rắn, âm trầm nhìn đám người.
Riêng Quân Thiên Tú vốn dĩ đã tiện lại không thể tiện hơn, bản thân gây thù lúc này lại trở thành cái sợ hàng, chân hơi lùi về sau ý định chạy trốn…
Nhưng chưa đi được bao lâu thì bị Lưu Tử Tinh đằng xa thấy được, hắn dùng ra Mộc Long Đằng trói lại Quân Thiên Tú ném vào giữa mặt trận…
Quân Thiên Tú: “…”
Nhìn đủ loại ánh mắt như muốn ăn thịt chính mình, Quân Thiên Tú không biết lấy đâu ra hùng tâm tráng khí liền chửi: “Nhìn cái beep! Tin hay không ta móc mắt chó của bọn ngươi ra không?”
“Keng…”
“Keng…”
…
Quân Thiên Tú đang trên đường tìm chết có thể nói là max tốc độ, không ai bằng…
Ngũ Tà Môn lúc này tập hợp đủ năm người, người thứ sáu thì trốn đằng xa xem kịch…
Lưu Tử Tinh nhìn bên cạnh Phệ Thiên: “Ngươi muốn hay không cùng chiến đấu với hai huynh đệ của ngươi?”
Phệ Thiên sau 3 năm sống chung, vốn đã bị đồng hóa với Lưu Tử Tinh, mẹ nó ngu hay sao mà tốn sức?
“Đéo…”
Lưu Tử Tinh: “Chó lười…”
Phệ Thiên: “???”
Mẹ nó, cục diện bây giờ do một tay ngươi làm ra đấy biết không?
Đám người nhìn một đám Ngũ Tà Môn, bộ dáng này hơi đông…
Thần sắc cả bọn hiện ra vẻ do dự, nhưng đằng sau một người đi tới.
Y phục đỏ như máu, hai chữ Sát Tinh khắc bên trên đủ để biết hắn là ai!
Sát Tinh Điện Khí Vận Giả…Còn sót lại…
Sát Thiên Kiệt!
Hắn hai mắt lạnh lùng như băng nói: “Các ngươi không cần sợ, ta giúp các ngươi!”
Đám người thấy hắn thì hơi biến sắc sau đó liền kinh hỉ, Sát Thiên Kiệt lăn lộn ở Đế Đô tương đối sớm, nên tên của hắn rất nhiều người biết, ít nhất danh tiếng so với Ngũ Tà Môn đám người mạnh hơn nhiều, dẫu sao thì cả bọn toàn chui nhủi trong ổ…
Đế Mộ còn chưa mở ra thì Ngũ Tà Môn đã 4 mặt đối địch.
Hai bên khí tràng đối chọi với nhau, trong mắt Lưu Tử Tinh thì tia lửa đều bắn ra.
Chỉ sợ không bao lâu liền đánh lên, hắn ngược lại không quá quan tâm, thực lực của Ngũ Tà Môn hắn tương đối rõ, dẫu sao thì có hơn 6 cái Khí Vận Giả cũng lúc, chết hết là không thể nào…
Thời khắc cả hai đã có dấu hiệu giao tranh thì trên trời đáp xuống một con chim trắng lớn.
Bạch Điểu lông tốc trắng tinh như tuyết, ở trên đầu còn cắm một thanh lông vũ màu đỏ, nhìn rất bắt mắt nhưng cũng nhìn rất ngố…
Một thiếu nữ từ bên trên bước xuống, dung mạo nàng đẹp như thiên tiên vậy, Lưu Tử Tinh xem đều líu lưỡi, dung mạo này không thua kém Tống Tuyền Vi a!
Đặc biệt nhất là con mắt của nàng, mà không phải là tâm hồn! Còn mắt đó to tròn, còn trắng nữa…???
Sát Thiên Kiệt từ sói đen lãnh khốc mode trở thành Husky mode, liếm cẩu vô cùng chạy tới thiếu nữ liền bắt chuyện: “Linh Lung tiểu thư! Ngươi cũng tới nơi này sao?”
Lưu Tử Tinh trong mắt, Sát Thiên Kiệt trên đầu có hai cái lỗ tai, lưỡi lè ra bắt đầu cuồng liếm…
“Phệ Thiên…Ta thấy đồng loại của ngươi…”
“Cút!”
Nhưng sau đó Lưu Tử Tinh liền khó hiểu, Linh Lung? Linh Lung Tử Trân sao? Emma không phải là bị ta giết rồi sao???
“Bị lừa…” Hắn rất nhanh liền hiểu rõ, chắc chắn là cái phía trước nữ lực điền là chim mồi! Đây mới là Linh Lung Tử Trân thực sự!
“Không ngờ đám này lại lắm chiêu trò như vậy…” Lưu Tử Tinh nói thầm.
Nhưng hắn cũng không sợ bản thân bị lộ ra!
Kế hoạch hắn tinh vi như vậy, mẹ nó ta thách các ngươi tìm ra lỗ hỏng!
Linh Lung Tử Trân sắc mặt ghét bỏ nói: “Sát Thiên Kiệt, ta không muốn cùng ngươi liên quan…”
Sát Thiên Kiệt cười cười, tình yêu đã làm cho hắn mù quán nhìn không ra đối phương chán ghét.
Linh Lung Tử Trân không xen vào đám người mà nói: “Các ngươi thích chơi đến thế sao? Đế Mộ mở ra không lo chuẩn bị đối phó bên trong nguy hiểm mà là tự mình tổn hao?”
Một người của Quyết Linh Tông khó chịu nói: “Tiểu thư, bọn hắn giết người của chúng ta…”
Chỉ là chưa nói xong đã bị Linh Lung Tử Trân một cái lạnh lùng ánh mắt cho câm miệng.
Lưu Tử Tinh xoa xoa cằm, xem ra cô nàng này trong tưởng tượng khó đối phó hơn rất nhiều….
Hệ Thống cũng có thông báo về nàng.
[Khí Vận Giả: Linh Lung Tử Trân]
[Tam Thế Luân Hồi, Tam Sinh Ký Ức…]
Giới thiệu đều ghi không rõ, nhưng chỉ đơn giản một dòng thông tin liền quá đủ…
Nàng sống 3 đời, 3 đời ký ức vẫn còn nguyên…
Có thể nói là đáng sợ! Mẹ nó người bình thường một kiếp đã ngưu rồi! Con mẹ nó nàng ta 3 kiếp!!
Lưu Tử Tinh biết chính mình gặp cái hacker chính hiệu, 3 đời này nàng kinh nghiệm nhiều bao nhiêu? 3 đời này Tu Vi của nàng tới đâu? Thậm chí nàng có thể đến từ rất lâu về trước…
Ít nhất là tồn tại này hắn không dám động vào.
Cũng hơi may mắn cái kia Linh Lung Tử Trân là giả, bằng không liền toang…
Lưu Tử Tinh thở dài một hơi, cố gắng ẩn đi khí tức.
Phía bên đám người cũng giải tán đi, hắn nhanh chóng đi tìm Triệu Vũ.
Cả hai tìm một góc bắt đầu hàn huyên tâm sự.
Lưu Tử Tinh: “Lão Triệu này, ta có vật này muốn trao cho ngươi…”
“Thứ gì?”
“Ngươi hỡi giữ lấy thứ này, nếu có người hỏi thì nói đây là nhặt được!”
Nói xong hắn liền chạy, Triệu Vũ nghi hoặc tiếp lấy ngọc bội, xem đằng sau hai chữ Linh Lung thì mặt hắn biến xanh dờn…
Chó đồng đội!!